Tác giả : Nguyễn thượng Chánh
Sống tại hải ngoại, người Việt Nam mình thường hay bị rắc rối vì cái tên.
***
Tên Ta, Tên Tây, Tên Mỹ
Theo kiểu Việt Nam, mình bắt đầu bằng cái họ, kế tiếp là chữ lót (nếu có) và cuối cùng là tên gọi.Thí dụ: Nguyễn Thượng Chánh
Theo kiểu Mỹ, Canada thì bắt đầu bằng tên gọi (first name, given name, forename), kế đến là chữ lót (middle name), rồi cuối cùng mới là cái họ (family name, surname, last name) và cần nhớ là tên Việt Nam viết không được bỏ dấu...Thí dụ: Chanh T Nguyen.
Video: What’s your name? (5 phút)
http://www.youtube.com/watch?v=SO7i5DrmjY4
In the United States and Canada it is often abbreviated to the middle initial (e.g. James Ronald Bass becomes James R. Bass, which is usually standard for signatures) or omitted entirely in everyday use (e.g. just James Bass(Wikipedia)
Đối với trường hợp mình, chữ lót bị đem ra đầu và trọn tên họ trở thành là Thuong Chanh Nguyen trên bằng lái và passeport.
Trường hợp các đồng hương khác thì người gõ không rõ cho lắm.
Mình tự hỏi hổng biết các tên gồm một hơi 5-6 chữ thì họ sẽ bị rắc rối tới đâu...
Nội cái vụ chữ lót không thôi mà đôi khi cũng đủ để nhức đầu rồi.
Thường thì chữ lót dùng để bổ thêm nghĩa cho cái tên. Tây họ thường hay hỏi mình, nó là cái gì vậy? Mà thật ra đôi khi mình cũng không biết tại sao phải cần có chữ lót để làm gì, tại sao có người thì có chữ lót còn người khác thì lại không! Rồi mình lại phải cắt nghĩa vòng vo Tam Quốc cho họ hiểu, mà cũng không chắc gì họ hiểu cho lắm đâu…
Thôi thì mình bỏ quách chữ lót cho nó nhứt cử lưỡng tiện, và khỏi rắc rối. Đối với các giấy tờ chánh thức (passeport, bằng lái v,v…) mình phải bắt buộc ghi tên y như trong khai sanh. Các trường hợp bình thường hằng ngày không quan trọng thì mình sử dụng tên Chanh Nguyen cho nó giản tiện và lẹ hơn.
Có nhiều người còn có tên đôi tên kép, và đôi khi kèm theo tên Tây hay tên Mỹ ở sau chót nữa.
Mèn ơi! có tên thì dài ngoằn dài ngoèn một hơi bốn năm chữ, cho nên mỗi khi cần điền vào hồ sơ hay giấy tờ thì gặp rất nhiều khó khăn, vì không đủ chỗ viết, mà cũng hổng biết điền biết viết vào hàng nào, ô nào cho nó đúng tên đúng họ của mình nữa. Thôi thì viết đại vô.Thật là rắc rối.
Cái mode đổi tên Việt thành tên Tây tên Mỹ.
Các con em Việt Nam sống tại hải ngoại cũng thuờng được cha mẹ đặt cho thêm tên Tây tên Mỹ cho hợp thời và cũng cho bạn bè hay thầy cô của chúng dễ kêu, dễ gọi hơn.
Một số người thì thêm tên Tây tên Mỹ cho dễ làm ăn, dễ giao thiệp, và cho nó có vẻ Tây vẻ Mỹ một chút cho nó le vậy mà. Thôi thì nhập gia tùy tục nhập giang tùy khúc.
Cái hơi kẹt là các tên lạ tai nầy thường hay bị bà con trong nhà, Việt Nam hóa lại thành tên mít hết ráo cho dễ gọi. Thí dụ như thằng Lít (Philippe), con Ri (Marie), con Rết (Henriette), thằng Na (Bernard), thằng Ni (Tony), thằng Tom (Tommy), thằng Bob (Robert), thằng My (Remy).
Lại còn cái vụ tên Việt Nam, bên nầy mình không được bỏ dấu theo kiểu Việt ngữ cũng gây rất nhiều phiền toái hết sức, vì không biết gọi sao cho đúng tên cúng cơm của người ta chớ không thì kỳ chết đi, mích lòng lắm…
Vì sao người Việt ở nước ngoài lấy tên Tây
Tác giả Thái Phạm. VietnamExpress 7/3/2011
http://vnexpress.net/gl/the-gioi/nguoi-viet-5-chau/2011/03/vi-sao-nguoi-viet-o-nuoc-ngoai-lay-ten-tay/
“Việc đổi tên ở nước ngoài là chuyện chẳng đặng đừng. Nó giúp cho cuộc sống nơi xứ người dễ dàng thêm một chút. Hơn nữa mình sống ở nước nào lấy tên thường gọi ở nước đó thì cũng không có gì gọi là vọng ngoại hay mất gốc….”(Ngưng trích)
Bên nhà đọc tên ngoại quốc theo “kiểu hơi đặc biệt”.
Theo nhà báo Bùi Văn Phú (sống bên Mỹ):Trang web Suy Tư và cảm nhận ở cõi trần
Không có cách viết đồng nhất cho danh từ riêng tiếng nước ngoài?
“Một thí dụ khác, trích dẫn từ báo Nhân dân, phần Tin giờ chót, ngày 20.03.2010:
* Tại cuộc họp của Nhóm “Bộ tứ” về Trung Ðông ở Mát-xcơ-va, Tổng Thư ký LHQ Ban Ki Mun đã yêu cầu I-xra-en chấm dứt ngay việc xây dựng các khu định cư mới, đồng thời kêu gọi Israel và Palestine nối lại các cuộc thương lượng trong vòng 24 tháng tới.
* Chính phủ Nhật Bản thông báo sẽ cho Indonexia vay 27 tỷ yên để xây dựng nhà máy điện địa nhiệt ở Lu-mút Ba-lai, Nam Xu-ma-tơ-ra. Việc cho vay sẽ được thực hiện thông qua Cơ quan Hợp tác quốc tế Nhật Bản (JICA).
* Phó Tổng Thư ký LHQ A. Mi-gi-rô kêu gọi cộng đồng quốc tế hãy nỗ lực hơn nữa để kết thúc Vòng đàm phán Ðô-ha về tự do thương mại quốc tế trong năm nay.
* Giám đốc Cơ quan tình báo quốc gia Mỹ Ðen-nít Ble đã thăm Ấn Ðộ và thảo luận với Bộ trưởng Nội vụ P. Chi-đam-ba-ran về những biện pháp chống chủ nghĩa khủng bố.
* Bộ trưởng Ngoại giao Argentina Hoóc-hê Tai-a-na thúc giục Chính phủ Anh đáp ứng yêu cầu của LHQ sớm bắt đầu cuộc đàm phán với quốc gia Nam Mỹ này về chủ quyền đối với quần đảo Man-vi-nát đang tranh chấp.
Đọc hết các tin ngắn trên, tôi chỉ có thể giải mã được địa danh Indonexia (Indonesia), Xu-ma-tơ-ra (Sumatra), I-xra-en (Israel) và tên một người là Đen-nít Ble (Dennis Blair) và đoán ra một vài tên khác, nhưng không chắc lắm. Nếu muốn tìm trên Internet thêm thông tin về những nhân vật hay địa danh in đậm và dùng từ khoá như cách viết trong bài báo thì sẽ khó có thể tìm được đúng những gì muốn biết thêm” (Ngưng trích).
Tây Mỹ Đọc Tên Việt
Đây là chưa kể đến chuyện một số tên Việt Nam mà người ngoại quốc đọc không được hay khi họ đọc thì nghe như là tên Ma Rốc, tên Á Rạp, hay tên gì lạ hoắc.
Vậy trường hợp có ngồi đợi ở đâu đó như tại bệnh viện hoặc tại phi trường thì mình phải chú ý không được ngủ gà ngủ gật, hãy lắng tai mà nghe cho rõ lúc người ta gọi tên.
Đây là chuyện phiền phức cười ra nước mắt đã từng một lần xảy ra cho người gõ tại phi trường Ohare Chicago trong lúc ngồi chờ connection đi Cali. Xém chút nữa là vuột mất chuyến bay rồi.
Úm Ba La Tên Ta Thành Tên Ngoại
Tên Việt Nam mà dịch ra tiếng ngoại quốc cũng ngon lành lắm chớ bộ, thí dụ như Thắng là Frein, Brake hoặc Victory; Bạch Tuyết là Blanche Neige; Tốt là Bon hay Good; Tân là Nouveau, New; Thu là Automne, Fall; Xuân là Printemps, Spring; Giàu hay Phú là Rich; Đức là Allemand; Lễ là Fête; Lan là Orchidée; Thơm là Good Smell hay Pineapple; Mai là Demain, Tomorrow…
Tên Ngoại Thành Tên Ta
Còn tên Tây tên Mẽo mà dịch ra tiếng Việt đôi khi cũng thấy ngồ ngộ lắm, như Toronto là Tổ Rồng To, Montreal là Mộng lệ An, San Francisco là Một Trăm Quan Tiền Sáu Cô, Jean Talon là Jean Tà Lởn, Côte des Neiges là Dốc Tuyết, Bush là Bụi Cây, Charette Xe Bò, LeBoeuf Con Bò, Paradis là Thiên Đàng, Bouvier là tên một loài chó, Armstrong là Cánh Tay Mạnh, Pierre hay Stone là Đá hay Thạch, Gate Cái Cổng, LeBlanc là Trắng hay Bạch, LaMontagne là Núi hay Sơn, PainChaud Bánh mì nóng, Claire Lavoie là Đường trống, LaRivière là Con Sông hay Hà, và Sovo là cái tên quốc tế rất độc đáo của đại đa số đàn ông trên thế giới!
Nhưng trong tất cả các tên Tây có thể nói là chỉ có tên ANDI là tên tuyệt nhất vì nó hội đủ cả tứ khoái âm dương ngũ hành trong đời. Nam hay nữ đều có thể dùng chung tên nầy.
Mỹ Đọc Tên Ta
Cũng có những cái tên Việt Nam rất ư là thanh tao, nhưng nếu phát âm theo đúng giọng Mỹ thì kẹt lắm. Thí dụ : Dung (dung, Mỹ là kít thú vật)), Can (can,cái lon), Cao (cow bò cái), Vân (van, xe tải nhỏ), Phát ( fuck, múa lân), Đại (die,ngỏm), Trúc (truck, xe camion lớn)…
Việt Hóa Tên Hoa, Tên Hàn
Người mình cũng hổng vừa gì. Tên Tàu, tên Đại Hàn của người ta cũng bị mình sửa lại thành tên Việt hết ráo như: Ôn Gia Bảo (Thủ tướng Trung Quốc). Các chức sắc cao cấp trong chánh phủ Đại Hàn là Kim Dân Chu, Li Dân Xớp, Kim Thê U, Chô Miêng Chun, và chỉ riêng có Tổng Thống Đại Hàn (2006-2008) sao không thấy bị sửa tên, ngài vẫn còn mang tên cúng cơm của mình là Roh Moo Hyun.
Còn nhà độc tài Bắc triều Tiên Kim Chính Nhật (Kim Jon Il) 69 tuổi vừa mới ngỏm và nhường chỗ cho cậu ấm là Kim Chính Ân (Kim Jon Un) (đẻ 1971?) lên cầm quyền. Hai cha con không bao giờ biết cười cho nên đất nước Triều Tiên khó khá lên được.
Về phía các tài tử thì có Tôn Nghệ Trân, Củng Lợi, Chương Tử Di, Thành Long…
Còn nhớ 40-50 năm về trước thần tượng của tác giả là các tài tử Khương Đại Vệ, Địch Long, Trần Quan Thái, Lý Tiểu Long, Lý Lệ Hoa (trong phim Áo Người Trinh Nữ, xem xong mấy bà mấy cô khóc sướt mướt)…Chắc ngày nay họ cũng già khú đế hết ráo, và lê lết trong các nhà dưỡng lão sang trọng hay cũng đã quy tiên theo Lý Tiểu Long rồi.
Tên Tại Các Xứ Khác
Tên Thái Lan, tên Nhật Bản, tên Ấn Độ, tên Tây, tên Mỹ thì không thấy bị sửa thành tên Việt được: Abhisit Vejjajiva là Thủ tướng trẻ tuổi của Thái Lan (2008-2011), Taro Aso Thủ tướng Nhật Bản (2008-2009), Mammohan Singh Thủ tướng Ấn Độ, Nicolas Sarkozy (TT Pháp), Aung San Suu Kyi (Miến Điện), Bachar El Assad (Syrie), Barack Obama (TT Hoa Kỳ), Nicole Kidman, Brad Pitt, Angelina Jolie…
Riêng chỉ có cái tên Yamaha của Nhật Bản rất nổi tiếng khi qua tới Việt Nam liền bị mấy cụ ông giành nhau quá xá cỡ và đổi lại thành YAMAHAM.
Nái Lói Hay Nói Lái
Còn cái vụ nói lái nữa chớ…
Chỉ cần thêm một vài chữ sau cái tên cúng cơm là nó sẽ trở thành một cái tên mới thật ác liệt lắm, thí dụ như các tên Hậu, Thu, Đạm, Lan, Lài, Công, Tốt, Tôn, Môn, Paul, Đức, Đậu, Đôn, Bồn, Dồn, Dũ, Đệ, Tôn, Tu, Đạo, Cự, Cao, Tặc, Bắc, Mao, Thái, Hai, Hải, Hách…và còn nhiều lắm.
Hợp Lại Nhau Kỳ Lắm
Cũng có một số tên rất tương khắc lẫn nhau, nếu cặp đôi lại thì nghe kỳ lắm như các tên : Chơi, Bời, Lâu, Sướng, Khoái, Thôi, Hứng…
Các tên quá rõ rệt, nghĩa trắng nghĩa đen lẫn lộn như Tôn Thất Nghiệp (không nên viếng thăm bạn bè ngày đầu năm), Tôn thất Hứa (không nên đi vay mượn tiền người khác), Tôn Thất Đức, Tạ Đức Thắng (không nên đi chung xe với cha nội nầy), Lê văn Giàu (không nên xin tiền xã hội), Trần văn Rớt (Không nên đi thi khó đậu…) và còn nhiều lắm.
Còn trường hợp Bác sĩ Robert Vũ văn Sang tại Hoa Kỳ, mỗi khi tự giới thiệu thì đứng lên nói I’m Dr Bob Vu….(làm mấy bà mấy cô giật mình!)
Tên Tốt Tên Xấu
Tên mình do cha mẹ đặt ra nhằm mục đích đề cao một đức tính, một ước mơ, hay một kỷ niệm nào đó…Nếu mình lỡ phải mang một tên hơi xấu, hơi lạ thường thì cũng phiền phức lắm vì có thể gây sự chú ý, thậm chí cả sự chế ngạo của người khác nữa. Tình trạng càng bi đát khổ sở hơn nếu nạn nhân là phái nữ.
Bởi vậy, cái tên cúng cơm rất quan trọng trong đời sống của một người.
Nếu trường hợp không thích tên cúng cơm của mình nữa, thì mình cũng có thể làm thủ tục xin tòa án đổi tên, nhưng rất rắc rối, hao tài và phiền phức lắm.
Tên Cúng Cơm Và Bí Danh
Rồi còn vụ gán thêm cái bí danh vào tên cúng cơm làm cho nó càng thêm rõ nghĩa, thêm đậm nét nữa chớ, chẳng hạn như Tuấn mập, Minh cò (vì ốm nhom ốm nhách và cao như con cò), Big Minh (TT cuối cùng), Hùng mụn, Lộc bụng (vì có mang thùng nước lèo khá đồ sộ ở trước), Phước móm, Châu ô (vì da hơi đen), Châu ởi (vì vậy đó…)Tâm rổ (mặt đầy xẹo vì bị té trong thùng đinh hồi nhỏ), Kim lé, Hương bàn nạo (cần đi nha sĩ niềng răng lại), Cô Hồng coi bói, Cô Xuân bánh cuốn, Cô Cúc chả giò (chuyên bỏ mối ở Montreal), Cô Thủy áo dài (vì chuyên may áo dài), Đức garage (chuyên sửa xe), Thầy Ba Cầu Bông, Tám thẹo (dân anh chị ngày xưa), Đại Cathay…
Còn mấy người chủ mới của miền Nam thì tên của họ cũng là một điều rất bí mật vì mỗi cha đều có cả lố bí danh không biết đâu mà rờ. Thí dụ như Vũ Đình Liệu (Tư Bình), Nguyễn Văn Linh (Mười Cúc), Phan Đình Khải (Lê Đức Thọ, Bác Sáu, Sáu Búa), Hạ Bá Cang (Hoàng Quốc Việt): Tham khảo Hồi Ký Lớn Lên Với Đất Nước (Vy Thanh tức Nguyễn Văn Thùy).
Các ông, các bà viết lách, văn sĩ, « nhà thơ nam , nhà thơ nữ » nhà báo, thầy bói, thầy thuốc đông y, hầu như đều có bút hiệu hay biệt hiệu riêng. Có người thì lấy ba bốn bút hiệu cho oai.
Mấy em bán bia ôm, cà phê đèn mờ vì nhu cầu bảo mật gốc gác và làm ăn nên các em cũng có cả lố tên riêng để dễ bề làm việc.
Vậy có trốn vợ đi chơi, bạn chớ dại mà khai tên thiệt của mình làm chi. Cứ lấy đại tên của mấy đứa bạn hay tên cúng cơm của xếp mình mà xài đỡ.
Tên Cúng Cơm Thầy Nguyễn Văn Lúa Biến Thành Huyền Thoại
Đôi khi cũng có những tên cúng cơm trở thành huyền thoại, và nhập vào kho tàng văn chương bình dân truyền khẩu Việt Nam vào một thời điểm nào đó.
Thập niên những năm 50 và 60, dân miền Nam thường hay dùng chữ lúa để chỉ một sự việc không như ý, một thất bại hay một mất mát nào đó. Có thể từ nầy đã bắt nguồn từ tên của vị Giáo Sư Võ Văn Lúa.
« Theo tài liệu trong quyễn hồi ký của một tác giả CS, được biết Gs Lúa đầu tiên dạy tại Trung Học Mỹ Tho, sau đổi về Pétrus Trương Vĩnh Ký, Chasseloup Laubat rồi qua Đại Học Sư Phạm và Đại Học Văn khoa Sài Gòn. Gs Lúa nổi tiếng là rất khó và hay tìm cách chiếu bí (Tây gọi là coller) sinh viên trong các kỳ thi. Ai nấy đều ê càng mỗi khi nghe đến tên Thầy Lúa. Đi thi vấn đáp (oral) xui tận mạng mới trúng nhằm Thầy Lúa. Gặp Thầy Lúa là kể như đời tàn,tiêu tán đường, và Lúa vàng luôn: thi không ăn ớt thế mà cay, ý nói thi bị rớt ».
(Tài liệu do Anh Lâm Văn Bé, cựu Hiệu Trưởng Trường Trung Học Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho đã trích dẫn tài liệu và gởi cho người gõ).
Trong bài viết : Bóng dáng ân sư-Nhắc lại thầy Võ Thành Cứ, nhà văn Nguyễn Thị Cỏ May có đề cập đến Thầy Nguyễn Văn Lúa như sau :
http://namkyluctinh.org/a-lichsu/ntcomay-vothanhcu.pdf
“Lúc này, Trường Nguyễn Văn Khuê còn Lớp Seconde và Première. Pháp văn do giáo sư
Nguyễn Văn Lúa, bạn của Ông Đốc Nguyễn Văn Khuê dạy. Ông Nguyễn Văn Lúa nổi tiếng
cho điểm bài luận văn dưới 0 ( - 2, - 3, …). Khi học sinh được điểm trên 0, ông trừ lại. Học
sinh thi Tú Tài I, vào vấn đáp Pháp văn, gặp ông, lúc ra, mặt mày thường toát mồ hôi. Bạn
hỏi điểm hay đề thi, thí sinh chỉ kịp trả lời «…Lúa...». Tức ý muốn nói ông Lúa hỏi …và chắc
rớt môn vấn đáp Pháp văn. Từ đây, ở Sài gòn, trong giới học sinh, có tiếng lóng rất phổ biến
«LÚA» có nghĩa là thất bại.” (Ngưng trích)
(Người gõ không biết Võ Văn Lúa hay Nguyễn Văn Lúa? Tên nào đúng đây)
Nhưng có lẽ nhờ vậy mà Đại Học Sư Phạm Sài Gòn trước 75 đã đào tạo được nhiều thế hệ giáo sư gương mẫu và tài ba cho ngành giáo dục miền Nam Việt Nam.
