Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Vàng và cái chết của một triệu phú!

Lúc nhỏ tôi nhớ có đọc câu chuyện "Người Giàu Keo Kiệt" đại loại:
"Có một ông rất giàu khi đi qua sông chẳng may chìm đò.  Ông ta không biết bơi & đang ngoi ngóp kêu cứu.  Có kẻ đứng trên bờ gọi bảo ông rằng, nếu trả anh ta 2 quan tiền thì anh ta sẽ nhảy xuống cứu ông.  Ông nhà giàu cố hết sức cùng lực tận ngoi lên khỏi mặt nước bảo rằng nếu anh kia chịu lấy một quan tiền thì hãy cứu ông bằng không thì thôi ... Sau đó ông chìm xuống nước & chết mất xác."

Lúc ấy tuy hiểu là một câu chuyện dùng để dạy người, nhưng tôi cứ ngỡ câu chuyện này là "hoàn toàn không tưởng" vì không thể nào có một người thà mất mạng còn hơn mất một quan tiền. 

Tiếc thay, càng lớn tôi càng thấy những người như nhân vật ông nhà giàu trong câu chuyện này không ít.

Tôi không nhớ rõ đọc được ở đâu một câu: "Ranh giới giữa con người làm chủ hay làm đầy tớ tiền tài & vật chất rất mong manh ..."

***

Chu Nguyễn

Ở đời có lẽ không có gì quý bằng vàng. “Lời nói hay” người ta gọi là “lời vàng”, “khuôn thước đúng” có tên là “khuôn vàng”, thời đại thịnh vượng là “hoàng kim thời đại”, một khắc đêm thâu đôi lứa giao duyên được ví với “ngàn vàng” (xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim), có người còn nói “chữ trinh đáng giá ngàn vàng” và nhà thơ Chu Mạnh Trinh khi hú hồn Thúy Kiều từng viết “đã toan đúc sẵn nhà vàng chờ người quốc sắc”. Cuối cùng thời đại chúng ta ai cũng biết giá vàng dù có thăng trầm theo kinh tế nhưng bao giờ cũng ở vị trí cao so với các giá trị khác và gần như mọi người đều chứng kiến vì “vàng” hay “vàng

đen” (chỉ dầu lửa) mà thiên hạ đổ máu và vì “vàng” mà nhiều khi tình nghĩa tiêu tan nên mới có câu “hoàng kim hắc nhân tâm” (vàng làm cho lòng người đổi trắng thay đen).

Phải chăng vì vàng quý giá nên ai giữ gìn vật gì mình trân trọng, thường bị chê là “giữ như vàng” và kẻ giữ vàng thường sợ thế nhân dòm ngò nên thích sống cô đơn, khép kín và nhiều khi chết mang theo bí mật của mình sang bên kia thế giới.

Có lẽ vì thế nên năm ngoái một vị cao niên Nevada bất ngờ qua đời trong cô đơn và người ta tìm thấy trong căn nhà cũ của ông có chứa một số tiền vàng trị giá tới 7 triệu Mỹ kim. Không biết ông triệu phú này đã tích trữ tự bao giờ và không có chứng cớ ông đụng tới kho tàng của mình? Tại sao “người quá cố” mê vàng đến thế? Một cách lo xa vì sợ tất cả các giá trị khác có lúc đều sụp đổ trừ vàng? Câu chuyện ly kỳ về ông được cây viết Devin Leonard kể lại trong bài A Gold Hoarder’s Legacy trên tờ Bloomberg-Business số cuối năm 2012.

Walter Samaszko Jr. và kho tàng trong ngôi nhà cũ

Walter Samaszko Jr. không phải là người thích giao thiệp. Ông ta dùng các-tông che kín tất cả các cửa sổ của căn nhà mình ở Carson City, Nev., để tránh xóm giềng dòm ngó và soi mói. Ông ta cũng yêu cầu người phát thư bỏ thư từ qua một kẽ hẹp ở nhà xe chứ không muốn chường mặt ra cửa trước lấy thư. Samaszko sống gần như cách biệt với mọi người nên khi chết trong một cơn suy tim vào tháng 6, 2012 ở tuổi 69 chẳng ai hay, cho tới khi mùi hôi bốc ra từ căn nhà bí mật nơi ông ta cư ngụ mọi người mới nghi ngờ có sự chẳng lành và gọi cho cảnh sát trưởng địa phương để tìm xem hư thực. Khi giới hữu trách khiêng thi thể một người dính vào một phần tấm ván sàn người ta mới biết Samaszko đã chết!