Khổ Vì Cái Tên Tại Quê Nhà Hiện Nay (Lượm trên net, đọc cho vui)
• Khổ vì những cái tên kỳ quặc (Báo mạng Văn Nghệ Chú Nhật)
http://www.vannghechunhat.net/chuyen-do-day/kho-vi-nhung-cai-ten-ky-quac
Vũ Loạn Lạc, Vũ Thị Lạc Lang, Vũ Lang Thang là tên các con ông Vũ Tần ở huyện Chợ Mới (An Giang). Ông đặt tên con nhằm "tuyên chiến" với bố mẹ rằng: Cháu nội sẽ là những kẻ "không cội nguồn, quê quán" vì ông bà đã chối bỏ con dâu. Một chủ đại lý gạo ở Bà Chiểu (TP HCM) có cái tên rất lãng mạn, Phan Thị Du Lam, khiến ai cũng nghĩ chị phải là tiểu thư con nhà giàu. Nhưng chị kể, khi ra đời, cha rất bất mãn, bực bội vì chị là đứa con gái thứ 5, lại quấy khóc suốt ngày. Mãi tới lúc tôi gần 7 tháng tuổi, cha mới chịu đi làm giấy khai sinh cho chị.
Chị nói, khi anh thư ký văn phòng đánh xong chữ "Phan Thị", hỏi "sao nữa", cha chị chẳng thèm suy nghĩ, nói luôn: "Nó dữ lắm, thôi, cho nó tên Dữ Lắm". Thế nhưng chẳng biết anh thư ký lười biếng bỏ dấu hay vì cái máy quá cũ mà tên chị thành "Phan Thị Du Lam". "Cha tôi giận anh ta lắm, còn tôi khi lớn lên không biết tìm anh ta ở đâu để... cảm ơn", chị Lam ngậm ngùi.
Nguyễn Trường Hận là một học sinh lớp 9, bị cha bỏ rơi từ lúc còn nằm trong bụng mẹ. Người mẹ đi làm ăn xa, giao "thằng cu" cho bà ngoại, chẳng màng đến chuyện đặt tên con. Người cậu chọn cho cháu một cái tên để "nhớ" đến cha nó. Hận lớn lên với tuổi thơ không có bạn bè, đã côi cút lại càng thêm cô độc. (Theo PhunuNet - Ngưng trích)
• Chuyện Cao Như Đảng (trang mạng VinaMap)
http://vinamap.vn/goc-tam-chuyen-chem-gio-490/chuyen-cao-nhu-dang-105996/
“Tên của gã là Cao Như Đảng. Tên cúng cơm của gã là Cao Như Đảng. Trong lý lịch gã đề tên Cao Như Đảng. Tức là đích thị trên đời có thật một gã Cao Như Đảng.
Cao Như Đảng biệt tài làm thịt chó, thịt nhanh, nấu khéo, cả làng cả xóm biết tiếng. Ngay cả chó dại, chó chết ốm, chó bị trẹt xe…, gã mà đã nhúng tay pha thịt, ướp hấp, lúc dọn lên Trong xóm nhà ai thịt chó cũng nhờ gã. Ủy ban xã khi nào tiếp khách hay liên hoan, cần thịt chó, lại gọi gã. Bản lĩnh ấy khiến gã với mấy vị trên Ủy ban thành thân tình. Dần dần người ta lấy luôn cái nghề của gã gắn vào tên, gọi gã là Đảng Chó. Gã nghe vậy cũng chẳng lấy gì làm phiền. Tác giả Đinh Vũ Hoàng Nguyên” (ngưng trích)
• Những cái tên ai cũng phải ngước nhìn (trang mạng Dân Trí)
http://dantri.com.vn/c130/s130-252250/nhung-cai-ten-ai-cung-phai-nguoc-nhin.htm
“Ngày đầu vào đại học, nghe thầy giáo gọi đến tên: Nguyễn Thương Hằng Mong Nhớ, cả lớp tôi nhốn nháo nhìn quanh xem nhân vật nào mang cái tên độc đáo, đảm bảo không “đụng hàng” như vậy.
Một bạn gái gầy gò, bé nhỏ cúi mặt đứng lên trước hàng trăm ánh mắt tò mò, nhìn như xoáy của mọi người. Thầy tôi khi ấy còn xuất khẩu thành thơ khiến cả lớp được buổi cười lăn lộn: “Nhớ ai bổi hổi bồi hồi/ Đã thương lại nhớ, còn hằng nhớ mong”. (Theo PhunuNet)
• Tên dài nhứt Việt Nam?
http://daitutintuc.violet.vn/entry/show/entry_id/4967465
“Cho đến thời điểm này,chúng tôi tạm xác nhận chị Đào Thị Long Lanh Kim Ánh Dương ở xóm 6, xã Tân Linh,Đại Từ là người có cái tên dài nhất trong huyện.Không biết chừng cô gái này còn là người có cái tên dài nhất tỉnh Thái Nguyên hoặc Việt Nam cũng nên” (Nguyễn Tiến Phong)
Tu Trong Chùa Cũng Không Yên
Các Sư đi tu trong chùa đều có pháp danh là Thích… nhưng cũng không yên. Đôi khi pháp danh bị bọn trẻ sửa lại rất là phàm thế (Mô Phật xin cho người gõ miễn nêu ra đây, sợ khẩu nghiệp).
Phật tử thì cũng phải có pháp danh, như Minh Cảnh, Minh Đức, Diệu Hiền, v.v… để khi quá vãng, lúc cúng vong hương linh nghe biết được tên mình mà bước tới bàn thờ dùng bữa, nhận tam bái tứ bái, hoặc để thân nhân đăng cáo phó cho ra vẻ là Phật Tử thứ thiệt 100%.
Tín đồ Thiên Chúa Giáo cũng như các Cha ngoài tên cúng cơm thì cũng có tên thánh (sacred name) như Giuse, Phaolô, Gioan, Maria, Anna…
Bị Tây Mỹ Đặt Tên
Qua bên nầy, người gõ thỉnh thoảng cũng bị mấy đứa nhỏ ngoài đường đặt cho mình vài cái tên là lạ không mấy thiện cảm chút nào như Le Chinois, Chop Suey...kêu sao cũng được, có sao đâu.
Người da trắng thường lầm tưởng người Việt mình là dân chinois.
Họ Không Hiểu Mình
Trong sở, lúc bắt phone, mình vừa mới xưng tên mình thì bên đầu dây bên kia họ pardon lia lịa vì họ không có hiểu mô tê gì đâu. Vậy phải nói lại cho chậm, cho rõ ràng và uốn lưỡi phát âm theo kiểu Tây kiểu Mẽo, đôi khi phải đánh vần từng chữ một rất mất thì giờ mà hổng biết họ có hiểu nổi không.
Đi làm giấy tờ thì đôi khi mình thường bị người ta gạn hỏi tại sao vợ you với you có cùng một họ với nhau. Còn tên con gái (nom de fille, maiden name) của madame là gì? Ý họ muốn biết tên thật của bà xã trước khi đụng mình là tên gì. (tại nhiều xứ, mấy cô sau khi lấy chồng thì phải mang họ chồng)
Họ cũng thường hỏi tại sao tại thành phố Montreal (Mộng Lệ An), người Việt Nam chúng mầy có đến hơn 2.000 người đều mang cùng họ Nguyễn ngang ngữa với cả họ Tremblay, là họ phổ biến nhứt của Québec? Ai mà biết tại sao đâu. Nhưng đôi khi mình nói giởn với họ là những người họ Nguyễn đều là bà con nhau cả. Coi chừng đó.
http://www.ordrepsy.qc.ca/pdf/Publ_PsyQc_ArtDossier_Migrantes_Mars04.pdf
Tại Úc Châu, Nguyễn cũng nằm trong những họ thường gặp nhất trong niên giám điện thoại.
“Tại thành phố Sydney, những họ thông dụng nhất theo thứ tự là Smith, Lee, Nguyễn, Chen và Kim. Trong khi tại thành phố Melbourne, tên Nguyễn đứng hàng thứ nhì sau tên Smith, và thứ tự như sau Smith, Nguyễn, Singh, Williams và Wilson”. (Trích Thời Báo online)
Nhứt Quỉ Nhì Ma
Hồi còn đi học, thì nhứt quỉ, nhì ma thứ ba là học trò, nên thầy cô gì cũng đều bị học trò ưu ái đặt thêm cho một cái tên hết…Người gõ cũng từng là nhà giáo chắc cũng không thể thoát ra khỏi ba cái vụ nầy. Có vay thì có trả mà thôi.
Nghĩ lại thấy cũng vui vui./.
Đọc thêm
-Wikipedia- Tên người Việt Nam
http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%AAn_ng%C6%B0%E1%BB%9Di_Vi%E1%BB%87t_Nam
Montreal, Feb 7, 2012
Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012
Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012
NỖI BUỒN MÙA ĐÔNG
NỖI BUỒN MÙA ĐÔNG
Hồng Vũ Lan Nhi
Hồng Vũ Lan Nhi
Nhà vắng lặng hoàn toàn. Chỉ có 2 chiếc bóng âm thầm trong công việc của mình.
Chiếc bóng của Huy, đứa cháu trai từ xa đến thăm bà cô, là chị Hiền, đang cặm cụi vào chiếc
Rồi đến chiếc bóng của chị Hiền, người chị tinh thần - vì Mẹ Phượng là Mẹ đỡ đầu khi chị Hiền rửa tội theo đạo chồng - đang ngồi gọt tỉa những trái quất tròn, lấy lưõi lam gọt bỏ lớp vỏ ngoài để làm mứt. Chị lặng lẽ gọt tỉ mỉ lớp vỏ mỏng phía ngoài sao cho khéo, để luỡi lam không phạm vào trái quất vàng óng
Thế mà hôm nay, hai cái loa phát thanh đã im lìm, lặng lẽ. Ngoài trời thì mưa gió, trong nhà thì thinh lặng như không có người.
Phượng ngồi ở ghế sô-pha nhìn mưa rơi, và lòng thì nặng chĩu sầu đau.
Có lẽ trời đất, và mọi người đã lặng lẽ chia sẻ với Phượng nỗi buồn mất người yêu.
- Mất người yêu!
Phượng lẩm bẩm trong miệng, và trong ý nghĩ của mình. Vĩnh biệt Anh, vĩnh biệt Dũng, người Phượng đã yêu, đã tim thấy nơi nương tựa an bình cho cuộc đời còn lại. Người mà Phượng đã chờ đợi trong bao năm, để khi vừa gặp mới có mấy tháng, chàng đã lại lặng lẽ ra đi, bỏ lại Phượng bơ vơ một mình.
- Dũng ơi, anh đến quá muộn, lại ra đi quá sớm.
Phượng ngồi nhớ lại những tháng ngày có Dũng. Thời gian bên nhau không dài, nhưng lại cho nhau nhiều kỷ niệm.
Cũng chỉ là một sự tình cờ, như bao cuộc tình cờ gặp gỡ nhau qua buổi ban đầu. Bố Dũng đau nằm trong nhà thương, Phượng đưa chị Hiền vào thăm ông anh, và, Dũng đã bị cú sét tình ngay từ lúc nhìn thấy Phượng. Chàng tìm cách quen Phượng thì không khó, vì đã có bà cô đang ở chung nhà với Phượng.
Phượng nhớ rõ ràng, hôm đó là ngày thứ bảy, Phượng vừa đi đưa đám ma Mẹ của Kim Trinh về, thì sau đó, Dũng và chị Hiền cũng vừa từ nhà thương bước vào. Câu chuyện cũng lại bất ngờ :
- Mời cô Phượng đi ăn với hai cô cháu tôi nhé.
- Dạ thưa Phượng ăn rồi ạ.
- Nếu Phượng ăn rồi, thì ngồi uống nước ...
Phượng ngần ngừ, chị Hiền nói như ra lệnh :
- Thôi, đi đi cho chị vui.
Và ba người ra xe đến tiệm Viễn Đông. Bà chủ Viễn Đông lại là bạn cùng dạy học trường Aurore với chị Hiền, nên khi vừa gặp nhau, hai người đã tíu tít chuyện trò.
Dũng hỏi Phượng :
- Phượng muốn xưng hô thế nào ?
- Như là người bạn mới quen.
Phượng hiểu ý của Dũng. Vì Phượng được coi như chơi với chị Hiền, mà Dũng là cháu. Và chúng tôi đã xưng tên với nhau ngay từ buổi đầu.
Phượng nhìn chiếc computer, và nhớ lần đầu tiên gặp nhau, Dũng đã lấy Font tiếng Việt cho Phượng, và còn để thêm nhiều loại game khác cho Phượng tha hồ tiêu khiển cho qua thời gian khi " không có anh ". Thế nhưng, Phượng không có thì giờ để chơi game. Sáng sớm, trưóc khi đi làm, chàng đã gọi điện thoại để chào " good morning " Ban ngày, trong giờ ở sở, chàng viết e mail cho Phượng. Phượng trả lời, rồi chàng lại viết ... Cứ thế, mỗi ngày hai đứa đã viết cho nhau cả chục lá thư. Ngày nào Phượng không có nhà, thì chàng viết trách móc, nói nhớ nhung, và buồn lòng vì không biết Phượng đi đâu, đi với ai ...
Có lần, chàng gửi 1 e mail chỉ với câu : Yêu em, yêu em ... đầy 1 trang. Phượng mở mail ra, thấy được an ủi, và biết Dũng đã yêu mình còn hơn mình yêu chàng nữa. Lòng Phượng xốn xang, và niềm vui ào ra như suối tràn cả vào bờ. Phượng cũng bắt chước chàng viết lại Yêu anh, yêu anh... nhưng chỉ mới có 3 dòng đã thấy mỏi tay và mệt, nên Phượng đã gửi ngay khi đang viết dở dòng thứ tư. Chàng đã gửi hồi âm lại liền, và bảo : tình anh như biển cả mênh mông, tình em như dòng sông cạn ...khiến lòng anh đau.
Và buổi tối, sau khi ăn cơm xong, chàng và Phượng lại ôm điện thoại cho đến khuya, khi Phượng dục chàng ngủ khoẻ để lấy sức mà xuống thăm Phượng mỗi tuần, chàng mới chịu nghe lời.
Có lần, không hiểu vì chuyện gì đó à Phượng giận dỗi, không thèm nghe điện thoại, không thèm trả lời thư, khiến chàng như điên dại, gọi cô Hiền để hỏi lý do...
Cuối cùng, cô Hiền đang nói với chàng, rồi đưa cho Phượng nói chuyện tiếp. Chàng xin lỗi quá chừng, và khi xin lỗi xong xuôi, khi Phượng đã cười nói với chàng rối, thì chàng hỏi:
- Ủa, anh có tội tình gì mà phải xin lỗi nhỉ.
Rồi từ đó, mỗi tuần, từ Milpitas, khoảng 1 giờ trưa thứ Sáu, Dũng lái xe xuống Orange County để thăm bố cuối tuần, giờ đây, thời giờ đã bị chia sẻ. Và cán cân đã bị nghiêng về tình cảm riêng tư nhiều hơn là tình bố con.
- Trước kia, anh không thấy lòng háo hức đi Orange County như bây giờ.
- Anh chỉ là khéo nói thôi.
Phượng ngạc nhiên, không biết Dũng đã xưng anh với Phượng từ bao giờ, và Phượng cũng không biết đã chấp nhận Dũng là anh từ hồi nào. Bởi Dũng thua Phượng vài tuổi.
Tình yêu cứ theo thời gian mà tăng nhanh. Những ngày lễ lớn, Giáng Sinh, Tết Nguyên Đán, rồi tới lễ của Tình Nhân - Valentine - đã là những lý do để Dũng bay về Quận cam nhiều hơn, và ở lại chơi nhiều ngày hơn. Chúng tôi đi ăn tiệm Việt, Mỹ, Tây, Tàu ...và thường ra biển nhìn hoàng hôn xuống, trong ánh chiều tà, rất đẹp, hay nhìn trăng biển chiếu vằng vặc trên bầu trời mênh mông. Có khi chúng tôi lại sửa soạn đi thăm nắng Solvang, vào phía xa thật xa, có những cảnh như rừng rú hoang dã, chụp hình, chơi đùa chạy nhảy ... như con nít. Chị Hiền tuy lớn tuổi, tính tình trẻ trung và cũng thích đi chơi, nên đi đâu, chị cũng đi.
- Chị ơi, lát nữa đi Ocean Side thăm biển ...
- Chị ơi, mình đi lên chợ Nhật
Chỉ cần Phượng gọi "chị ơi", là chị đã ơi liền, và hiểu rằng lại sắp đi đâu đó.
- Chị ơi, ngày mai mình đi Solvang nhé, cách đây 3 giờ lái xe, vào rừng chơi may ra gặp được chú cọp.
Thế là chị lo thức ăn, nước uống, và đầy đủ xiên thìa, giao muỗng, ly, giấy lau tay...
Những lúc đi chơi bộ ba như vậy, Dũng vẫn trêu:
- Cháu phải tìm kiếm cho cô một chú để cô có thêm người để lo.
Lời nói của Dũng quả là linh nghiệm vì chỉ sau đó chừng 1 tháng, trong một lần đi tập Tai Chi ở một nơi nào đó, chị đã gặp anh Minh. Phượng trêu:
- Đi múa gậy vườn hoang mà cũng tạo được cơ duyên.
Từ đó, trong những chuyến đi chơi, có thêm anh Minh cho chẵn hai cặp, chị Hiền không bị lẻ loi như trước.
Trời mỗi ngày mỗi lạnh hơn. Phượng đã nghe được những tiếng húng hắng ho của Dũng. Lúc đầu Phượng không quan tâm, vì cho rằng trời đổi thời tiết. Nhưng rồi, cơn ho của Dũng, mỗi ngày mỗi nhiều hơn, nặng hơn. Đã có những lúc, Phượng có cảm tưởng, chỉ cần ho thêm một tiếng nữa thôi, là Dũng sẽ ngừng thở. Nỗi lo lắng cho người yêu, đã làm Phượng buồn, đến mất ăn, mất ngủ. Những ngày cuối tuần có Dũng bên cạnh, nàng còn có thể giúp Dũng lấy ly nước uống cho khỏi ngứa cổ, hoặc đưa cho chàng kleenex để chàng lau mặt vì cơn ho kéo dài đã làm chàng chảy nước mắt.
Những ngày trong tuần, Phượng ở xa Dũng cả hơn giờ đường chim bay, làm sao nàng có thể yên tâm, khi cứ nghĩ, chàng ho đến chảy nước mắt, rồi lỡ ngất đi, ai là người săn sóc chàng lúc ấy ? Càng nghĩ, Phượng càng lo, và càng buồn.
Dũng không còn đủ sức khoẻ để lái xe đường trường nữa, mà chàng đã phải đi maý bay, Phượng ra đón tại phi trường John Wayne. Thời gian này, chúng tôi ở nhà nhiều hơn. Anh Minh ở nhà già, đã đi xe bus đến thăm chị Hiền, và ở lại chơi đến chiều mới ra về. Khi có người nào hứa đưa anh về, thì anh sẽ ở lại chơi lâu hơn.
Những lần nói chuyện qua phone, hay những lần e mail cho nhau, Phưọng vẫn nhắc nhở Dũng uống thuốc và đi khám bác sĩ. Lúc này, Dũng ho nhiều hơn nữa, và đã không thể đi máy bay xuống Quân Cam thăm Phượng được. Chàng ở một mình. Ăn uống cũng thất thường, và nhiều khi không cảm thấy đói. Trong câu chuyện, Phượng đã nghe được có những câu như lời chia tay, và trong cái ý nghĩ dài lâu, chàng không còn niềm lạc quan, hy vọng như xưa nữa.
Có lần, Phượng nhận được e mail, chàng viết: mấy lúc sau này, anh thấy trong người khác lạ, anh đã viết số phone của bố, của các con, và của em, dưới dạng Fiancée, được không. Để lỡ anh có mệnh hệ nào, họ gọi báo tin.
Đọc xong, Phượng gọi ngay cho chàng. Giọng nói bên kia đầu giây thật yếu, và Phượng cuống cuồng, nhờ cháu gọi lấy vé bay và đi ngay lên San José, vì Phượng biết, chàng không thể lái xe ra phi trường đón Phượng được. Trong lúc ngồi chờ ở phi trường John Wayne, Phượng gọi phone liên lạc với Chấn, nhờ Chấn ra đón. Và cũng cho Chấn số điện thoại của Dũng, để chàng chỉ đường từ San José lên Milpitas. Phượng chưa bao giờ đến thăm chàng.
Cuối cùng, Phượng đã gặp được Dũng. Chàng đã xin nghỉ làm vài ngày, vì ho quá, lái xe không được. Phượng đã mua thịt bò,để làm steak cho chàng tẩm bổ, đuôi bò để nấu xúp cùng với khoai tây, tỏi tây, cà rot, bắp cải, đậu hoà lan ...Rồi trái cây như cam, nho ...
Lần đầu tiên Phượng săn sóc một người bệnh, lại là người yêu của mình, tại nhà, lòng Phượng có nhiều vui, buồn lẫn lộn. Nếu chàng còn khoẻ mạnh, liệu Phượng có mặt trong căn phòng của chàng như bây giờ không ? Đó là điều mà Phượng vẫn ước ao, vẫn mơ có được một lần thực hiện trong đời. Từ khi còn đi học, ở tuổi mộng mơ, đọc chuyện có những đoạn người con gái đến thăm người yêu trên căn gác trọ, Phượng thèm được có lần đến thăm người nào đó cúa mình, giống như ở chuyện. Thế mà, cho đến ngần này tuổi đầu, Phượng chưa bao giờ có cơ hội thực hiện ước muốn nhỏ nhoi đó của mình. Bây giờ, lúc này đây, Phượng đang có mặt trong căn phòng của chàng, đã ngồi trên chiếc ghế chàng đã từng ngồi viết thư, hay gọi điện thoại cho Phượng, và nhất là đã ngồi, đã nằm trên chiếc giường của chàng đã từng nằm, gối trên chiếc gối chàng đã từng ôm mộng, chuyện trò với Phương, trước khi ru hồn vào giấc ngủ ...thì người yêu của Phượng đang nằm nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi, và mệt nhọc đến độ không thể nói, dù chỉ vài câu với Phượng. Có nhiều lúc, chàng cố gắng mở mắt, nở nụ cười với Phượng, nhưng rồi thuốc ngủ đã đưa chàng về miền nào đó thật xa. Phượng nằm bên, nghe tiếng thở khò khè, và mệt nhọc. Có lúc, Phượng không nghe được tiếng khò khè đó, lại cuống quít đưa tay sờ lên ngực, lòng Phượng phập phồng lo sợ ... Ý nghĩ nếu chẳng may Dũng ra đi, Phượng sẽ làm gì bây giờ. Nơi đây hoàn toàn xa lạ với Phượng. Lần đầu tiên Phượng tới Milpitas, chẳng biết hàng xóm là ai, có người Việt nam không, hay chỉ toàn là người ngoại quốc ? Và chắc chắn là Phượng không dám ở lại đây với cái xác lạnh này, trong căn phòng này ...
Dũng lại lên cơn ho, và chàng vẫn nhắm mắt ngồi dây. Phượng dìu chàng vào phòng tắm, sợ lỡ chàng có ho quá mà ói mửa gì không. Biết bao là ý nghĩ hỗn độn trong đầu. Phượng dìu Dũng về giương nằm, và chẳng biết nghĩ sao, Phượng ôm chặt Dũng, nước mắt dàn dụa, và hôn lên má, lên môi, lên khắp khuôn mặt yêu dấu, rồi quay mặt vào tường nằm chờ giấc ngủ. Phượng biết, giấc ngủ sẽ không đến với Phượng đêm nay, nhưng Phượng vẫn chờ, như chờ một phép lạ từ trời cho Dũng khỏi ho, khoẻ mạnh lại như xưa ...
Dũng trở mình, quàng tay qua người Phượng, và nói với Phượng thật nhỏ:
- Anh yêu em quá đi mất rồi.
Đó là câu, Dũng hay viết trong e mail, trước khi ngừng viết, và trước khi chào good bye trong điện thoại:
- Phượng ơi, anh yêu em quá đi mất thôi.
Câu nói trong lúc chàng đang chập chờn, mê man vì thuốc, đã làm Phượng nấc lên nghẹn ngào, vì Phượng biết rõ lòng Dũng yêu Phượng đến mức nào.
- Anh đến với em muộn quá ...
Phượng tìm cách ra khỏi giuờng, và đứng bên cửa sổ, nhìn trời mây bao la, và trăng thượng tuần đang toả chan hoà ánh sáng lạnh lẽo xuống trần gian. Phượng đang có tình yêu, tình yêu nồng nàn Dũng dành cho Phượng, Dũng đang nằm kia, gần Phượng trong gang tấc, mà sao Phượng thấy mình cô đơn quá, lạc lõng quá. Phượng mím môi để khỏi bật khóc, khi nghĩ thương thân mình, thương con người mang tên Linh Phượng, mà sao lại hẩm hiu về tình duyên dến thế.
- Hạnh phúc ơi, mi ở đâu, mà sao Ta tìm kiếm hoài không ra. Ta đã tưởng lần này Ta bắt được mi, nhưng rồi, Ta biết mi lại vuột ra khỏi tầm tay Ta.
Phượng lại nhớ đến câu hát :
- Đêm chưa qua, mà trời sao vội sáng ...
Dũng đã tỉnh sau cơn ngú vùi vì thuốc. Chàng thấy Phượng hốc hác, và lấy hai tay ôm khuôn mặt Phượng :
- Anh yêu em quá mất rồi, Phượng ơi.
Phượng hôn lên đôi mắt chàng, rồi vội vã xuống bếp lo cho chàng ăn sáng.
Mấy ngày ở trên Milpitas, Phượng đưa chàng đi khám bác sĩ, mua thuốc, và đi ăn, đi chợ loanh quanh cũng hết ngày. Có lần, chàng đưa Phượng đi xem phim, Phượng ừ ào cho chàng vui, vì lòng Phượng đang rối như tơ vò. Cho đến bây giờ Phượng cũng không nhớ tên phim nữa. Có lẽ phần nhờ thuốc, phần vui vì có tình yêu, chàng đã đỡ nhiều lắm. Cơn ho đã giảm đi nhiều. Chàng lái xe được rồi. Trông chàng chỉ hơi gày, còn sức khoẻ thì bình thường trở lại. Phượng yên tâm trở về Orange County. Chàng lái xe tiễn Phượng ra tận phi trường, và còn ôm nhau thật chặt trước khi Phượng theo đoàn người ra máy bay.
Về tới Orange County, Phượng gọi lên cho chàng ngay. Hai đứa lại trò chuyện vui vẻ. Chàng lại hứa hẹn sẽ xuống thăm. Nhưng Phượng cản chàng, bắt chàng ăn uống, ngủ nghỉ lấy lại sức khoẻ, rồi từ từ xuống thăm cũng không sao. Phượng hứa sẽ thay chàng đến thăm bố với cô Hiền. Mọi chuyện đang bình thường như vậy, thì Phượng nhận được tin từ sở cho biết, chàng đã bất tỉnh từ sở, họ đưa vào nhà thương ngay, nhưng chàng đã bị coma ...
Chị Hiền và Phượng lại vội vàng bay lên Milpitas, và đến nơi, thì chỉ được nhìn thấy chàng, giây rợ chàng chịt ở mũi, ở miệng, và tay thì đang có giây nước biển ... Chàng hai mắt nhắm nghiền. Hơi thở lên xuống theo bình dưỡng khí. Y tá, bác sĩ, nhân viên thường trực thay nhau lo lắng cho chàng, nhưng rồi, chỉ vài tiếng đồng hồ sau, bác sĩ đã tuyên bố, chàng đã ra đi, rất an bình.
Phượng đứng lặng nhìn chàng. Và đi ra ngoài như cái xác không hồn. Phượng nhìn theo chiếc giường đẩy chàng đi, và, không hiểu sao, Phượng lại không khóc, và chỉ thấy niềm cô đơn của mình rộng lớn như vùng trời trắng xoá sáng nay.
Chị Hiền và Phượng được Chấn Trinh đón về San José nghỉ ngơi, rồi mỗi ngày hai vợ chồng bạn lại đưa chị Hiền và Phượng lên nhà quàn, nơi đây, chị Hiền là họ hàng nên quen biết nhiều, chỉ có Phượng là lạc lõng. Ngày cuối cùng Phượng còn thấy gần gũi Dũng, là lúc đưa chàng đến nghĩa trang, nằm trên ngọn đồi mênh mông mây nắng, và gió thì tứ phía thối về ... lạnh lẽo, thê lương.
Sau phần lễ nghi, con cái của chàng, người vợ cũ, họ hàng và bạn bè đã ném hoa xuống mộ sâu. Giữa vùng trời nắng, gió, lạnh lẽo và ảm đạm thê lương đó, Phượng cũng chọn một bông hồng ném xuống với lời thầm thì cùng chàng :
- Em cũng yêu anh quá mất rồi.
Bùa Lỗ Ban (Thiên Hùng)
Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
Thiên Hùng
Phần INhà thằng Chiến, thằng bạn thân nhất của tôi lúc còn học Mạc Đĩnh Chi nằm ngoài mặt tiền con đường gì tôi cũng không nhớ tên, chỉ biết đi hướng về Lái Thiêu gần bên cây cầu tên là Giao Khẩu. Thật ra đây là nhà bên vợ của nó, ngày xưa lúc còn đi học, nó không phải là học sinh giỏi , nhưng trong xã hội hôm nay , kết quả của sự học tập thường không phải là thước đo cho cuộc sống kinh tế sau nầy. Lấy vợ , về ở bên nhà vợ , thằng Chiến đã nhìn ra vị thế thuận lợi của miếng đất nhà cha mẹ vợ nó nếu được khai thác để buôn bán vật liệu xây dựng... Và trong đà thi đua xây cất nhà của mọi người, không mấy chốc khu nhà ở của gia đình bên vợ thằng Chiến đã là một địa điểm buôn bán vật liệu xây dựng bề thế nhờ bên hông giáp bờ kinh cha mẹ vợ nó đã cho người ta thuê để bốc dỡ cát từ ghe chài lên cho xe tải mọi nơi trong thành phố về lấy. Với tài tháo vát , nói năng ,giao thiệp , thằng Chiến đã là con cưng của gia đình bên vợ nó. Khách hàng cũng rất thích mua hàng của gia đình nó vì được giao tận nơi nếu gần hay chỉ tính tiền xăng nhớt chút đỉnh nếu xa , vì nó có sắm sẳn hai chiếc xe ba gát gắn máy với hai người lái xe giao hàng cho khách ăn lương tháng. Thằng Chiến mới có một đứa con trai tên Nhân, năm nay khoảng 4 tuổi và khỏi nói cũng biết nhóc tì ta là cục vàng của gia đình nầy rồi.
Thằng Chiến hẹn tôi 9 giờ sáng hôm nay sẽ đưa tôi đến tiệm hủ tíu cá , nghe nó nói ở đâu trên Quận Gò Vấp đường LQ Đ thì phải , mà theo lời nó về VN mà không ghé vô đó là chết nửa cuộc đời nên tôi cũng muốn thử coi như thế nào. Tôi đến nhà nó cũng đã hơn 10 giờ , vì không đến trể không phải người Việt Nam
- Anh Bình, anh Chiến đang ở trong nhà đó, thằng Nhân nó bị té...
Tôi chưa kịp hỏi gì thêm thì Xuân đã đi nhanh ra phía trước hỏi to :
- Mấy anh thấy anh Lực đi giao hàng về chưa vậy?
Có tiếng ai trả lời đâu đó :
- Chưa thấy cô Xuân ơi.
Tôi bước đến bên Xuân :
- Thằng nhỏ có sao không Xuân?
Xuân không trả lời câu hỏi của tôi :
- Anh vào nhà đi , anh Chiến cũng đang có ý chờ anh đó...
Tôi bước vào trong. Mọi người trong nhà thằng Chiến hầu như đều có mặt. Thằng Chiến ngồi trên ghế, ôm Nhân trong lòng, vợ nó ngồi bệt dưới đất đang xoa dầu chổ mắt cá chân thằng nhóc mà lúc nầy đang sưng thật to và thằng nhóc khóc đã không thành tiếng. Ba vợ nó thì đứng vuốt tóc thằng nhỏ vổ về "nín , nín đi con, giỏi Ngoại thương... mai Ngoại dắt con đi ăn hủ tíu bò viên..." , còn Má vợ nó thì đang làu bàu mắng vợ nó " tao không biết bây tối ngày lo làm cái gì á , có thằng nhỏ không coi chừng , để cho nó té , sao không giết nó luôn đi..." Thằng Chiến ngước đôi mắt buồn bả nhìn tôi :
- Nó đi trợt chân, té từ trên thang lầu , cũng may chỉ bị trặc mắt cá chân thôi...
Nghe thằng Chiến nói với tôi như vậy, Má vợ nó quay lại trợn mắt :
- Vậy chứ mầy còn muốn sao nữa...
Thằng Chiến cúi đầu, nín khe. Tôi biết Má vợ thằng Chiến rất hiền lành và tốt bụng vì nóng ruột thằng cháu cưng mới nặng lời như vậy nên bước tới đở lời cho nó :
- Nếu cháu Nhân chỉ bị trặc mắt cá chân thì thật may mắn lắm rồi đó Bác , bây giờ nên đưa cháu vào bệnh viện gấp để Bác sĩ sửa lại khớp cho cháu , để lâu không tốt...
- Bác đã biểu con Xuân đi kêu thằng Lực rồi , không biết nó kêu chưa mà tới giờ cũng chưa thấy mặt tụi nó.
- Thằng Lực đi giao gạch cho người ta rồi , bộ thằng Hồ đi không được sao? Ba vợ Chiến xen vào.
- Thôi, thằng Hồ chạy xe ẩu lắm không được đâu. Má vợ nó cải.
- Nhưng hai Bác định đưa cháu vào nhà thương nào? Tôi hỏi
- Tao định đưa nó tới Ông ĐYS TrQC... nghe người ta nói ông ta giỏi về mấy vụ nầy lắm. Thằng Chiến trả lời tôi thay cho Ba Má vợ nó.
Ngày còn ở VN tôi cũng thường nghe nói về Ông ĐYS nầy, nhưng ông ta hay như thế nào và hiện tại ở đâu thì tôi mù tịt.
Vừa lúc đó thì một thanh niên lực lưởng , da mặt sạm đen đi vào :
- Dạ Ông Bà, Cậu Tư kiếm con hả?
Mọi người sáng mắt lên khi thấy anh ta , và Chiến nói ngay :
- Lực à , ra lấy xe chở tao đưa thằng Nhân đến Ông TrQC nắn cái chân cho nó ngay đi.
- Chân nó bị gì vậy Cậu Tư?
- Nó bị té xuống mấy bậc thang nên bị trặc mắt cá...
- Nhưng....
- Biểu thì mầy đi ngay đi, còn ở đó mà nhưng với nhị... Má vợ Chiến gắt.
- Nhưng... con đâu biết ông Tr QC gì đó ở đâu chứ... Lực nói.
- Mầy chạy vô chổ nhà hàng Á Đông trong Chợ Lớn đó, rồi hỏi người ta chỉ cho. Ở đó ai mà không biết ông ta chứ. Ba vợ Chiến nói.
- Dạ.
Lực ra nhà xe, lấy chiếc Dream 100 của Chiến đẩy ra cửa đề máy chờ Chiến. Chiến xốc thằng Nhân lên định bồng ra xe. Thằng nhỏ có lẻ lại bị đau nên khóc thét lên. Chiến dổ con :
- Ráng chịu đau chút đi con... Ba đưa con đi ông thầy nầy hay lắm sẽ hết đau liền à...
Thằng nhỏ không biết vì đau thiệt hay muốn được chìu thêm, chẳng những không nín mà khóc lớn hơn và cái chân không bị đau lại chòi lia lịa vào hông ba nó...
Tiếng khóc của thằng Nhân và cảnh tượng chạy ra chạy vào của Xuân cùng những thành viên khác trong gia đình Chiến đã gây chú ý cho hầu hết những khách đến mua vật liệu xây dựng hôm nay, trong đó có một thanh niên trạc chừng 20 tuổi, tóc để dài hình như cả năm rồi chưa đi hớt , mặc bộ đồ kaki lính còn dính bê bết xi măng, đang xếp gạch lên chiếc xe ba gát của anh ta gần bên Lực đang ngồi trên chiếc Dream đợi Chiến.
- Thằng nhỏ bị gì mà khóc dử vậy anh? anh ta gợi chuyện với Lực.
- Nó bị té trặc mắt cá chân. Lực trả lời anh ta.
- Trặc mà có bị gảy xương không?
- Tao cũng có biết đâu , mà mầy hỏi chi vậy?
Cậu thanh niên cười thật hiền :
- Nếu bị gảy xương thì em không biết , chứ chỉ bị trặc khớp thì em có thể chỉ giúp người sửa dùm.
- Mầy lại muốn nói Ông TrQC chứ gì. Lực hỏi.
- Em đâu biết ai là TrQC chứ , chú Ba Lành cũng ở gần đây thôi... mới tuần trước em đi đá banh bị trặc mắt cá , chú ấy sửa cho em, chỉ một ngày là hết à...
- Mầy nói thiệt hay nói chơi mậy? Lực trợn mắt.
- Em gạt anh làm gì chứ. Nói xong hắn kéo quần lên cho Lực coi cái mắt cá bình thường của hắn rồi nói thêm :
- Vậy mà tuần trước nó sưng còn to hơn cái tô nữa, em nằm liệt một chổ có đi làm được đâu.
Vừa lúc đó thì Chiến bồng thằng Nhân đi ra. Lực nói ngay với Chiến, khi Chiến xốc thằng Nhân lên ngang bụng mình để định ngồi lên xe :
- Cậu Tư, có thằng nầy nói, nó biết Chú Ba Lành gì đó biết sửa chân trặc hay lắm nè...
Tôi và Chiến cùng ngó theo tay chỉ của Lực vào anh chàng thanh niên, mà lúc nầy đang nhìn lom lom vào mắt cá chân của thằng Nhân bầm tím , sưng vù... tôi nghe hắn lẫm bẫm :
- Giống y như tui mà...
Không để cho Chiến phải hỏi, Lực tóm tắt mẫu đối thoại vừa rồi giữa hắn và gã thanh niên cho Chiến nghe và thêm :
- Em nghĩ Cậu Tư thử đưa cháu đến Chú Ba Lành gì đó xem sao, biết đâu...
Chiến bán tín bán nghi, quay sang gã thanh niên :
- Em...
Gã thanh niên cười thật hiền :
- Dạ, em tên Hấu...
Chiến thân thiện :
- Hấu biết thầy trị chân trặc mắt cá à , chỉ dùm anh đi , tôi nghiệp thằng con anh , nó khóc từ sáng đến giờ...
- Chú Ba Lành không có làm thầy gì đâu , tại nhà em ở gần nhà chú , thấy em bị sưng chân không đi làm được , chú sửa dùm... chứ trước giờ em không thấy chú trị cho ai hết á...
- Vậy nhà chú Ba có gần đây không cháu? Ba Má vợ của Chiến cũng đã được Lực thuật lại câu chuyện, và Má vợ Chiến sốt ruột xen vào.
- Dạ, bên xã Đông Thạnh đó Bác... Hấu trả lời.
- Vậy cháu có thể hướng dẩn ba nó đưa nó đến nhờ chú Ba sửa dùm cái chân nó không?
- Dạ được chứ... nhưng...
- Nhưng... sao hở cháu ?
- Dạ , tại cháu đang đi lấy gạch về cho chú Hai Kỳ...
- A, Hai Kỳ đang lảnh xây nhà cho Ông Trưởng Phòng Thuế đó hả? Ba vợ Chiến hỏi Hấu.
- Dạ đúng đó Bác.
- Vậy chú em mầy khỏi lo , việc nầy để tao ... 500 viên gạch thẻ hả, được ...
Rồi ông quay sang thằng Hồ, cũng đang đứng đó :
- Hồ , bây lo đưa gạch đến cho anh Hai Kỳ, nói với ảnh là hôm nay tao nhờ thằng Hấu giúp dùm ít việc... ảnh có cần gì cứ nói với bây, à mà nhà ông Trưởng Phòng bây biết chứ?
- Dạ biết... Hồ đáp lời Ba vợ Chiến xong quày quả đi lo công việc vừa được giao.
Chiến hỏi Hấu trong khi thằng Nhân vẫn còn tức tưởi trên vai :
- Mình đi được chưa?
- Dạ được anh?
Chiến quay sang tôi :
- Mầy chở em Hấu nha Bình.