Lúc đó mọi người mới biết vì sao Samaszko không ưa giao du: Thì ra con người có bộ mặt lạnh lùng tới mức gây khó chịu, tóc bạc trắng, sống kín đáo, đã tích trữ một lượng tiền vàng trị giá tới 7 triệu Mỹ kim.

Trữ tiền vàng không phải lâu lâu lấy ra chơi nghe tiếng kim loại quý reo vang như người mê tiền trong hài kịch của Molière mà ông ta giấu kín chúng ở tầng hầm thấp lè tè dưới nhà, với một số nhét vào trong chiếc máy giặt cũ kỹ. Kho tàng của Samaszko gồm tiền vàng đủ loại, có đồng bảng Anh phát hành từ 1840, đồng ducat của Áo, đồng Kruggerands của Nam Phi. Nhưng phần lớn vẫn là nhiều chồng tiền vàng của Mỹ mệnh giá 20 Mỹ kim, loại tiền vàng xuất xưởng từ 1850 tới 1933 có tên là “double eagles”. Ông ta cũng để lại 12.000 Mỹ kim tiền mặt, một trương mục cổ phiếu trị giá 165.000 Mỹ kim và 200 Mỹ kim trong ngân hàng.

Nhân vật phát giác ra “kho tàng” của người chết là Jeri Vine, một người trung gian địa ốc được mướn để dọn dẹp căn nhà người quá cố. Bà này để hai ngày để làm sạch nơi từng là tổ ấm của Samaszko. Nhờ bà mà của báu trong ngôi nhà cũ ra ánh sáng. Trữ vàng lại có biện pháp bảo vệ vàng, chẳng khác trong truyện Vàng và Máu của Thế Lữ.

Có chứng cớ chứng tỏ kẻ tích trữ vàng đã có biện pháp đề phòng để bảo vệ kho tàng của mình. Ông ta có đủ loại súng cá nhân kể cả súng ngắn và súng dài, có mặt nạ chống hơi độc và các kim chỉ nam giúp người ta sống sót trong hoàn cảnh nguy ngập xảy ra bên ngoài như động đất hay núi lửa hoặc nạn hồng thủy hay chiến tranh nguyên tử. Trong ngăn đựng đồ, Samaszko chứa đầy đồ hộp có thể dùng trong nhiều tháng. Ông cũng có khá nhiều loại băng nhạc của ca sĩ Johnny Mathis chuyên hát tình ca. Vine cho biết trong khi dọn dẹp nhiều vật linh tinh bà đã vất ra ngoài, chất thành đống trên “driveway” trước cửa.

Khám phá tiếp tục. Vào ngày thứ Tư, Vine mở một hộp sắt lớn để trong garage và tìm thấy nhiều đồng tiền vàng đựng trong các hộp nhựa. Bà bèn gọi điện thoại cho Alan Glover, viên quản lý công cộng của Carson City: “Xin ông bạn lại đây ngay! Có khá nhiều tiền tới mức khó tin đấy!”. Phòng cảnh sát địa phương nhận được tin này đã cho người trở lại ngay hiện trường và lần này mang theo máy dò tìm kim loại để thăm dò bảo tàng.

Glover và ba luật sư phải mất hai ngày để đếm tiền. Với sự giúp đỡ của chuyên viên tiền tệ, họ định giá kho tàng mà Samaszko để lại trị giá tới 7 triệu Mỹ kim. Số tiền vàng quý giá này lập tức được tàng trữ trong một kho kín đáo tại Reno cho tới khi vị chánh án một tòa địa phương chuyên về các vụ thừa kế định xem chúng là tài sản của ai.

Samaszko là người khôn ngoan, biết lo xa, nên đã chuẩn bị cho một cuộc khủng hoảng môi trường ghê gớm nhưng lại quên không trù liệu số phận mình. Ông ta không để lại di chúc. Ông ta lại không có con cái. Glover chỉ tìm ra một người em họ của triệu phú quá cố, có tên là Arlene Magdanz, một nhà giáo không chuyên nghiệp ở Rafael, Calif. Thực ra cô giáo nghèo này nhiều năm qua không hề gặp người anh em sống khép kín có tên Samaszko. Glover trù liệu trong tương lai tòa có thể trao tài sản còn lại cho Magdanz sau khi sở thuế IRS khấu trừ khoảng 800.000 Mỹ kim.