Từ nãy giờ tôi đã nghe hoàn toàn câu chuyện, và tôi cũng hiểu được sự nhẹ dạ cả tin của dân tộc tôi về những lời truyền miệng, khi gặp chuyện không may dù lớn dù nhỏ. Thằng nhỏ bị té trặc mắt cá chân, sao không đưa vào bệnh viện , lại muốn đưa đến một ĐYS và bây giờ lại là một chú Ba Lành nào đó, qua lời một thanh niên chưa từng quen biết, chỉ vì anh ta khẳng định , anh ta cũng bị trặc mắt cá và chú Ba Lành đó đã trị lành cho anh ta, nhưng con cưng của người ta , mình mà ý kiến nầy nọ , có gì chạy về Mỹ không kịp nên tôi lặng thinh, xuôi xị :
- Thôi, để em Hấu chở tao cho chắc ăn...
Tôi đẩy chiếc Honda của tôi lên trước mặt Hấu... hắn cười nói với Chiến khi Lực lại đề máy chiếc Dream :
- Vậy anh chạy theo em nha , vái trời bi giờ cho có ổng ở nhà...
Gã thanh niên tên Hấu nầy coi vậy mà cũng tốt, có lẽ hắn biết tôi sợ cái dòng xe cộ đông đúc mà lưu thông vô trật tự nầy hay chờ Lực vì sợ thằng Nhân bị dằn đau không dám chạy nhanh hay sao, mà hắn chạy thật từ tốn hiếm thấy ở những thanh niên tuổi hắn mà lái xe gắn máy. Qua khỏi cầu Ba Thôn hướng về xã Đông Thạnh, Hấu chợt hỏi tôi :
- Anh ở nước ngoài về phải không?
- Sao em biết?
- Nhìn anh biết liền... hắn cười tiếp :
- Bây giờ, con trai nhà giàu không ai đi loại Cub 50 nầy nữa...
- Nhưng anh có giàu đâu...
- Ừ, nhưng em không biết nói sao nữa... và em thấy hình như anh không tin những gì em nói lúc nãy phải không?
- Sao em lại nói vậy?
- Cảm giác thôi... vì em cũng như anh, không bao giờ nghĩ là chú Ba chữa lành được cái chân em... nhưng khi chân em lành hoàn toàn chỉ trong vòng một ngày em không tin cũng không được... Hấu chợt thấp giọng :
- Nghe người ta nói chú ấy có bùa Lỗ Ban đó anh.
- Bùa Lỗ Ban? Tôi lập lại.
- Ừ, nhưng mà ... hắn bỗng đổi giọng :
- Qua bưu điện xã Đông Thạnh, rẽ vào con đường đất đỏ kế bên khoảng 5, 6 trăm thước là tới nhà chú Ba...
Và có lẻ để tôi không hỏi gì thêm, Hấu rồ ga phóng nhanh hơn... Tôi ngoái lại phía sau thấy Lực cũng tăng ga để giữ nguyên khoảng cách. Hấu chậm lại khi rẻ vào con đường đất đỏ bị cơn mưa ngày hôm qua chưa khô nên khá trơn , hắn nói :
- Em nghĩ giờ nầy chắc chú Ba về rồi.
- Sao em biết? Tôi lấp lững hỏi Hấu , khi ba tiếng "bùa Lổ Ban" tôi nghe Hấu nói lúc nãy đang khơi dậy trong tôi biết bao nhiêu hiếu kỳ , để ký ức đưa tôi về với những lõm bõm do người đời thêu dệt mà tôi nghe được về nó lúc còn ở quê tôi.
- Em thấy hai lằn bánh xe và dấu móng ngựa in trên đường còn mới nên chắc chú Ba đánh xe về rồi.
- Chú Ba làm nghề đánh xe ngựa hã? Tôi ngạc nhiên hỏi Hấu vì thời đại bi giờ mà vẫn còn xe ngựa lưu thông hay sao.
Hấu cười như hiểu ý tôi :
- Xe ngựa của chú Ba đắt khách lắm đó , chú chuyên chở rau quả tươi cho bạn hàng từ tận trong rẩy xa, nơi mà xe hơi không vào được , đưa ra các chợ , mà hầu hết là mối quen không hà.
- Ồ, vậy sao , mà gia đình chú có đông người không?
Thằng Hấu chưa trả lời tôi thì đã quẹo xe vào một căn nhà. Nói là nhà cho oai vì nó thật đúng như lời miêu tả của nhà văn Bình Nguyên Lộc về cơ ngơi của những người dân quê tay lấm chân bùn : nhà tranh vách đất trống trước dột sau... Trước nhà có một cây xoài gốc thật to, lên cao khoảng ngang bụng thì phân làm hai nhánh, và hai nhánh nầy lên cao thì ngã la đà như hai chiếc lọng để che trên mái nhà thay vì lên đường thẳng như những cây xoài thường thấy. Một người đàn ông đang trút cỏ tươi từ trong bao ra máng cho con ngựa nhốt trong chuồng bên hông nhà.
- Chú Ba...
Hấu gọi lớn khi còn chưa tắt máy xe. Người đàn ông xoay người lại nhìn lên, hơi thoáng ngạc nhiên khi thấy Hấu và thêm mấy người lạ, vội lau hai tay bên hông, đi ra. Tôi , Chiến và Lực đều cúi đầu , còn nghe Hấu nói nhỏ "Chú Ba có một mình hà" :
- Chú là Chú Ba... chào Chú...
- Hấu, mấy Cậu nầy là... Hấu mau mắn :
- Chú Ba, mấy anh nầy... Trong lúc Hấu vắn tắc giới thiệu cũng như ý định của chúng tôi cho chú Ba Lành nghe ,(phải, người đàn ông đó là chú Ba Lành ) tôi có dịp nhìn kỷ hơn con người của chú. Chú có vẻ đã ngoài 50, mặc quần đùi đen gần tới gối, chiếc áo cánh sát nách bằng vải trắng đã ngã vàng với hai cái túi lớn đong đưa không biết đựng gì bên trong, tôi đoán chắc là thuốc rê, để lộ đôi tay gân guốc với bắp thịt nổi vòng đen sạm. Khuôn mặt thật hoà nhã dễ tạo cãm tình với chòm râu chớm bạc và đặc biệt là chú Ba Lành vẫn còn bới củ tỏi.
Nghe Hấu nói vừa xong, chú Ba Lành cười sỡi lỡi :
- Ô, vậy hã, để coi nè... à, mấy cậu vô nhà ngồi chơi, uống nước... Hấu, mầy vô bắt ấm nước dùm tao chút nha, tao cũng mới về có nước nôi gì đâu...
- Dạ, chú để con... Hấu nói xong chạy vào nhà sau , và chúng tôi theo chú Ba Lành vô nhà.
Đi ngang với Chiến, chú Ba Lành nhìn thằng Nhân nghẹo đầu trên vai Chiến, nước mắt vẫn chưa khô , chú cười bẹo má nó:
- Nhìn cái mặt nầy là biết quậy quá cở thợ mộc rồi, khóc cái gì chứ , một lần cho biết sợ nha con.
Nhà chú Ba Lành không có cửa, bên trong chỉ có bộ ván ngựa, nhưng ván ngựa thường có 3 tấm, của chú chỉ có 2 tấm lại loang lổ vết mọt ăn , vài cái ghế đẩu , một cái ghế xếp và một cái vỏng treo tòn ten giữa hai cây cột... Nhưng đặc biệt trên tấm vách bằng gổ lành lặn một bên nhà, chú Ba Lành treo hai cây đờn kìm và cò mà cán đờn lên nước bóng lưỡng, chứng tỏ chúng được xữ dụng thường xuyên. Mời chúng tôi ngồi xuống ghế, chú Ba Lành lấy trong chiếc vỏ bình bằng quả dừa khô cắt ngang, ra chiếc bình trà cũng đã mẻ miệng đưa cho Hấu vừa đi lên :
- Mầy lấy nước mưa nấu pha trà đó uống mới đã nha Hấu.
Hấu dạ và đi ngay, hình như hắn đã quen thuộc với sinh hoạt của chú Ba Lành. Thằng Hấu đi rồi, chú Ba Lành lấy dưới sàn ván ra một cây mát vót (loại dao lưởi dài khoảng 1 gang rưởi, cán dài khoảng 2 gang rưởi để cặp vào nách khi làm việc, bén ngót , thường dùng để chẻ lạt...) và 1 ống tre khô dài độ 1 gang. Chú ngồi trên bộ ván chẻ ống tre lấy 1 thanh bề ngang độ 1 lóng tay và chuốt thanh tre nầy thành hình như 1 cái đục. Chú vừa làm việc nầy vừa nói với chúng tôi về đủ thứ chuyện, mà tuyệt nhiên không hề đá động gì đến chuyện chữa trị cái chân trặc cho thằng Nhân mà lúc nầy có lẽ vì mệt đã ngủ thiếp trên vai ba nó.
Chú Ba Lành ngắm nghía cái đục cây và gật gù tỏ vẻ hài lòng cũng vừa lúc thằng Hấu xách bình trà lên với bốn cái ly. Nó rót trà ra ly, mùi trà bốc lên thơm ngát. Chú Ba Lành bưng ly trà lên mời chúng tôi :
- Các cậu uống thử xem, trà nầy tui ướp đó... không có bán ngoài tiệm đâu...
Và thật tự nhiên chú từ tốn thưởng thức ly trà thơm bốc khói, trong lúc tôi , mà chắc cả thằng Chiến từ sáng giờ chưa có gì vô bụng nên bỗng thấy cồn cào. Chú Ba Lành cười :
- Thử đi, bảo đảm không có xót ruột đâu... hì hì , các cậu sáng giờ chưa ăn gì phải không... thui ráng chút về ăn luôn nha... uống trà đi, để nguội không ngon...
Tôi bưng ly trà lên, mùi thơm của nó thật là dể chịu, thử một ngụm, chất trà chát chát, đăng đắng, nong nóng qua cổ họng nồng lên mủi để lại chút vị ngòn ngọt khiến các mạch máu như dản ra, lượng máu lưu thông đưa oxy đến các tế bào nhanh hơn làm con người thật dể chịu... nhìn qua thấy Chiến cũng nhìn lại tôi như cùng cảm nghĩ... Chú Ba Lành chợt đứng lên đi ra ngoài nhìn trời rồi trở vô nói với Chiến :
- Cậu có thể đưa cháu về nhà được rồi.
Chiến ngạc nhiên :
- Ủa, chú Ba chưa làm gì cho thằng nhỏ hết mà.
Chú Ba Lành cười :
- Xong rồi, còn làm gì nữa chứ... Cậu cứ đưa cháu về nhà nghỉ đi, nó mệt rồi đó. Tin tôi đi... rồi chú quay sang tôi :
- Còn Cậu, nếu muốn thì ở lại chơi, hì hì , chắc Cậu cũng biết chơi cổ nhạc...
Tôi tròn xoe mắt :
- Sao chú Ba biết?
- Tôi đoán vậy khi thấy cậu nhìn mấy cây đờn của tôi , cậu đờn hay ca...
- Dạ , ca...
Chú Ba bật cười lớn :
- Hà hà hà... vậy được quá... chú Ba chưa nói gì thêm thì thằng Hấu xen vào :
- Anh ấy ở nước ngoài về đó chú Ba...
- Thì đã sao... Thấy chú Ba Lành đã chuyển đề tài qua tôi, Chiến đành phải bồng thằng Nhân cùng Lực ra xe về. Trước khi Lực cho xe chạy , chú Ba Lành bỗng nghiêm sắc mặt nói với Chiến :
- Tôi giúp Cậu chữa cái chân cho thằng nhỏ là thường tình , Cậu đừng nghĩ sẽ mang ơn hay đền đáp gì cả , an tâm đưa cháu về nghỉ đi , ngày mai nó sẽ khỏi thôi.
Chú Ba Lành chấm dứt câu nói và vổ nhẹ vào vai Chiến. Tôi nói vói theo khi thấy Chiến còn ngoái cổ lại nhìn tôi :
- Chút nữa về tao sẽ ghé mầy . Tôi thấy Chiến gật đầu.
Trở vào nhà, chú Ba Lành đến bên vách lấy cây đờn Kìm xuống, so lại dây và dạo một khúc hơi Bắc. Tiếng đờn Kìm của chú thật mướt, mênh mông, trải dài như cơn gió nhẹ đang miên man qua khu vườn trồng bắp hai bên đường... Chú chợt dằn cái song loan xuống bàn chân :
- Ê, chú em mầy...
- Dạ, cháu tên Bình...
- Hì hì , vậy Bình , mầy chào tổ bản Lưu Thủy đi nha... chơi dứt bản nầy là vừa đúng giờ đó.
Đúng giờ gì chứ, tôi chưa hiểu như thế nào, thì chú Ba đã nhịp song loan làm tôi phải vô ngay... Bèo nước tương phùng, người cùng sở thích gặp nhau... khỏi nói rồi, tôi hát hăng lắm, nên nếu chú Ba không gỏ song loan dứt bài Lưu Thủy, tôi dám qua luôn bài Phú Lục...
Dứt bản Lưu Thủy, chú Ba buông đờn đứng dậy :
- Tới giờ rồi. Chú cầm chiếc đục bằng tre khô mà chú chuốt khi nãy vói tay xuống sàn ván lấy thêm chiếc vồ bằng cây sao đi ra ngoài sân, đến trước gốc cây xoài... cắm chiếc đục vào khe hở giữa hai nhánh, dùng chiếc vồ đập mạnh lên đầu chiếc đục "bốp"...
Tôi há hốc mồm nhìn chiếc đục tre dưới sức đập của chiếc vồ trong tay chú Ba, tôi nghĩ là nó sẽ gãy vụn vì cây xoài dù sao cũng cứng hơn nó nhiều. Nhưng không, nó cắm thật ngọt vào cây xoài chổ phân nhánh hơn quá nửa, và giữa trưa trời lặng gió mà tôi thấy hai nhánh của cây xoài rung lên, cành lá khua xào xạt. Thằng Hấu đứng ngoài sau tôi, buột miệng :
- Thằng nhóc chắc té đái trong quần quá...
Chú Ba đưa chiếc vồ cho nó cười :
- Đem vô nhà dùm tao đi... Nó là con nít, đái ra quần cũng có chi là lạ , mầy lớn đầu rồi mới đáng nói chứ...
Tôi thấy mặt thằng Hấu đỏ gay, bỏ đi vào nhà , ngượng nghịu :
- Chú Ba nầy....
Chú Ba Lành móc trong túi áo lấy bịch thuốc rê mở ra , trong bịch thuốc của chú có thêm một cái hộp thiếc nhỏ, chú mở hộp thiếc nầy lấy một điếu thuốc rê mà chú đã vấn sẳn khi rổi rảnh, đưa lên môi, bật quẹt đá ( loại hộp quẹt có vỏ bằng nhôm, người bình dân rất ưa dùng) mồi và rít một hơi dài , mắt nhìn vào chiếc đục tre. Nhìn theo ánh mắt chú tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiếc đục tre hình như đã trồi lên. Lúc nãy rỏ ràng tôi thấy nó ngập xuống thân cây xoài hơn quá nửa mà sao bây giờ đã cao hơn và chú Ba Lành gật gù có vẻ hài lòng. Tôi chưa kịp hỏi , thì chú Ba Lành ném điếu thuốc đang hút dở , đến cầm lấy chiếc đục tre cũng vừa trồi lên hết khỏi thân cây xoài. Tôi nhìn xuống chổ chú Ba đóng chiếc đục tre khi nãy, vỏ cây vẫn liền trơn, không một dấu trầy. Tôi đưa tay sờ vào chổ đó, liền lặn không có lổ hổng nào mà...
- Chú mầy sẽ không thấy gì đâu... tốt , tốt lắm , thằng nhóc hết rồi... hì, hì... chút nữa về chú mầy ghé nhà nó , nói ba má nó pha nước muối âm ấm bóp cái chân nó cho mau tan máu bầm nha... bi giờ thì nó đi đứng bình thường được rồi đó...
Chú Ba nói xong, cầm chiếc đục tre đi vào sau bếp ném nó vào lò lửa đang đỏ than hồng, ngọn lửa bùng lên, chiếc đục tre cháy rụi.
- Bình , mầy ca giọng cũng rong quá hén,ở bên đó có chơi đờn ca không?
Chú Ba đã đổi đề tài khi tôi vẫn còn bán tín bán nghi với những sự kiện mà tôi vừa chính mắt thấy nên ấp úng :
- Dạ , dạ... cũng có nhưng...
- Hôm nay tao bận chút việc , vậy ngày mai nếu rảnh xế xế chú mầy ghé tao đi , tụi mình làm một bửa cho đã...
- Dạ... tôi khoái chí nhận lời ngay.
- Ê, Hấu thui sẳn hôm nay mầy nghỉ làm đi ngọ (*) với tao luôn đi Hấu.
- Đi ngọ ở đâu vậy chú Ba?
- Thì nhà anh Hai Đạt chứ đâu . Ngày mai chôn rồi, hôm nay là ngày chót giúp cho ảnh luôn đi, tội nghiệp bà già ảnh lúc sanh tiền cũng thích nghe, hôm nay mình chơi một bửa để bả đi cho yên lòng, hai ông già Năm Ri và Sáu Mèn giờ nầy chắc đã vào đó , chút mầy về xách cây gi-ta của mầy theo nha.
Quay sang tôi chú nói :
- Thằng Hấu chơi gi-ta cũng khá lắm.
Giờ nầy, thiệt tình tôi muốn chạy về nhà Chiến ngay, để coi thằng Nhân như thế nào, nên sẳn đó từ giả chú Ba Lành :
- Thưa Chú, vậy cháu xin phép về, mai cháu ghé.
- Ừ, nhớ nha...
Tôi bật chống chiếc Honda của tôi xuống, ngồi lên yên đạp máy chào chú Ba và Hấu lần chót, trước khi chạy đi tôi còn nghe Hấu nói theo :
- Anh Bình nhớ ngày mai tới chơi nha...
Tôi đưa tay lên vẩy vẩy cho Hấu biết là mình sẽ y hẹn.
Ra đường lớn, tôi nhìn đồng hồ tay thấy đã hơn 2 giờ trưa, nhưng trước những việc xảy ra , sự hiếu kỳ , thắc mắc đã làm tôi không cảm thấy đói. Tôi về đến nhà Chiến khoảng mươi phút sau đó... Chiến đón tôi ngay trước cửa với nét mặt vui vui :
- Mầy về sớm vậy ? chú Ba Lành...
- Chú ấy bận đi công việc , chân thằng nhỏ sao rồi mậy?
- Mầy vào coi đi... Chiến nói xong đi trước...
Thằng Nhân đang ngồi ăn cơm, xung quanh nó mọi người trong nhà Chiến đều đủ mặt... Vừa thấy tôi , Má vợ Chiến nói ngay :
- Cháu Bình nè, Chú Ba nào đó, hay quá đi , chân thằng Nhân đã hết đau, nó đi được hai ba bước rồi nên mới chịu ngồi ăn cơm đó.
Chiến nói với tôi :
- Lúc nãy mới về tới nhà, thằng Nhân đang ngủ trên vai tao, chưa kịp để xuống nó bỗng khóc thét lên kêu " đau quá" , mà mắt vẫn nhắm, đái cả lên người tao , và tao cảm giác như có gì đó đè nó xuống vai tao, cái chân bị trặc của nó thì ngay đơ còn chân kia thì đạp lia lịa... nhưng chỉ trong tíc tắc thì người nó dịu nhỉu như cũ , và chổ mắt cá chân bị sưng xẹp xuống thấy rỏ. Vào đặt lên giường thì nó ngủ khò, khoảng 1 giờ sau tỉnh dậy, nó tuột xuống giường và bước đi được mầy ạ... Thiệt tình, nếu không phải con tao, nói ra không ai có thể tin được.
Tôi bước đến nhìn xuống chổ mắt cá chân của thằng Nhân. Thằng nhỏ chắc đã hết đau nên đưa thẳng cái chân ra :
- Con hết gồi ... làm mọi người ai cũng cười. Quả nhiên mắt cá chân nó đã xẹp lại bình thường tuy vẫn còn bầm. Tôi nói với Chiến :
- Chú Ba nói, bà xã mầy pha nước muối âm ấm xoa vào chổ bầm cho mau tan, chú nói nó cứ đi đứng bình thường không có gì đâu.
Bà xã Chiến nghe tôi nói, đựng dậy :
- Vậy để em đi làm ngay xoa cho nó.
Tôi vừa định đem những chuyện mắt thấy tại nhà chú Ba Lành kể cho mọi người nghe, thì Ba vợ Chiến cười lớn :
- Thôi mình ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói... nãy giờ cả nhà cũng có ý định chờ cháu Bình về ăn luôn... Xuân ơi, dọn cơm lên đi con...
Bữa cơm gia đình Chiến hôm đó hình như mọi người ăn nhiều hơn vì quá trể hay vì vui bởi cục vàng của họ (thằng Nhân) khỏi bệnh và vì một câu chuyện gần như là huyền thoại lại xảy ra ở thời đại vệ tinh nầy. Ba vợ Chiến chép miệng :
- Bùa Lỗ Ban , thuở nhỏ tao cũng có nghe Ông Bà mình nói, được truyền trong giới thợ mộc , và nghe nói có giúp người mà cũng có hại người nữa...
Má vợ Chiến hốt hoảng :
- Hại người, mà hại làm sao?
Ba vợ Chiến cười :
- Ối, hơi đâu mà bà lo , hại là khi nào bà cất nhà cất cửa , người ta mới ếm được chứ... mà tui cũng nghe nói thui, chứ có thấy bao giờ đâu nà.
Tôi hoàn toàn đồng ý với Ba vợ Chiến , vì quả thật tôi cũng có nghe Bùa Lỗ Ban chỉ được truyền trong giới thợ mộc , nhưng tôi thấy Chú Ba Lành không có vẻ gì là hành nghề thợ mộc , nhất là với một con người hiền lành, chất phát yêu thích nhạc cổ truyền như chú không thể nào có hành động hại người được. Tôi nghĩ, sẽ hỏi chú Ba khi có dịp.
(* đi ngọ : đi đàn ca để chia sớt nỗi buồn phiền của gia đình có tang chế , thông thường chỉ chơi nhạc cổ truyền. )
Cơm nước xong , Chiến rủ tôi trong khi vợ nó và Xuân đang dọn dẹp chén dĩa trên bàn :
- Bình, tao với mầy ra đây uống cà phê đi.
Tôi chưa trả lời vì thoáng thấy ánh mắt vợ nó lườm nó thì Xuân nhanh nhẩu :
- Cà phê ngoài tiệm dở òm sao mấy anh thích uống không biết nữa...
Chiến cười nheo mắt nhìn tôi :
- Thì cũng tùy tiệm chứ, nhưng cô an chí tôi không dạy hư thằng Bình đâu.
Cô em vợ Chiến đỏ hồng đôi má , biết mình lỡ lời nên ôm mâm chén đi nhanh ra sau bếp. Tôi cũng có nhiều việc muốn nói thêm với Chiến nên đồng ý :
- Ừ, đi thì đi...
"Đi uống cà phê" ở Saigon bây giờ đã là một cụm từ ai muốn hiểu như thế nào cũng được... theo biết bao thay đổi của Saigon cả về phương diện đạo đức và con người , nên sau khi vắn tắt cho Chiến biết chú Ba Lành có hẹn tôi ngày mai trở lại nhà chú đờn ca chơi và Chiến đồng ý cùng đi , chúng tôi đã bị cuốn vào dòng chảy của một Saigon thác loạn sắp vào đêm.
Tôi và Chiến đến nhà chú Ba Lành cũng đã gần 3 giờ chiều như chú đã dặn sau khi ghé chợ mua thêm trái cây. Chiến có mang theo ít đồ nhậu và một lít đế Gò Đen loại thượng hạng, mà nó nói là do một người thân biếu cho Ba vợ nó, nhưng Ông già không uống để dành, hôm nay tặng lại chú Ba Lành uống lấy thảo, sau nỗi vui mừng thấy thằng Nhân đã hoàn toàn bình phục chỉ trong vỏn vẹn một ngày.
Trước sân nhà chú Ba đã có vài chiếc Honda lẫn xe đạp.
Hấu chạy ra đón chúng tôi :
- Chú Ba và các chú bác có ý chờ các anh đó.
Hắn đón lấy túi trái cây, đồ nhậu và chai rượu trong tay tôi, khi Chiến dựng, khóa xe. Tôi hỏi Hấu khi nghe trong nhà có giọng nữ đang ca :
- Mấy chú bắt đầu lâu chưa vậy Hấu?
- Mới chào sân bài Lưu Thủy đó anh... anh vào đi, bài Lưu Thủy "Xữ Án Tô Đắc Kỷ" là bài ruột của chị Tư Én đó... Hấu ôm đồ đi nhanh vào sau bếp mà tôi thấy có thấp thoáng vài bóng người nữa, sau khi cười bằng đuôi mắt với tôi.
Đã quá trưa trời dịu nắng, cơn gió nhẹ đầu thu lướt qua cành lá hàng cây quanh nhà xào xạt, giọng ca người con gái cao vút, nhẹ nhàng, oán than thân phận dùm cho một nhân vật dù có dù không, hoà trong tiếng đàn khi khoan khi nhặt , thật làm dịu lòng người...
Tôi cùng Chiến bước vào nhà, khi nghe tiếng song loan đôi nhịp dứt bài Lưu Thủy...
Chú Ba Lành buông chiếc đờn kìm xuống ván, mấp mấp điếu thuốc rê trên môi kêu tôi :
- Vào đây Bình...
Quay sang Chiến chú tiếp :
- Chú em mầy khỏi nói, tao biết thằng nhỏ hết rồi chứ gì... hì hì , chú mầy biết đờn ca không?
- Dạ , không biết , nhưng cháu biết nhậu và biết nghe... Chiến vui lây trong cái chất phát của chú Ba Lành.
- Hà hà vậy được rồi... chú chỉ tay vào người đang ôm cây đờn guitar trạc tuổi chú :
- Ổng là Năm Ri... và người đang kéo đờn cò già hơn, tóc bạc trắng, móm sọm :
- Ông già đó là Sáu Mèn... quay sang tôi, chú nói :
- Nó là thằng Bình mà hôm qua bên nhà Hai Đạt tôi có nói với hai anh đó.
Tôi cúi chào hai ông bạn của chú Ba, chưa kịp nói gì thì chú Ba Lành đã tiếp :
- Còn con nhỏ đó là con gái của anh Năm đây... Tư Én, Tư Nhạn gì đó , nhưng cho chú mầy biết, con nhà tông , thượng thừa thất thập nhị huyền công đó nha ...hì hì...
Trước khi bước vào nhà chú Ba, giọng ca của cô gái đã cuốn hút lấy tôi và khi vào trong , mái tóc dài đen mượt xoả xuống bờ vai, khuôn mặt không điểm trang bình dị , đôi mắt tròn long lanh chất phát , khiến người nhìn vào không khỏi nao nao... nhưng nghe chú Ba Lành nói "thượng thừa thất thập nhị huyền công" gì đó khiến tôi không khỏi lại nhìn vào cô gái.
- Chú Ba nầy... Cô nói nhỏ và cúi xuống so dây chiếc đờn tranh để trên ván trước mặt cô.
Chú Năm Ri hỏi tôi :
- Nghe anh Ba nói, chú em mầy biết chơi bài bản hả , học ở đâu? và bên đó có chơi thường không?
- Dạ, cháu đi chơi học ở bạn bè và các chú các bác, trước khi qua Mỹ , còn ở bên đó cũng có chơi, nhưng hiếm lắm vì người biết ca và biết đờn bài bản rất khó gặp nhau...
-Được rồi, biết tới đâu làm tới đó... chú Ba Lành xen vào và chú ôm cây đờn Kìm lên :
- Hồi nãy con Tư mở đầu bài Lưu Thủy rồi, Bình mầy tiếp bài Phú Lục đi, rồi sau đó muốn chơi gì thì chơi... Tư, mầy đờn tranh đi để anh Sáu hút thuốc...
Trong giới chơi đờn ca nhạc tài tử, người cùng lúc biết đờn và ca đã hiếm lại biết thất thập nhị huyền công tức biết hết thập loại bài bản cổ nhạc lại càng hiếm hơn. Bây giờ trước mặt tôi người đó lại là một cô gái xinh đẹp, khiến tôi nửa tin nửa ngờ nên tôi đã đem hết công lực thi thố... và tôi nghĩ mình cũng không làm chú Ba Lành thất vọng khi giới thiệu tôi, khi tôi dứt bài Phú Lục và nghe chú Sáu Mèn gật gù :
- Cũng được... và chú nâng cây đờn cò lên rao :
- Ca Hạ đi...
Thiệt tình mà nói, chơi bài bản tôi thích nhứt là dòng nhạc lễ nầy, nên chú Sáu Mèn rủ ca Hạ khác gì trúng tủ, nhưng tôi mại hơi :
- Dạ... nhưng để cô Tư ...
Chú Sáu Mèn cười lớn :
- Nó ca thì tụi tao nghe hoài, hôm nay để nó đờn đi...
Phải nói ca bài Ngũ Đối Hạ (người trong giới chỉ nói tắt là bài Hạ) với một dàn đờn hùng hậu tranh,kìm,cò,guitar thì còn hứng nào hơn, nên tôi đâu từ chối nữa, và qua tiếng nhạc mênh mông réo rắt tôi như muốn vẻ lại trận chiến hào hùng của Gia Cát Khổng Minh giúp Châu Du đốt chiến thuyền của Tào Tháo trên sông Xích Bích...
Tôi ca vừa dứt bài Hạ thì Chiến, Hấu và bốn người nữa , hai nam hai nữ, mà sau đó tôi được giới thiệu là hai cặp vợ chồng, anh Nam chị Liễu, anh Sơn chị Bê, đã dọn lên trái cây, đồ nhậu, bánh mì , để vừa đờn ca vừa lai rai. Người đi chơi đờn ca thật là giản dị , ai có gì mang theo nấy, rồi cùng ăn uống vui chung với nhau. Chiến khui chai đế Gò Đen đưa cho chú Ba :
- Ông già cháu gởi chú Ba uống lấy thảo, chú thữ xem ...
- Cha thơm dữ bây... anh Sáu vô trước đi... Chú Ba Lành cười khà, rót rượu ra chiếc chun nhỏ Hấu vừa đưa cho chú, trao cho chú Sáu Mèn.
Chú Sáu Mèn vô xê ngay, khà một tiếng, gắp miếng chả chiên đưa cay xong, liền xốc cây đờn cò :
- Sẳn rượu ngon hì hì , vợ chồng thằng Nam bây với thằng Hấu làm một màn "tống tữu Đơn Hùng Tín" đi...
- Còn đứa nào làm Tần Quỳnh? Chú Năm Ri vừa rao Bắc vừa hỏi.
- Để con. Anh Sơn, chồng chị Bê mau mắn.
- Ừ, được đó nè vô.... chú Ba Lành gỏ song loan.
Buổi đờn ca thật náo nhiệt và vui vẻ, mọi người đều giãn dị chân thành như phong cách của dòng nhạc cổ miền Nam. Hấu tuy còn trẻ nhưng ngón đờn guitar của hắn thật mướt, nghe hắn rao đờn, nếu có chút máu văn nghệ không thể nào không muốn vô vài câu vọng cổ, đặc biệt là hắn có giọng ca hài bão đãm nghe không cười không lấy tiền.
Tôi đã may mắn có được dịp chứng tỏ lòng ngưởng mộ của mình với cô Tư Én (Hấu nói cô tên thật là Yến, nhưng ở nhà kêu trại ra thành Én, lâu ngày thành thói quen luôn ) khi chị Bê vừa ca dứt bài "Men rượu Sa Kê" và chú Ba Lành đề nghị:
- Con Tư bây để đờn tranh cho Ba bây đi, thằng Hấu gi ta , bây ca luôn bài "tống tữu Ô Hắc Lợi " đi.
- Nhưng... cô Tư Én ngập ngừng.
- Thì bây làm một mình có chết con ma nào đâu. Chú Ba Lành cười.
Tôi buột miệng :
- Nếu là bài của SG Viễn Châu thì cháu biết.
- Cái bài vô "Đêm nay rượu tiển sao cay đắng" đó... chú Ba Lành quay sang tôi.
- Vậy đúng rồi... tôi nhìn Tư Én lúc đó cũng đang nhìn tôi :
- Tôi làm Ô Hắc Lợi nha... và tôi thoáng thấy Tư Én cười.
Bài ca "Tống tữu Ô Hắc Lợi" nầy, Ông cụ tôi rất thích nên trên xe tôi có cái băng cassette thu bài nầy để khi Ông cụ lấy xe tôi đi, Ông cụ nghe... tôi nghe ké nhiều lần nên thuộc lòng , không ngờ hôm nay lại được hát nó chung với người mình cũng muốn làm quen.
Chú Ba Lành vừa đạp song loan dứt bài ca đã cười ha hả nhìn chú Năm Ri :
-Tụi nó làm cũng giống Ô Hắc Lợi với Phi Long quá chứ há... Ê, Bình , tao thấy mầy hát với con Tư xứng đó nha , ở bên đó có chơi vui như vầy không?
Tôi chưa biết phải trả lời sao với chú Ba thì chú Năm Ri hỏi tôi :
- Chừng nào thì cậu trở về bển?
- Dạ thứ ba tuần tới.
- Ối, chuyện về ở tính sau ... chú Sáu Mèn xen vô... bây ca "Tứ Bữu Liêu Thành " đi.
Nhìn tôi ngẩn người ra, chú Năm Ri nói :
- Mấy bài đó chắc nó không biết đâu... rồi chú quay sang tôi :
- Gần đây, nhạc giới trong nước đã ra công sưu tầm cũng như cải biên bài bản cho phong phú thêm kho tàng âm nhạc nước nhà. Cặp Tứ Bữu Liêu Thành và Ngũ Châu Minh Phổ là một điển hình.
Rồi chú nói thêm :
- Bài Tứ Bữu Liêu Thành đã có từ lâu, do cố nhạc sĩ Ba Chột ở Bạc Liêu sáng tác, bài Ngũ Châu Minh Phổ do cố GS Nguyễn Văn Thinh sáng tác khoảng 2,3 thập niên gần đây để đối lại bài trên, nhưng thời gian qua ít có người chơi vì khó quá... mãi đến sau nầy mới được phổ biến rộng rãi cùng với sự ra đời thêm những bài "Hận Nam Quan" của NS Năm Vinh, "Ngũ Khúc Long Phi" của NS Mười Phú...mà cách thức chơi cũng giống giống như vậy... Rồi chú kêu Tư Én :
- Con ca bài Tứ Bữu Liêu Thành đi...
Lần đầu tiên trong đời, tôi được nghe những dòng nhạc chuyển cung thật lạ qua tiếng đờn điêu luyện của các chú Ba Lành, Năm Ri , Sáu Mèn cùng giọng ca của Hấu, Tư Én vợ chồng anh Nam anh Sơn... mà càng về đêm càng thấm thía... để cuối cùng thì chú Ba Lành chép miệng :
- Tụi tao cũng có một cặp Lưu Thủy Bắc Oán Ai và Phú Lục Bắc Hạ Nam Oán... đờn mầy nghe thử nha Bình...
- Nhưng chưa có bài ca mà chú Ba... Tư Én xen vô.
Chú Ba Lành cười :
- Thì tao nói đờn mà, chứ có biểu mầy ca đâu. Nói xong chú đưa cây đờn Kìm và song loan cho chú Sáu Mèn và đón cây đờn cò từ tay chú Sáu :
- Anh Sáu cầm cốt đi, chứ chổ chuyển hơi Hạ tui còn lạng quạng lắm...
Tôi như bị thu hồn vào trong tiếng nhạc... từ cặp Lưu Thủy, Phú Lục hơi Bắc hùng hồn , dưới sự biến cãi của các chú , tôi nghe như tất cã hĩ nộ ái ố của con người đều được diển tả rành mạch... tiếng đàn dứt rồi mà người nghe vẫn còn lâng lâng...
- Hay quá... và trong một phản xạ tự nhiên tôi nói với chú Ba Lành :
- Chú Ba đưa cháu bài nhạc đi, để cháu viết lời ca...
- Ha ha , vậy thì còn gì bằng, phải không anh Năm , anh Sáu...? chú Ba Lành khoái chí khi có người thưởng thức công trình của các chú...
Chú Năm Ri quay sang hỏi Tư Én :
- Con có đem bài nhạc đó theo không vậy?
- Dạ không tía à... hay để con về lấy...
- Khuya rồi còn về lấy cái gì chứ, để bửa khác đi... tía con bây thiệt tình... Giờ tao thấy cũng nên tan hàng để thằng Lành còn lo kiếm cơm chứ... Chú Sáu Mèn cười nhìn Tư Én, sau khi bưng chun rượu uống một hớp...
Chú Năm Ri cũng cười theo :
- Ừ nhĩ , mình ham chơi quá quên mất giờ giấc... chú quay sang tôi :
- Hay hôm nào cậu ghé anh Ba đi, rồi tôi biểu con Tư đem ra đưa cho cậu.
Chú Ba Lành nói :
- Hôm nay là thứ sáu, mai thứ bảy tôi bận đi qua Dĩ An có chút chuyện , chiều chủ nhựt Bình mầy ghé tao đi... ủa mà thứ ba mầy dìa Mỹ rồi làm sao...
Tôi chưa kịp nói gì thì chú nói luôn :
- Ừ, mà có sao đâu , về bển viết xong gởi về cũng được mà... hà hà ...như vậy đi nha...
Tôi chỉ biết "dạ" và khi chia tay cùng mọi người, tôi vui lắm khi cầm dùm Tư Én chiếc đờn tranh cho cô ngồi vững phía yên sau chiếc Honda của chú Năm Ri và nhận lại nơi cô nụ cười với lời hẹn tái ngộ chiều chủ nhựt.
Riêng việc muốn hỏi chú Ba Lành về bùa Lỗ Ban, hôm nay tôi không có cơ hội... nhưng tôi nghĩ, tôi còn gặp chú ngày chủ nhựt nữa kia mà...
Chiến và tôi trở lại nhà chú Ba Lành xế chiều ngày chủ nhựt như đã hẹn. Tôi định đi một mình thôi, nhưng Chiến đòi đi theo vì hắn cũng như tôi thật muốn được nghe chú Ba Lành nói do đâu mà chú chửa cái chân trặc của thằng Nhân (đến hôm nay thì nó đã bình phục hoàn toàn)mà không hề đụng chạm gì đến thằng nhóc cả. Hơn nữa hình như hắn ta cũng thích cái phong cách chơi đờn ca tài tữ điệu nghệ, bình dân của chú Ba và các bạn của chú. Còn tôi, ngoài những chuyện đó, dòng nhạc bài Lưu Thủy Bắc Oán Ai cùng người con gái đờn tranh thật tự tin, thoải mái khi kéo mấy con nhạn để chỉnh dây lúc đang hoà tấu (người nhạc sĩ đờn tranh chứng tỏ tài nghệ của mình cao thấp là những lúc như vậy) khi bài nhạc qua khúc chuyển đã để lại trong tôi một ấn tượng khó quên, và tôi rất muốn gặp lại. Có lẽ vì nôn nóng chúng tôi đến hơi sớm, nhà vắng hoe , con ngựa cũng không có trong chuồng. Chiến dựng xe nhìn vào trong nhà nói với tôi :
- Chắc chú Ba đánh xe chưa về.
- Tao cũng nghĩ vậy, nhưng hôm đưa thằng Nhân lên sớm hơn giờ nầy mà chú đã về rồi mà, hay là hôm qua chú đi Dĩ An, gặp độ trên đó rồi. Tôi cười trả lời Chiến.
- Mầy thiệt tình, chú ở trên đó, mối chở hàng cho người ta chú bỏ cho ai chứ, hơn nữa chú đã hẹn với mình mà , thôi, tao với mầy ngồi đây chờ chú Ba đi.
Không lẽ cả hai đều ngồi lên 1 chiếc Honda, vì nhà chú Ba không có cửa, nên tôi thấy ngay chiếc võng trong nhà chú :
- Tao thấy vô nhà chú đưa võng đợi chú có lý hơn đó Chiến, nhà chú không làm cửa thì chú đâu ngại người ta vô lúc chú vắng nhà chứ.
Chiến cũng thấy bộ ván ngựa, vào ngã lưng 1 cái chắc là đã lắm ,hơn nữa Chiến cũng muốn mang túi đồ nhậu Chiến đem theo vô nhà, nên chống xe lên , nhưng còn ráng nói :
- Đời bây giờ, đây là lần đầu tiên, tao thấy một căn nhà không có cửa thiệt là lạ quá. Một cái bịch nylon, 1 cái lon... người ta còn lượm , huống chi nhà chú...