Câu chuyện một vị cao niên sống cô lập và khi chết người ta mới biết là chủ một kho tàng đáng giá nhiều triệu đã khiến dư luận bàn tán xôn xao và hai người khám phá kho tàng là Vine Glover được lên màn ảnh truyền hình nhờ vụ này. Hiện giờ Vine đã bán căn nhà cũ của Samaszko với một giá chưa được tiết lộ. Khi ngôi nhà từng là nơi chứa kho tàng được rao bán, một số người muốn mua nhà đã chạy tới vì nghĩ rằng biết đâu còn của chìm giấu đâu đó trong nhà. Vine kể lại: “Một người mang bạn là chuyên viên xây cất tới xem xét kỹ tầng hầm căn nhà, dù tôi bảo họ chúng tôi đã rà soát kỹ rồi. Từ đó không thấy tăm hơi ông ta nữa”.

Việc dư luận ôn ào sau cái chết của Samaszko do khám phá ra kho tàng của ông ta là điều dễ hiễu. Nhiều câu hỏi khó tìm ra giải đáp. Có bao nhiêu người trong chúng ta nhét vàng vào tầng hầm và không sờ tới chúng bao giờ?

Việc này làm ta suy nghĩ thêm, còn biết bao điều bí mật mà người chết bất ngờ đã mang theo xuống mộ?

Có vàng trong tay mà khư khư giấu đi để phòng xa và cuối cùng chết không được hưởng tiện nghi do vàng mang lại. Hình như được hưởng giàu sang là do số nên cổ nhân mới có câu:

Số giàu tay trắng cũng giàu

Số nghèo chín đụn mười trâu cũng nghèo

Câu chuyện sau đây cũng xảy ra vào năm 2012 ở Mỹ chứng tỏ giàu sang có số và hình như người giàu của cải thường sống cô đơn và cô độc hơn người giàu tấm lòng.

Không mấy ai ở Bắc Mỹ không nghe danh bà triệu phú Huguette Clark. Nữ triệu phú Huguette Clark là con gái út của tỷ phú thượng nghị sĩ Mỹ William Andrews Clark. Ông này từng nổi danh là vua mỏ, vua ngân hàng và cũng là một trong những người xây dựng Las Vegas.Huguette Clark sống trong nhung lụa nhưng có lối sống cũng khác đời và trải qua hai chục năm sống khép kín trong một bệnh viện ở New York và từ trần vào 2011 ở tuổi 104. Bà này có nhiều gia sản nhà cửa nhưng bỏ không chẳng hề ngó tới và khi nhắm mắt từ giã cõi đời thì mang gia tài tặng cho người ngoài, từ y tá, tới bác sĩ, quản gia và hội đoàn chứ không để lại cho thân tộc. Một vụ kiện nổ ra do thân nhân bà triệu phú Huguette Clark đâm đơn đòi thừa kế gia tài lên tới trên 300 triệu Mỹ kim. Số tài sản được chia ra và trong đó có một người cháu của nữ triệu phú có tên là Timothy Henry Gray, 60 tuổi, có thể được lãnh 19 triệu Mỹ kim. Gray chỉ là chắt của bà triệu phú và xưa nay sống cảnh nghèo khổ ở tận Wyoming và chẳng bao giờ tưởng tới liên lạc với nữ triệu phú vốn xa lìa thân thích. Khi phân chia gia tài người ta không tìm ra tung tích của Gray và số tiền còn gác một bên để chờ Gray đến nhận. Nào ngờ Gray chết trong đói khát và giá lạnh dưới chân một cầu nổi trên Xa lộ Union Pacific RailroadEvanston, Wyoming. Chưa biết mình là triệu phú đã thiệt mạng, thực là giàu nghèo có số!

“Trời cho ai thì người đó nấy hưởng
Không phước phần muốn cũng chẳng được đâu
Dù trải qua bao thử thách cơ cầu
Trời không cho thì lấy đâu mà hưởng!”(NPN)phải chăng là vậy!?

Source Internet.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.