Tôi cắt ngang lời Chiến :
- Ừ, tao cũng đang thắc mắc như mầy vậy, hay là chú quen biết hết với các tay giang hồ nên họ hỗng dám vào.
Chiến cười trừ :
- Tao làm sao mà biết chứ.
Hai đứa chúng tôi từ từ đi vào nhà chú Ba. Từ chổ đậu chiếc Honda đến trước nhà chú Ba khoảng hơn 5 thước, nhưng quái lạ, tôi và Chiến bước hoài mà không tới được, cứ chúng tôi bước 1 bước thì cảm giác như căn nhà lui ra 1 chút và khoảng cách 5 thước đó cứ giữ nguyên không ngắn lại chút nào. Buổi xế trưa tuy có gió nhè nhẹ, nhưng hai đứa chúng tôi tháo mồ hôi... Chiến buông túi đồ xuống đất, quay sang tôi run giọng :
- Bình, sao kỳ vậy, nãy giờ hình như tao với mầy chỉ dậm chân tại chổ thui hà...
Tôi cũng đang hoang mang chưa kịp trả lời Chiến thì nghe tiếng vó ngựa trên đường. Chú Ba Lành đang đánh xe về nên tôi nói lãng :
- Chú Ba về kìa...
Tôi quay nhìn ra con đường đất đỏ, nuốt nước miếng để cố dằn những nhịp tim đang rối loạn của mình. Nếu tôi không phải là người trong cuộc thì làm sao tôi có thể tin được một chuyện hoang đường như thế lại xãy ra ban ngày ban mặt. 5 thước đi hoài không tới, mà khi bước thì có cãm giác như mình đang mộng du. Chú Ba Lành ghìm cương cho con ngựa bước chầm chậm vào sân nhà. Chú nhảy xuống dừng nó lại và nói lớn với chúng tôi :
- Tao bận chở thêm một chuyến cho người quen nên về trể chút, tụi bây tới lâu chưa vậy? Sao không vô nhà ngồi cho mát... rồi chú như sực nhớ ra :
- À, mà... Tôi và Chiến đang chờ chú nói tiếp, nhưng chú đã nói tránh đi :
-... chờ tao chút nhen. Ê, Bình, đem những đồ nầy vô bếp đi, hôm nay gặp mấy thứ rau tươi, tao làm món nầy đải mầy và thằng Chiến, mầy ăn xong bảo đảm về bên đó còn thèm hì hì...
Chú cười hà hà khi tôi bước đến đón lấy một cái rổ lớn đựng bên trong toàn rau mà tôi biết tên một số như bông súng, càng cua, đọt xoài, lá hẹ... vài bắp chuối hột và hai con cá bông lau thiệt bự đã làm sạch...
- Món gì vậy chú Ba? Tôi hỏi chú , bưng rổ rau và nhìn vào trong nhà.... hồi nãy tụi cháu...
- Hà hà... bi giờ thì tụi bây vào được rồi, không có gì đâu...
Chú cười lớn và tiếp :
- Mắm kho và rau , mầy và thằng Chiến ăn được không?
Nghe mắm kho tôi đã ứa nước miếng, chưa kịp trả lời chú thì nghe tiếng Chiến :
- Cháu ăn mắm không được, nhưng nuốt được hà chú Ba ơi... ây da, chú Ba biết nấu mắm hả? Hắn mạnh miệng, nên tôi nghĩ hắn cũng đã hoàn hồn như tôi.
- Biết cái mốc xì họ , nào phải tao nấu đâu , nó kìa...
Theo ngón tay chỉ của chú, tôi và Chiến nhìn ra đường thấy cô Tư Én lái chiếc Honda chạy chậm chậm chờ Hấu đạp xe đạp phía sau...
Chú Ba tháo hàm thiếc cho con ngựa, dắt nó vô chuồng... Tôi và Chiến dè dặt bước vào nhà chú Ba... bình thường mà, căn nhà đâu có thụt lùi như lúc nãy , tôi vừa đặt rổ rau xuống chiếc bàn nhỏ sau bếp thì cô Tư Én và Hấu cũng vừa vào đến trước sân.
Vừa tháo cây đờn tranh của Tư Én đang đeo trên lưng xuống (*) Hấu gọi tôi, khi thấy tôi và Chiến đang nhìn ra :
- Anh Bình, đem dùm em cây đờn của chị Tư vào nhà đi, để em phụ chị ấy chút.
Tôi đi ra nhận cây đờn tranh từ tay Hấu, trong lúc Hấu xách chiếc giỏ của Tư Én để trước xe Honda, cho Tư Én chống chiếc xe lên.
- Cũng may khi nãy về ngang chợ, gặp chị Tư, nên mang dùm chỉ cây đờn, chớ để chỉ vừa mang đờn vừa đi chợ chừng nào cho xong... Hấu cười lớn khi dứt câu nói. Cô Tư Én cũng cười khi thấy tôi nhìn cô :
- Thì cũng phải xong thôi, chỉ mua ít đồ gia vị , Hấu làm như đi chợ cho tiệc tùng gì lớn lắm vậy... và cô nhìn sang tôi :
- Hai anh tới lâu chưa vậy?
- Cũng vừa mới tới ...
Vừa lúc đó thì có tiếng chú Ba Lành :
- Tụi bây coi con Tư cần gì thì phụ nó nha, tao xách nước cho, sẳn xối mấy gàu cho mát cái đã...
- Nước trong lu còn đầy chú Ba ơi, không cần xách thêm đâu. Hấu vừa cùng chúng tôi vào nhà vừa trả lời chú Ba Lành, khi thoáng thấy chú cầm chiếc gàu đi ra cái giếng sau nhà.
- Vậy khoẻ... chú Ba Lành cười lớn.
Tự nhiên, tôi thấy nơi chú Ba Lành cái cá tánh bộc trực chất phát của người nông dân đồng bằng Nam Bộ quê tôi , thường được thể hiện thật rỏ nét trong tác phẫm của các nhà văn trước 1975 như Bình Nguyên Lộc, Lê Xuyên... và không biết có phải cùng chung cám nghĩ với tôi không, mà tôi thấy cô Tư Én mĩm cười.
- Chú Ba vui tánh quá phải không cô Tư? Tôi gợi chuyện.
- Chú ấy là sư phụ của em mà, còn anh thì sao? vui tánh hay khó tánh đây?
Tôi ngẩn người, chưa kịp trả lời sao với sự dạn dĩ của cô gái, thì cô đã cùng Hấu đi vào nhà bếp, mà trước khi bước Hấu còn nhìn tôi nhe răng cười :
- Hì hì, nhưng khó tánh cở nào gặp chị Tư thì cũng... hì hì hì....
Tôi cầm cây đờn tranh của Tư Én đem vô nhà trên mà lòng bỗng nao nao, câu hỏi của cô tuy tôi chưa trả lời, nhưng tôi biết chắc một điều, dù người nào có khó tánh cách mấy đi nữa, mà nhìn vào đôi mắt đó, đôi mắt tự tin pha một chút gì kiêu hảnh, thì cũng không còn gì để khó.
Đặt cây đờn tranh lên bộ ván ngựa tôi đi ngay xuống nhà bếp. Thằng Chiến coi vậy mà cũng nhanh nhẹn, hắn hầu như đã lặt xong rổ rau. Vừa thấy tôi hắn cười lớn :
- Mầy sướng thiệt nha Bình, cô Tư nói hôm nay mầy đặc biệt không phải làm gì cả, a lê, đi lên nhà trên, không được xuống đây.
- Vậy khoẻ... tôi chợt buột miệng nói lại lời của chú Ba lúc nãy, nhưng :
- Em nghĩ anh không khoẻ chút nào đâu... cô Tư bưng trên tay một thau nước nhỏ bước vào, và cô tiếp :
- Bài nhạc Lưu Thủy Bắc Oán Ai khó lắm đó, em hy vọng anh viết kịp bài ca để hát vào ngày giổ Tổ, chú Ba sẽ vui lắm...
Cô đặt thau nước xuống chiếc bàn nhỏ, cắt chanh nặn vào quậy đều, lấy bắp chuối hột lột bỏ mấy lớp lá già bên ngoài và thoăn thoắt bào vào thau...
- Giổ Tỗ ngày nào hở cô Tư? Tôi hỏi.
- Em không nhớ chính xác ngày nào, nhưng...
- Khoảng đầu tháng 9 dương lịch đó anh... Hấu bưng chiếc rổ nhỏ đựng hai con cá bông lau đã khứa sạch sẽ bước vào tiếp lời Tư Én.
- Được rồi đó Hấu, em nhúm lửa lên cho chị đi.
- Xong ngay.
Trong lúc Hấu loay quay chổ hai cái cà ràng để nhúm lửa thì tôi nhẫm tính :
- Còn hơn hai tháng mà...
- Coi vậy chứ nhanh lắm đó anh. Hấu vừa thổi lửa vừa trả lời tôi.
Vừa lúc đó, nhà trên có tiếng chú Ba Lành gọi tôi :
- Bình ơi, để trong đó cho tụi nó đi, mầy ra đây.
- Dạ , cháu ra ngay , chú Ba... Tôi vừa xoay lưng thì nghe tiếng Tư Én :
- Chú Ba, cuốn tập nhạc con để trong cây đờn của con đó.
- Tao biết rồi.
- Ê, Bình, bưng dĩa mồi nầy lên để chú Ba lai rai trước đi... Chiến gọi tôi.
- Ừ... Đón dĩa thịt quay từ tay Chiến, tôi đi lên nhà trên khi tiếng đờn Kìm của chú Ba Lành như thúc giục.
(* ngày nay, VN có bán bao đờn tranh bằng da, có dây đeo, như đeo ba lô , nên người xữ dụng đờn tranh khi di chuyển bằng xe Honda chỉ cần bỏ cây đờn vào bao đeo lên lưng rất tiện, tuy có hơi nặng chút . )
Nắng đã nhàn nhạt trên sân, cơn gió nhẹ chớm Thu đã xua đi cái oi nồng làm không gian như dịu lại... tiếng đàn Kìm của chú Ba như thêm vào dòng nước mát và trong phút chốc trước mắt tôi hiện lên bức tranh nơi chôn nhau cắt rốn với con kinh Thầy Tùng dừa nước rợp lá xanh, lã mình theo cơn gió cùng cánh đồng lúa vừa trổ đồng đồng... Chú Ba Lành tươm tất hơn trong bộ bà ba trắng , củ tỏi vấn chặt sát vào ót , bộ râu chắc vừa được chải nên mướt rượt , đang lim dim thả hồn theo dòng nhạc hơi Bắc hùng hồn.
Đặt dĩa thịt quay xuống ván, tôi vừa kéo ghế ngồi, thì chú Ba nhịp song loan đôi chấm dứt bài nhạc. Tôi vừa định lấy chai rượu đế hôm rồi còn để sát trong vách rót ra chun cho chú, thì chú ngăn lại :
- Thôi, hôm nay tao không uống đâu, uống một hồi quên hết ráo sao chỉ cho mầy được... nè, cuốn tập nhạc của con Tư đó, mầy coi sơ đi chổ nào không hiểu thì tao đờn cho mầy nghe...
Tôi cầm lấy cuốn tập 100 trang, bìa được bao bằng giấy dầu cẩn thận, mở ra, nhìn dòng chữ ghi đậm thật lớn "Nhạc tài tữ Nam Bộ" và bên dưới là tên của chủ nhân "Võ Hồng Yến". Những trang kế, được ghi chép thật đầy đủ những bản nhạc chuyển cung mà thật tình trước giờ tôi chưa từng được thấy. Chú Ba Lành đã đờn từng bản cho tôi nghe, giảng giải cho tôi những nét đặc biệt của mỗi bản, phân tích chổ hay dỡ... để cuối cùng chú nói nhờ đờn những bản nhạc nầy chú cải biên cặp Lưu Thủy, Phú Lục thành Lưu Thủy Bắc Oán Ai và Phú Lục Bắc Hạ Nam Oán và chú hy vọng nhóm nhạc của chú sẽ thuyết phục được các nhạc sĩ khác chấp nhận chơi hai bài nầy nhân dịp giổ Tổ sắp đến, nếu có bài ca minh hoạ. Mãi mê với dòng nhạc, chú Ba Lành cũng như tôi đã không thấy nắng đã tắt và mùi mắm kho thoang thoảng, nếu cô Tư Én không đi lên :
- Chú Ba ơi, mắm kho nguội hết rồi, mình ăn cơm đi nha.
Ngữi được mùi thơm của mắm kho tôi đã thấy cồn cào trong bụng, chú Ba Lành chắc cũng vậy nên chú cười ha hả :
- Cha, mắm thơm dữ bây, được, được, dọn lên đi , ăn no rồi, mình đờn ca chứ
... ủa mà tía bây đâu, sao tới giờ chưa thấy mặt ổng vậy?
- Hồi sáng con có nghe ổng nói, ổng đi thăm ai bên cầu chữ Y chắc về không kịp đó chú Ba.
- Anh Sáu Mèn cũng vậy, hôm đó tao có mời, nhưng ảnh nói cũng bận không xuống được... thôi hôm nay, mình có bao nhiêu chơi bấy nhiêu, dọn lên đi...
- Có ngay, có ngay... tiếng của Chiến và Hấu thật vui vẻ...
Quả thật từ trước giờ tôi chưa từng được ăn bửa mắm và rau nào ngon miệng hơn hôm nay. Bên Mỹ lâu lâu mẹ tôi cũng có kho mắm, vì tại nơi tôi ở hầu hết thực phẫm của VN đều có bán, nhưng thường cái ngon của mắm bên đó không được trọn vẹn vì sau bữa mắm ngon miệng cả tháng sau nhà vẫn còn mùi... Chú Ba Lành nói với tôi, hôm nay chú không uống rượu, nhưng với Chiến và Hấu thì không nghe chú nói, nên khi bửa cơm vừa xong thì ba người đã ngà ngà, nhưng có lẽ nhờ vậy mà buổi đờn ca hôm nay trong nhà chú cũng sôi nổi không kém gì hôm trước. Chúng tôi đã không nhịn được cười khi Hấu nhại giọng Bắc để hát bài "Hận Nam Quan" của nhạc sĩ Năm Vinh theo lối hát chầu văn, mà khi buông đờn xuống chú Ba Lành đã nói :
- Anh Năm mà nghe mầy hát bài của ảnh như vậy, ảnh không gỏ cán đờn vô óc o mầy mới là chuyện lạ nha Hấu.
Hấu cười hề hề, gải tai :
- Hi hi có mặt ổng, con đâu dám hát chú Ba... và hắn nhìn Tư Én nói ngay :
- Chị Tư nè, chị hát lại bài "Dạ Cổ Hoài Lang" đi...
Tư Én buông đờn tranh nhìn lên, thì tiếng guitar của Hấu đã réo rắt mời mọc, chú Ba cũng vừa nâng cây đờn Kìm lên, thì Chiến xen vào :
- Hay Bình mầy với cô Tư hát cái bài gì hôm rồi đó...
- Thì sau bài Dạ Cổ đi mà... anh Chiến nghe chị Tư ca bài nầy bá chấy bù chét luôn ...
Không biết phải như lời Hấu nói không, có điều tiếng ngân í i của Tư Én đã chấm dứt bài Dạ Cổ mà hình như có ai đó cứ ước mình là người mang "Báu kiếm sắc phong lên đường" nếu chú Ba Lành không kêu hắn về thực tại khi chú để cây đờn Kìm xuống, bưng chun rượu lên, khà một tiếng :
- Mầy, quê ở đâu vậy Bình?
- Dạ, cháu ở Mỷ Tho, chú Ba...
- Mỷ Tho?... chú Ba Lành hỏi lại... mà chổ nào?
- Dạ, làng Long Hưng đó...
Chú Ba Lành đột nhiên thấp giọng :
- Mầy có biết chợ Xoài Hột không?
- Dạ biết chứ...
Chú Ba Lành chậm rải móc gói thuốc rê, trong chiếc hộp thiếc nhỏ đã không còn điếu nào, nên chú xé cuồn giấy quyến từ từ vấn điếu khác :
- Không ngờ tao với mầy là người đồng hương...
- Chú Ba là người Mỷ Tho à? Chiến xen vô...
- Ừ. Chú bật hộp quẹt châm điếu thuốc rít một hơi, tôi cho đây là một cơ hội hiếm có :
- Chú Ba à, cháu nghe người ta nói chú Ba biết bùa Lỗ Ban phải không?
Chú Ba Lành quay nhìn tôi, cười mĩm :
- Ai nói với mầy vậy?... vừa hỏi chú vừa đưa mắt nhìn Hấu và cô Tư Én làm cả hai đồng thanh :
- Tụi con không có nói nha...
Chú Ba Lành cười dễ dãi :
- Hà hà, tụi bây nói cũng có sao đâu chứ, vì ai tin bây... nhưng mà, trên đời nầy chuyện gì cũng đều có đầu của nó. Tao biết, thằng Bình mầy đã sống ở nước ngoài, những gì mầy thấy, mầy không tin thì mầy cho là mê tín. Nhưng quả thực, ông bà ta ngày xưa đã có thể làm những chuyện mà người tây phương với máy móc hiện đại cũng không thể làm được... tao nói cho tụi bây biết , đúng, những gì tụi bây thấy hổm nay là tác dụng của bùa Lỗ Ban đó.
Chú Ba rít một hơi thuốc rê, nói tiếp mà không hề để ý đến những đôi mắt đang trợn tròn xoe của chúng tôi :
- Nhưng tao học bùa Lỗ Ban là chuyện vạn bất đắc dĩ và chỉ để hộ thân, đây là lần đầu tiên tao trị cho thằng Hấu cũng như con của mầy... (chú nhìn sang Chiến) , vì giữa thời đại nầy mà nói chuyện bùa ngãi thì chỉ có chuốc lấy phiền toái vào mình .
Tôi buộc miệng :
- Sao lại phiền hở chú Ba?
Chú Ba Lành thở dài , cúi mình dán cái mẫu thuốc rê vào phía dưới bộ ván ngựa :
- Dân mình còn nghèo khổ, bệnh tật, thường rất tin tưởng vào thần quyền, nếu họ biết tao, họ không kéo đến đây mới là chuyện lạ, rồi chánh quyền chịu để yên cho tao à... Chú bổng nhiên bật cười :
- Hà, hà, như vậy rồi thì giờ đâu mà đờn ca chứ , tụi bây nghĩ phải không?
Cô Tư Én rụt rè xen vô :
- Nhưng nếu chú Ba trị được bệnh cho người ta, thì cháu nghĩ chú Ba cũng nên làm lắm chứ, chú đã nói dân mình còn nghèo khổ, giúp cho họ không tốt sao?
- Tao đã nói, tao học bùa chỉ là bất đắc dĩ thì làm sao có đủ khả năng để trị bệnh chứ, hơn nữa muốn điều khiển được họ ở bậc cao phải tu luyện chuyên cần, đó là chưa nói có lúc phải làm những việc trái lương tâm, nếu không thì mạng mình giữ còn không xong lấy đâu lo cho người khác chứ.
Nghe chú Ba Lành nói, càng lúc tôi càng mù tịt, nhưng tôi linh cảm được rằng biết bùa Lỗ Ban, nhưng xữ dụng được nó không phải là chuyện đơn giản.
Tôi chưa kịp hỏi chú Ba linh cảm của mình có đúng không, thì Chiến đã hỏi :
- Chú Ba học bùa ở đâu mà chú lại nói là bất đắc dĩ ? Và nếu xữ dụng bùa mà nguy hiểm như vậy thì chú có sao không khi chửa cho Hấu và thằng con của cháu?
- Chuyện tao học bùa thì dài dòng lắm, còn chửa cho thằng Hấu và con của mầy, cũng như chuyện hai đứa bây đã thấy lúc ban chiều là chuyện nhỏ vì tao có đủ khả năng, và tao cũng biết có bao nhiêu đó mà thôi.
Rồi không để chúng tôi hỏi gì thêm, chú Ba bưng chun rượu Hấu vừa rót đầy uống một ngụm :
- Bùa Lỗ Ban là con dao hai lưởi... người biết nó nếu đã lục căn thanh tịnh, đạo cao đức dầy, tâm linh trấn áp được quỉ thần, hành xữ nó để cứu nhân độ thế thì đúng là tạo phúc cho người, còn nếu không thì nó sẽ có tác dụng ngược và nạn nhân của nó sẽ vô cùng thê thãm.
- Tại sao lại như vậy, chú Ba có thể nói cho tụi cháu biết được không? Tôi hỏi chú Ba Lành.
- Người luyện bùa Lỗ Ban, sẽ tùy theo thời gian tu luyện, tâm tánh bản thân mà mỗi chữ bùa vẽ ra, sẽ sai khiến được quỉ, thần hoặc tiên làm công việc mình muốn... nhưng phần lớn chỉ sai khiến được quỉ mà thôi vì ai cũng muốn thành đạt nhanh và khó thoát ra khỏi hai chữ danh và lợi...
- Quỉ...! Cả mấy đứa chúng tôi đều kêu lên.
- Phải , vì là quỉ nên khi chúng làm việc, chúng luôn luôn yêu sách và yêu sách nầy phải được thoả mãn.
Tôi và Chiến cùng nhớ lại lời ba vợ nó nói :
- Ếm người ta?
- Đúng vậy. Chú Ba Lành gật đầu.
Tôi ngập ngừng :
- Chú Ba thì sao?
- Tao không học bùa Lỗ Ban để hành xữ nó vì danh vì lợi, mà là để giải căn cho ân nhân của mình nên từ đầu Tổ sư gia Hiệp Ẫn chỉ truyền cho tao những chữ bùa tiếp cận với thần mà thôi.
Thấy bốn chúng tôi há hốc mồm im lặng, chú Ba Lành mĩm cười :
- Tụi bây muốn nghe lắm phải không? hà, hà, ừ, đây cũng là một câu chuyện quê hương mình để thằng Bình mầy, khi về bên đó... biết đâu... gặp họ....
*** ***
Phần II
Một năm sau ngày Tổng Thống Ngô-Đình-Diệm bị lật đổ, ở đâu không biết chứ Mỹ Tho hầu như Việt Cộng cũng chưa dám bò ra hang, nên người dân hai làng Long Hưng và Thạnh Phú vẫn còn sống trong thanh bình trên những cánh đồng lúa trỉu hạt, nhịp nhàng tiếng chày giã gạo vào những đêm trăng, và chợ Xoài Hột vẫn tấp nập người mua kẻ bán. Đối diện với khu chợ bên bờ
Chiếc ghe chài đi miền Tây, được đóng tại xưởng cưa nầy do đích thân Mười Tung là một thợ mộc lão luyện, tay nghề cha truyền con nối ở tại làng Thạnh Phú chỉ huy người làm, hạ thủy cách nay đã hai năm và đã giúp chủ nhân buôn may bán đắt, nên hầu như mọi người trong hai làng LH và TP không ai là không biết bác Mười, vì tay nghề mà còn vì cơ ngơi đồ sộ của bác nữa...
Hai ngày nay Bà Bảy vô cùng thắc mắc, tại sao hàng hoá trên chiếc ghe chài đi miền Tây đã bốc lên hết, mà sao Ông Bảy không cho xếp hàng mới của khách xuống mặc dù mọi thứ đã sẳn sàng trong kho, thì vừa kịp thằng Tỵ , xếp của chiếc ghe bước vào nhà :
- Cậu Bảy có nhà không mợ?
Bà Bảy dựng chiếc cào lúa vào vách nhà :
- Sáng giờ có thấy ổng đâu, bộ không có ngoài xưởng à.
- Con ở ngoải về đây mà, chỉ có con Hạnh ngoài đó hà.
- Ủa lạ , ông nầy đi đâu vậy kìa, trưa trời trưa trật rồi... Bà dở nắp lu nước mưa bên hông nhà, lấy chiếc gáo dừa múc nước uống một ngụm... mà nè Tỵ , sao tao chưa thấy tụi bây đem hàng xuống ghe vậy, còn đợi gì nữa chứ, coi chừng trể giao đồ cho người ta đó nhen.
- Con cũng đang lo đây nè, ghe của thằng Sữu xuống hàng gần xong rồi, ái cha , con không biết sao nữa, hôm qua Cậu Bảy kêu con lại, căn dặn nhiều lần là không được đem hàng gì xuống ghe nếu Cậu chưa biểu, con lo quá nên đi kiếm Cậu nè ....
Bà Bảy tháo chiếc khăn trên đầu xuống lau sơ qua trán đi vào nhà :
- Mầy ăn cơm chưa, thôi vào làm ba hột đi, chờ ổng về tao hỏi coi như thế nào.
- Dạ.
Bà Bảy vào nhà chưa kịp gọi chị Mén là người giúp việc trong nhà dọn cơm thì Ông Bảy đạp chiếc xe đạp Alcion (*) về đến.
- Ổng về kìa... và bà gọi Mén :
- Mén ơi, coi dọn cơm đi con, ông bây về rồi kìa...
Có tiếng Mén dạ lớn ngoài sau, cũng vừa lúc Tỵ quay lại nhìn Ông Bảy dắc xe đạp vào nhà :
- Con kiếm Cậu sáng giờ, hôm nay xếp hàng xuống ghe được chưa Cậu?
Ông Bảy Thọ sắc mặt đăm chiêu :
- Vào ăn cơm đi, từ từ, tao có chuyện nói cho mầy nghe.
Bà Bảy cũng hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của ông Bảy với Tỵ :
- Có chuyện gì vậy ông?
- Ồ, tôi nghĩ cũng không quan trọng đâu , Bà đừng lo , thôi vào ăn cơm đi, tôi đói bụng quá rồi.
Hình như đã quen với tính của ông nên Bà Bảy nói theo :
- Ông ra sau rữa mặt cho mát đi, tôi vào phụ con Mén chút.
- Ừ, nhớ kêu mấy đứa đang phơi lúa ngoài sau vào ăn luôn nha Bà.
- Tôi nhớ mà.
* xe đạp Alcion là xe đạp đắt tiền của Pháp, thường chỉ người giàu có mới sắm được. (cái nầy là nghe nói thôi, đúng sai không biết hihiihihiiiii )
Bà Bảy bới chén cơm thứ hai đưa sang cho Ông Bảy :
- Ông nè...
Nhưng Bà chưa kịp nói gì thêm thì Ông đã ngắt lời :
- Thằng Lành về chưa vậy?
- Thằng Lành... Bà như sực nhớ ra... ủa, mà sáng giờ nó cũng đi đâu mất, tôi tưởng nó ở ngoài xưởng cưa chứ.
Tỵ xen vô :
- Sáng giờ con ngoài xưởng cưa mà, đâu thấy nó chứ.
- Tôi đã sai nó đi kêu người, trưa nay khi nước đứng lớn, kéo chiếc ghe chài miền Tây lên ụ để sửa , bây giờ tôi nghĩ nó phải về rồi chứ.
Bà Bảy cũng như Tỵ kêu lên :
- Kéo ghe lên ụ để sửa, ghe còn mới mà sửa gì chứ?
Ông Bảy thở dài :
- Bà hãy nghe lời tôi đi, còn nguyên nhân tại sao thì từ từ tôi nói cho Bà biết.
Vừa lúc đó một thanh niên lực lưởng, nước da đen sạm bước vô nhà, mà vừa nhìn thấy Tỵ đã nói :
- Thằng Lành về kìa Cậu.
Ông Bảy Thọ tươi ngay nét mặt :
- Lành, vô ăn cơm luôn đi , xong hết rồi chứ?
Gã thanh niên tên Lành cúi đầu :
- Thưa Cậu, mọi việc con đã lo xong xuôi, chỉ chờ nước đứng là kéo nó lên ụ.
Tỵ kéo ghế cho Lành, trong lúc Mén từ sau đã đem thêm chén đủa, và Bà Bảy mau mắn :
- Đưa tao xúc cơm cho.
Và bữa cơm thêm sự hiện diện của anh lực điền nầy đã vui hẳn lên. Lành mồ côi từ thuở nhỏ, cha mẹ Lành là tá điền của ông bà Bảy, một đời chăm chỉ với công việc ruộng đồng, nhưng sau đó cha Lành đã tham gia kháng chiến chống Tây và đã tử trận, mẹ Lành sau đó mang bệnh cũng đã qua đời lúc Lành vừa được 5 tuổi.Ông Bà Bảy đã đem Lành về nuôi, coi như con cháu trong nhà, cả Long và Hạnh cũng xem Lành như em vì Lành nhỏ hơn Hạnh 1 tuổi. Khi lớn lên Ông Bà cũng đã có ý cho Lành theo Long lên Saigon để học, nhưng Lành nhất định không chịu mà ở lại quê để giúp Ông Bà trong công việc đồng áng và với tánh tình cũng giống như tên nên Lành được hầu hết mọi người trong làng quí mến.
- Cậu Bảy à, con thấy ghe còn mới mà, có hư gì đâu mà kéo lên sửa chứ. Tỵ lập lại với ông Bảy Thọ thắc mắc của mình khi mọi người ăn cơm xong qua uống nước trà.
- Có nhiều chuyện tạm thời chưa nói cho bây nghe được, cứ làm theo lời tao đi.
- Rồi có đi kêu bác Mười Tung đến không. Muốn kêu bác thì Cậu phải nói sớm chứ lúc nầy nghe nói bác bận lắm đó. Tỵ tiếp.
Ông Bảy Thọ bưng tách nước trà, uống một ngụm trầm ngâm :
- Không cần đâu.
Lành trố mắt nhìn Bảy Thọ :
- Ủa, sửa ghe mà sao không kêu bác Mười, hở Cậu?
Bà Bảy vừa bước ra nghe vậy cũng thắc mắc :
- Không kêu anh Mười, vậy ông định kêu ai?
- Tôi cũng chưa biết nữa, kéo ghe lên đi rồi tính. Thôi tụi bây uống nước rồi ra ngoài đó làm những việc tao dặn đi. Tao nghỉ chút rồi ra sau có gì về cho tao hay nha.
Tỵ và Lành "dạ", chào ông bà Bảy rồi đi về xưởng cưa lo kéo chiếc ghe lên ụ mà mỗi đứa một suy nghĩ.
Thấy Lành và Tỵ đã đi khuất, mà ông Bảy vẫn còn ngồi bên tách trà đã nguội, bà Bảy nhắc ông trước khi định bước ra sân coi người cào trở lúa :
- Ông vào nghỉ chút đi, còn ngồi đó làm gì chứ?
Ông Bảy chỉ chiếc ghế trước mặt mình :
- Bà ngồi xuống đi, tôi có chuyện nói với bà, lúa thóc để tụi nhỏ lo được rồi.
Bà Bảy chỉ chờ có bấy nhiêu :
- Chuyện gì vậy ông, có phải chuyện chiếc ghe miền Tây không?
- Đúng vậy.
- Nhưng tôi thấy có gì đâu nà, tụi thằng Tỵ trông nom chu đáo lắm mà.
- Chuyện không phải từ tụi nó... mà... Ông Bảy đổi giọng... Bà còn nhớ ngày mình hạ thủy chiếc ghe không?
- Nhớ chứ... ngày 29 tháng tư, cách đây hai năm... à mà, hôm nay không đúng là ngày đó hay sao... bà Bảy nhẩm tính.
- Ừ, đúng là ngày đó đó, nên tôi quyết định kéo nó lên ụ , vì bà biết không... cái đêm trước ngày hạ thủy nó, để thưởng công cho đám thợ mình đã làm heo đải tụi nó, và tôi ham vui nên quá chén say mèm ngủ luôn trong xưởng ... nửa đêm mắc tiểu tôi đi ra sau bánh lái ghe để tiểu, thình lình tôi nghe có tiếng búa đóng nhẹ nhẹ trước mủi ghe và tiếng nói xù xì... Tôi men theo thành ghe lên coi ai... trong bóng đêm lờ mờ, nhưng tôi vẫn nhận ra lão Mười Tung... lão gỏ gỏ chiếc búa nhỏ vào mủi ghe và nói..." mi phải ở đây...làm việc cho ta... hai năm đầu cho bọn chúng hanh thông buôn may bán đắt, đến năm thứ ba thì nhận chìm nó, coi như lễ ta tạ cho mi... nhớ lời ta dặn... nhớ chưa"... dứt lời lão gỏ gỏ chiếc búa vào mủi ghe, và hình như lão nói 3 lần như vậy... mới bỏ đi. Lúc đó tôi tuy có sợ thiệt, nhưng tôi nghĩ dù sao mình cũng có thời gian 2 năm để lo nên tôi im lặng. Sau đó tôi có nói sự việc nầy cho thầy Hai Lý...
Bà Bảy cướp lời ông mà giọng nói run run :
- Thầy Đông y sĩ Lý ngoài vàm đó hở ông, rồi thầy nói sao?
- Đúng vậy, thầy Hai là thầy thuốc, cũng là người coi quẻ Tiên Thiên rất giỏi, thầy đã coi cho tôi một quẻ, nói phúc đức gia đình ta lớn, có thể sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu đã bị người ta ếm thì phải kiếm người để giải...
- Trời... bà Bảy kêu lên... mình đối xử với anh Mười như bát nước đầy, tiền bạc sòng phẳng thì nguyên do gì ảnh lại ếm gia đình mình chứ?
Ông Bảy thở dài :
- Theo lời thầy Hai, thầy nghĩ lão Mười Tung chắc là xữ dụng bùa Lỗ Ban, mà nếu đã là bùa Lỗ Ban thì ếm người không cần nguyên do đâu.
Bà Bảy hỉ mủi, sụt sịt khóc :
- Bây giờ mình phải làm sao hở ông? thầy Hai có chỉ cho ông không?
- Lúc đó thầy nói sau hai năm thì kéo chiếc ghe lên rồi sẽ tìm cách giải, nhưng...
- Nhưng gì chứ...?
- Hai ngày nay tôi vào tìm thầy Hai, nhưng người nhà thầy cho biết, thầy đã đi Saigon để trị bịnh cho người ta rồi nên tôi chưa biết phải làm sao.
- Trời đất ơi, sao lúc nầy mà thầy lại đi vắng chứ? Bà Bảy kêu lên.
- Bà bình tỉnh đi, chuyện đâu còn có đó mà, phải giữ kín, đừng làm rùm beng nhiều người biết không tốt đâu... à mà, lúc trước quẻ Tiên thiên của thầy Hai có nói, trong gia đình mình người tuổi Thân có phước tướng sẽ giúp giải được nạn nầy.
- Tuổi Thân... con Hạnh... Bà Bảy trố mắt nhìn ông.
- Ừ, chỉ có con Hạnh là tuổi Thân, nhưng tôi không biết làm sao mà nó giải được nạn nầy chứ.
Bà Bảy cúi đầu lẩm bẩm :
- Sao lại là con Hạnh....
Thì cũng vừa lúc đó, Hạnh đạp xe vô trong cổng nhà .
Cô Ba Hạnh đã xinh đẹp, đi dưới cái nắng ban trưa gay gắt nên đôi má càng hồng trông càng đẹp hơn, vừa bước vào nhà cô tháo chiếc nón lá xuống quạt những giọt mồ hôi đang rịn ra hai bên thái dương :
- Ba ơi, các ảnh đã kéo chiếc ghe lên ụ rồi, Ba có cần ra đó coi lại không?
Chợt nhìn thấy nước mắt bà Bảy vẫn còn rưng rưng, cô hốt hoảng :
- Má, có chuyện gì vậy? Sao Má khóc... Ba, có chuyện gì mà Má khóc vậy Ba?
Bà Bảy quẹt nước mắt, nắm lấy tay cô, trong khi ông Bảy nhìn Hạnh :
- Con ngồi xuống đây đi, Ba có chút chuyện cần nói cho con biết... và ông tóm tắt câu chuyện cho Hạnh nghe. Hạnh thảng thốt :
- Hèn chi, lúc nảy khi mấy ảnh kéo chiếc ghe lên ụ, con thấy thằng Hoành, con của lão Mười Tung cứ đến hỏi đon hỏi ren hoài... không ngờ lại có chuyện như vầy...
- Ba nghĩ, thằng Hoành nó thấy lạ nên hỏi vậy thôi, chứ Mười Tung đời nào nói cho nó biết chuyện lão ta làm chứ...
Hạnh cúi đầu im lặng, như để đánh giá thái độ lúc nảy của tên Hoành , và cô ngước lên hỏi ông Bảy :
-Anh Tỵ và chú Lành đã biết chuyện nầy chưa Ba?
- Ba mầy chưa muốn cho tụi nó biết. Bà Bảy xen vào.
- Vậy bây giờ mình phải làm gì?
- Hai má con đi Saigon một chuyến đi. Ông Bảy nói.
- Đi Saigon? Làm gì chứ? Bà Bảy và Hạnh cùng lên tiếng.
Ông Bảy chậm rãi :
- Người nhà của thầy Hai Lý có nói cho Ba biết, thầy Hai lên Saigon ở nhà người bạn của thầy là chủ tiệm thuốc Bắc, kế bên nhà hàng Á Đông trong Chợ Lớn để cùng định bệnh ông nhà giàu nào đó... Nếu con là phước tướng của gia đình ta, đi tìm thầy Hai, Ba nghĩ... biết đâu...
- Nhưng Ba nói là lúc trước thầy Hai cũng đâu biết cách giải chứ... cô Ba Hạnh thắc mắc...
- Ừ, nhưng hy vọng là thầy Hai có bạn bè hay quen biết được ai có khả năng giúp mình... vì ngoài thầy Hai mình cùng đâu quen biết ai...
- Ba con nói cũng đúng đó Hạnh... sẳn đó thăm anh Hai con luôn... Ông định chừng nào tui với con Hạnh đi?
- Đi ngay bây giờ, chứ chừng nào nữa? Thôi má con bà vô sữa soạn quần áo, tui ra kêu thằng Lành về đánh xe đưa bà với nó vô lộ trong... nhớ đừng hé môi cho bất cứ người nào biết chuyện nầy ngoài thầy Hai Lý nha... cả thằng Long cũng đừng cho nó biết, hông thôi nó về đây lại sanh thêm chuyện...
Rồi như để trấn an vợ con, ông Bảy Thọ cười :
- Má con bà an tâm đi, gia đình mình không hề làm gì tổn đức sẽ được ơn trên che chở mà...
Bà Bảy sụt sùi nhìn theo ông Bảy lên xe đạp, đạp ra ngoài xưởng cưa...
- Ông cũng phải cẩn thận nha...
Sáng hôm nay là ngày thứ hai, Bà Bảy và Hạnh trở lại tiệm thuốc Bắc Vạn Sanh Đường , địa chỉ số 402 đường Trần Thanh Cần kế bên Nhà hàng Á Đông, đúng theo miếng giấy người nhà thầy Hai Lý ghi đưa cho Ông Bảy, để hy vọng gặp thầy Hai, vì hôm qua khi họ đến, tiệm thuốc đã đóng cửa không có ai ở nhà.
Nhưng họ vô cùng thất vọng khi thấy cửa tiệm vẫn đóng. Sự hiện diện của họ ngày hôm qua, rồi hôm nay, đứng nhìn căn tiệm đóng cửa đã gây chú ý cho những người buôn bán lẻ trên lề đường... một người Hoa trung niên, có xe bán nước sâm gần đó nhìn họ :
- Hai người pị pệnh, muốn tìm thầy hốt thuốc hở, uống lước sâm li , mát lắm...
- Dạ... dạ... không phải, nhưng... Hạnh lúng túng trả lời ..
Ông người Hoa, không hỏi nữa, nhưng nhìn họ có vẻ ngạc nhiên vì không bị bệnh thì đến tiệm thuốc làm gì chứ... Bà Bảy nhìn thấy vẻ hiền lành của ông ta, nên cười thân thiện ;
- Được, tôi cũng đang khát nước, cho hai ly lạnh đi ... mà nè, nị bán ở đây, nị có biết tiệm thuốc nầy tại sao không mở cửa bán vậy ?
Ông người Hoa vui vẻ vặn nước sâm trong bình ướp lạnh ra ly cho Bà Bảy và Hạnh :
- Không piết gia lình ông chủ li chơi lâu zồi, pa pốn ngày lay không có mở cửa chớ...
Bà Bảy không dấu được tiếng thở dài, thất vọng :
- Nị có biết chừng nào họ về không?
- Chời ơi, ngộ sao mà piết lược chớ... hai người muốn tìm người quen chong lầy ha ?... vài ngày sau chở lại li nha...
Mẫu đối thoại ngắn ngủi, cùng vẻ mặt thất vọng của Bà Bảy và Hạnh, khi Hạnh mở chiếc bóp đeo vai , trả tiền nước sâm, đã làm một vài người rổi việc nảy giờ đứng xung quanh nhìn theo, khi hai người đi ra đầu chợ Kim Biên tìm xe xích lô :
- Hai người nầy, chắc chắn ở dưới quê lên tìm người nhà rồi...
Vài ba người liền tách ra, đi theo họ...
Phía trước Hạnh vừa đi vừa hỏi bà Bảy :
- Bây giờ mình làm sao hả Má?
- Tao cũng không biết phải làm gì nữa, về nhà trước đi, rồi hẳn tính.
- Hôm qua, anh Hai nói với con , ảnh không tin lần nầy con với Má lên thăm ảnh như bình thường , ảnh hỏi con, ở dưới nhà bộ có chuyện gì sao?
- Rồi mầy nói gì với nó?
- Đâu có nói gì chứ, nhưng con chỉ sợ nếu mình ở lại lâu quá thì sẽ không dấu được ảnh đó.
- Tao.... nhưng liền đó thì có tiếng la của Hạnh :
- Má ơi... bà chỉ kịp nhìn thấy Hạnh loạng choạng suýt chúi đầu xuống đất... một tên lưu manh từ phía sau đã xô mạnh vào vai Hạnh... và lợi dụng lúc đó một tên khác đã giựt chiếc bóp đeo ngang vai của Hạnh chạy biến vào khu chợ Kim Biên.
Định thần, Hạnh nhổm dậy, đuổi theo tên lưu manh, miệng la inh ỏi :
- Cướp, cướp... bớ người ta... và phía sau là tiếng bà Bảy :
- Bớ làng xóm ơi, cướp, cướp giựt bóp con tôi... cướp, cướp...bớ người ta...
Tên cướp bất ngờ thấy Hạnh đuổi theo bén gót lại la inh ỏi, nên thay vì chạy vào trong chợ, hắn rẻ vào khu nhà dân đối diện với chợ Kim Biên... bởi một số người nghe tiếng Hạnh la , cùng rượt theo hắn... và ngay đầu hẽm, hắn bị đá té bổ nhào, chiếc bóp có dây đeo vừa cướp được của Hạnh văng ra xa...
Người đá ngã tên cướp cạn là một anh phu xích lô đạp, đang ngồi trên xe chờ khách, đậu trước đầu con hẽm, thấy tên cướp chạy ngang và nhiều người đang đuổi theo phía sau , nên phóng xuống xe đá vào chân tên cướp. Anh cúi xuống nhặt chiếc bóp lên, chưa kịp đưa cho Hạnh cũng vừa chạy đến, thì tên cướp đã lồm cồm bò dậy, tức tối húc đầu vào bụng anh. Cười nhạt, anh nghiêng người qua để tránh, tên cướp hụt đòn lão đão , thì thêm ba tên khác từ trong xóm, cầm cây dầu loại 3 phân vuông, xông vào... Mọi người ai cũng đều nghĩ là họ sẽ giúp anh phu xích lô để bắt tên cướp, nhưng sự việc hoàn toàn ngược lại. Ba tên mới đến đã tấn công anh phu xích lô đang tóm gáy tên cướp, để giải vây cho hắn. Quá bất ngờ, nên mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, kể cả Hạnh , nên cô đứng chết trân. Anh phu xích lô buông tên cướp nhãy ra ngoài , ngay trước Hạnh để tránh những khúc cây dầu vuông phang tới tấp, và Hạnh thấy, hình như ngón tay trỏ của anh ngay ra chỉa xuống đất khoanh khoanh mấy vòng tròn. Thật lạ lùng, bọn cướp cạn đang hung hản như vậy, bỗng ngây người ra, thì vừa lúc có tiếng tu-huýt của Cảnh Sát ré lên từ bên chợ, và hai nhân viên Cảnh Sát cùng vài người dân chạy qua... Họ đã còng tay bọn cướp cạn thật dễ dàng vì hình như chúng không còn chút hơi sức nào để kháng cự... Được những người mục kích sự việc thuật lại tường tận hai nhân viên Cảnh Sát đã mời Hạnh và anh phu xích lô theo về bót để làm biên bản sự việc... Có lẽ là lần đầu tiên phải tới cò bót, nên dù rối rít cám ơn anh phu xích lô, Bà Bảy vẫn lo lắng hỏi Hạnh, khi thấy nhân viên Cảnh Sát đã tạm giữ chiếc bóp của Hạnh :
- Bóp của mầy bị giựt mà, sao họ chưa chịu trả cho mầy, còn đi đâu nữa chứ Hạnh?
Hạnh chưa biết phải trả lời bà Bảy như thế nào vì hình như đầu óc cô vẫn chưa được tập trung, thì anh phu xích lô đở lời :
- Bác và cô hãy an tâm, về bót họ sẽ trả lại cho cô, sau khi lập biên bản vì họ cần có tang vật để truy tố bọn cướp cạn nầy.
Hạnh nhìn anh phu xích lô, đang đẩy xe đi kế bên bà Bảy, lí nhí tiếng cám ơn... Bây giờ cô mới nhìn kỷ ân nhân của mình... khoảng hăm lăm, hăm sáu, người dong dỏng cao, gương mặt tuy hơi đen vì nắng gió, nhưng còn phảng phất đâu đó chút hình ảnh thư sinh với nụ cười tự tin nửa miệng, nhất là đôi mắt cương nghị được biểu lộ dưới đôi lông mày rậm hình lưởi mác... và không hiểu sao, cô có linh cảm đây mới chính là người gia đình cô muốn tìm chứ không phải là thầy Hai Lý...
Từ bót Cảnh Sát đi ra thì trời đã quá xế trưa, Hạnh thấy vui vui biết được tên của anh phu xích lô là Trần Hữu Định, lúc anh khai báo với Cảnh Sát... nên cô cười khi nghe anh đề nghị đưa hai người về nhà :
- Má à, hay chúng ta mời anh Định đi ăn cơm luôn đi, trời cũng đã xế rồi, con thấy đói bụng quá.
Bà Bảy đồng ý ngay, nhìn Định :
- Phải đa, cậu kiếm chổ nào, mình làm ba hột rồi về cũng không muộn.
- Bác và cô không sợ người nhà trông sao?
Hạnh đở lời cho bà Bảy :
- Ồ, không sao, anh hai của Hạnh đi học, giờ nầy chưa về nhà đâu... và cô nheo mắt tinh nghịch nhìn Định :
- Anh tìm chổ nào rẻ rẻ nha, Hạnh không có tiền nhiều đâu đó...
Định chợt vui lây :
- Thì cho phép tôi mời cô với Bác cũng được mà...
- Ý chết, ai làm thế với ân nhân của mình chứ...
Định từ từ đạp xe, sau khi kéo chiếc mui che bớt nắng cho Hạnh với Bà Bảy :
- Cô nói quá lời, ân nhân gì đâu, chỉ là việc nhỏ thôi... nhưng nếu tôi đoán không lầm thì cô và bác gái không phải là người sống ở Saigon.
- Phải, má con tôi... nhưng bà Bảy chưa kịp nói gì thêm thì Hạnh đã xen vô :
- Sao anh biết ?
Định cười lớn :
- Người Saigon có bao giờ rổi rảnh mà mời những người như chúng tôi đi ăn cơm chứ...
Sau bữa cơm trưa thật ngon miệng, tại quán cơm bình dân của chú Pa Pụng mà Định là một thân chủ trung thành, Hạnh được biết thêm, Định cũng từng là sinh viên năm thứ hai đại học luật, nhưng vì là con mồ côi, người Dì nuôi quá nghèo, nên phải bỏ học đạp xích lô ban ngày, ban đêm đi dạy thêm tại các Trung Tâm Bình Dân Học Vụ, giúp cho các trẻ em nghèo hiếu học... Hạnh đã thầm cảm phục trong lòng, nên trên đường về chợ Tân Định, nơi ông bà Bảy có mua một căn phố lầu mặt tiền đường Trần Văn Thạch, để Long ngụ đi học và dự trù ngày sau sẽ lập gia đình dựng nghiệp, còn bây giờ thì có chổ nghỉ ngơi khi ông bà cần lên Saigon mua hàng, Hạnh suy nghĩ, không biết có nên hỏi anh chàng nầy những thắc mắc của mình hay không...
Định theo tay chỉ của bà Bảy từ từ thắng xe lại trước nhà Hạnh, nhảy xuống yên kềm chiếc xe cho bà Bảy và Hạnh bước xuống...
- Cám ơn cậu nha... Bà Bảy nói với Định và bước lên lề đường, trong lúc Hạnh mở bóp :
- Anh Định cho Hạnh gởi tiền xe, bao nhiêu vậy anh?
Định cười, quay xe, nhảy lên đạp :
- Hồi nảy được cô đãi ăn cơm, thôi coi như mình làm quen, lần sau hãy tính nha.
Hạnh nắm mui xe, toan kéo lại :
- Anh không lấy tiền xe, lần tới rủi có chuyện gì ai dám nhờ anh giúp...
- Thì lần sau, tôi sẽ tính gấp đôi... chào cô ...
Định cười, gật đầu chào Hạnh rối nhấn mạnh bàn đạp, chiếc xích lô hướng ra đường Hai Bà Trưng, để lại trong lòng cô Ba Hạnh bao nhiêu dòng cảm nghĩ , cô lấy chìa khoá mở cửa nhà mà còn nghe tiếng bà Bảy :
- Cái thằng, thiệt tình mà...
Hai ngày sau đó, cửa tiệm thuốc Bắc Vạn Sanh Đường vẫn đóng im lìm nên dù bán tín bán nghi với sự cả quyết của Hạnh là hình như Định cũng biết chút gì đó hôm đánh nhau với bọn cướp cạn, bà Bảy phải đồng ý để Hạnh đi tìm Định cầu may. Bà Bảy tuy không an tâm nhưng phải để Hạnh đi một mình vì hôm nay bà bận đi thăm Bác Tư của Hạnh, bị bịnh, và ngày mai bà quyết định về Mỷ Tho vì sợ ông Bảy trông. Long, thuận đường đến trường nên đã chở bà Bảy đi từ sáng sớm, Hạnh sau khi đi chợ lo cho bửa cơm chiều cũng đã hơn 10 giờ, cô khoá cửa nhà, ra đường Hai Bà Trưng đón xe xích lô đạp đi vô Chợ Lớn tìm Định. Ngang tiệm thuốc Vạn Sanh Đường vẫn còn đóng cửa, cô nói người phu xích lô quẹo vô chợ Kim Biên. Đến chổ đầu hẽm, nơi Định thường ngồi neo xe đợi khách, cô thấy cũng có vài chiếc xích lô đậu, nhưng những phu xe toàn là người lạ, không thấy bóng dáng Định đâu. Cô bảo ngừng xe, bước xuống đến bên một người phu hơi lớn tuổi, đang ngồi hút thuốc trên xe của anh ta :
- Chú ơi, sáng giờ chú có thấy anh Định ra đây không chú?
Người phu xích lô gở điếu thuốc khỏi môi, nhướng mắt nhìn Hạnh :
- Không, sáng giờ chả thấy nó đâu... mà cô là gì của nó? Tìm nó có chuyện gì không?
- Dạ, cháu... nhưng Hạnh cũng không biết phải nói sao, nên ấp úng... cháu...
Người phu xe bật cười :
- Cô cần nhắn gì cho nó cứ nói đi, gặp nó tui nói lại cho...
Hạnh chưa kịp trả lời, thì có tiếng của anh phu xích lô trẻ hơn gần đó :
- Ủa, cô nầy là cô bị giựt bóp hôm nọ mà... và anh ta nhảy xuống xe đi đến bên Hạnh :
- Ngày hôm sau, thì anh Định có ra, nhưng những ngày tiếp theo cũng như hôm nay thì không thấy anh ấy đâu... bộ có chuyện gì nữa sao cô, mà cô phải tìm anh ấy vậy?
Hạnh nhìn anh ta, lắc đầu :
- Không có chuyện gì đâu anh, chẳng qua...
Cô lại bỏ lững câu nói, vì không biết phải nói thế nào cho hợp...
- Thôi cám ơn chú và anh nha... cô lắc lắc đầu và bước lên xe của mình...
- Nhờ anh đưa tôi ra chợ An Đông đi...
Chiếc xe chở Hạnh đã lăn bánh mà Hạnh còn nghe tiếng của người phu xích lô già :
- Vậy mà tao tưởng vợ thằng Định đi tìm nó chứ... và những tiếng cười vang làm Hạnh cãm thấy nóng nóng hai bên tai...
Hạnh có người bạn thân, vì Hạnh cũng là khách hàng sộp của Thúy, chủ nhân một sạp vải chuyên bán sĩ trong chợ An Đông. Họ thân nhau vì tuổi tác và tác phong bươn chảy làm ăn ... mỗi lần lên Saigon, dù không đến đặt hàng, Hạnh cũng đến thăm bạn, để cả hai cùng đến thăm những quầy bán thức ăn ngon nổi tiếng của chợ An Đông và hôm nay cũng không ngoại lệ, dù Hạnh vẫn lo lắng nếu không gặp được thầy Hai Lý hoặc Định thì những ngày tới gia đình Hạnh sẽ như thế nào đây...
Uống hết ly bông cỏ mát lạnh, Hạnh như quên đi cái nắng gay gắt của Saigon, cũng đã quá 2 giờ trưa, Hạnh từ giả Thúy . Thúy đưa bạn ra đường :
- Ê, chừng nào bồ lên nữa?
- Chừng lên thì bồ biết liền chứ gì , bộ hổng sợ hao sao mà muốn tui lên hoài vậy?
- Thì tính tiền hàng mắc chút gở lại mấy hồi, lo gì ... về cho tui gởi lời thăm Bác Gái với anh Long nha...
- Ê, bồ Thúy nè , tui thấy bồ làm chị dâu tui được đó nha , chịu hông tui làm mai cho...
Thúy đỏ mặt đấm vào vai bạn, khi thấy nụ cười tinh nghịch trên môi Hạnh :
- Tui mà làm chị dâu bồ hở, tui đì bồ sói trán luôn...
Nhìn Thúy quày quả bỏ đi vào trong chợ, Hạnh như vừa khám phá ra một điều thú vị bù vào những căng thẳng của mấy ngày qua, cô mĩm cười lẩm bẩm :
- Vái trời cho anh Hai đừng có bồ...
Với niềm vui bất chợt đó, Hạnh đưa tay vẩy anh phu xích lô vừa đổ khách xuống :
- Đi về Tân Định không anh?
- Đi chứ... và anh ta kéo chiếc nón vải khỏi trán lau mồ hôi... ủa, cô là...
- A, anh Định... Hạnh reo lên...
Định nhảy xuống - phải, người phu xích lô vừa đổ khách xuống chính là anh - kềm chiếc xe cho Hạnh bước lên :
- Cô Hạnh, cô đi chợ hả, còn Bác gái đâu ?
Nhưng Hạnh chưa vội bước lên xe :
- Má Hạnh ở nhà, Hạnh đi thăm người bạn trong chợ nầy, nhưng chỉ là phụ thôi, còn chánh là ... Hạnh bỏ lững câu nói nhìn Định và Định cũng nhìn lại cô, như muốn nghe cô nói tiếp...
- Chánh là muốn tìm anh đó...
- Tìm tôi? Định như không tin ở tai mình... có chuyện gì không, cô Hạnh?
- Có chuyện nầy Hạnh muốn hỏi anh, nhưng anh có cho phép không vậy?
- Trời ơi, cô làm gì mà quan trọng quá vậy... Định kêu lên... phép với tắc không biết nữa, có chuyện gì cô cứ nói đi.
- Vào chổ xe sinh tố uống nước nha, rồi Hạnh nói...
Hạnh quay đi cố giấu một niềm vui nho nhỏ trong ánh mắt của mình, đi về chổ bày hàng của các xe sinh tố, tìm một chiếc bàn trống, ngồi xuống thì Định cũng kéo ghế ngồi phía đối diện, chiếc xích lô anh kéo bánh sau để lên lề đường.
- Anh Định uống gì?
- Còn cô?
- Mảng cầu ... nhưng ly nhỏ thôi...
Định hướng về người bán hàng :
- Cho 1 ly mảng cầu nhỏ và 1 ly nước chanh lớn đi cô chủ ơi...
- Có ngay... tiếng người chủ xe...
Định nhìn Hạnh :
- Sao cô có chuyện gì mà tìm tôi vậy?
- Anh Định nè, hỏi thật anh nha, hôm rồi khi đánh nhau với bọn cướp cạn, anh làm gì mà tự nhiên bọn chúng đứng ngây người ra để lính còng tay vậy?
Định giựt mình, nhưng anh trấn tỉnh ngay, cười trả lời Hạnh :
- Bọn chúng nghe tiếng còi của Cảnh Sát nên hoảng sợ đứng im, chứ tôi có làm gì đâu...
Vẻ hơi mất tự nhiên của Định không sao qua được mắt Hạnh, cô nhìn anh :
- Hạnh nghĩ không như anh nói đâu, trước khi có tiếng còi của Cảnh Sát, Hạnh thấy anh co ngón tay vẻ vòng tròn, và bọn chúng đã ngây người, nên khi Cảnh Sát đến, không tên nào còn chống cự được...
Định nheo mắt cười lớn :
- Trời, cô làm như tôi biết bùa chú không bằng.
Hạnh nói ngay :
- Thì Hạnh nghĩ anh biết, chứ còn gì nữa, đúng không?
Định không trả lời Hạnh mà hỏi lại cô :
- Bộ cô tin đời bây giờ còn có bùa chú sao?
- Trước thì không, nhưng bây giờ thì có.
- Sao lại như vậy?
Định còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng anh chợt để ý thấy hình như những người khách ngồi bàn kế bên đang để ý lắng nghe câu chuyện của anh và Hạnh, anh liền uống hết ly nước chanh gọi tính tiền, đồng thời nói với Hạnh :
- Cô uống nước đi, rồi tôi đưa cô về...
Hạnh hiểu ý của Định, uống thêm một hớp nước, rồi đi trả tiền trong lúc Định đẩy chiếc xích lô ra đường.
Kềm chắc chiếc xe cho Hạnh leo lên xong, Định vừa đạp xe vừa nói :
- Về nhà cô đi, tôi cũng muốn biết lý do nào mà cô đi tìm tôi...
Hạnh cảm thấy thật vui trong lòng, và cô bỗng nhớ lại lời Ba cô, theo quẻ bói của thầy Hai Lý "cô là phước tướng sẽ giải nạn cho gia đình", nhưng cô có làm được gì đâu, chỉ là không biết tại sao cô lại có một niềm tin mạnh mẻ vào anh chàng đạp xích lô có khuôn mặt thư sinh nầy, sẽ giúp cô làm chuyện đó.
Và cô nói lớn cho Định nghe :
- Anh Định ghé lại chợ Vườn Chuối , ngay góc đường Vườn Chuối và Phan Đình Phùng đón má Hạnh về luôn nha.
- Xong ngay thôi.
Phần III
Định ngồi im lặng, nghe Hạnh thuật lại tĩ mĩ lý do cô và bà Bảy lên Saigon tìm thầy Hai Lý , nhưng đã mấy ngày nay vẫn không gặp nên cô khẩn khoản nếu có thể nhờ Định giúp dùm. Bà Bảy cũng rơm rớm nước mắt :
- Không gặp được thầy Hai, má con tôi cũng không biết phải làm sao, nhưng con Hạnh nói, cậu chắc chắn là biết nghề, tôi xin cậu hãy...
Định không để cho bà Bảy nói dứt câu :
- Dạ thưa bác, cháu thật sự không biết nghề gì đâu, nhưng dùng bùa Lỗ Ban để ếm người thì quả tình cháu cũng có nghe nói, tuy nhiên...
Định chợt đổi giọng :
- Ngày mai bác và cô Hạnh về lại Mỷ tho à?
Bà Bảy gật đầu :
- Tôi định như vậy vì sợ ba nó trông.
Hạnh tiếp lời :
- Anh Định có ý kiến gì không? Hạnh xin anh...
Định trầm ngâm :
- Tôi không dám nói là mình sẽ làm được gì, nhưng theo chổ hiểu biết của tôi thì tà không bao giờ thắng chánh, vì hiếu kỳ tôi cũng muốn coi như thế nào... Được rồi, mai bác và cô cứ về đi , tôi còn một số việc cần phải sắp xếp , ngày mốt hoặc trể lắm là bửa
Hạnh vui mừng ra mặt :
- Vậy chừng đó Hạnh sẽ ra ngã tư chợ Bưng đón anh nha.
Định nhìn cô mĩm cười :
- Cô không phải bận tâm, từ ngả tư chợ Bưng vào chợ Xoài Hột tôi biết mà, không có lạc đường đâu...
Và anh đứng lên :
- Bây giờ tôi xin phép bác gái và cô...
Hạnh đang bẻn lẻn cúi mặt , nhưng thấy Định đứng lên xin phép về , cô vội nói :
- Má Hạnh lúc nảy có nói mời anh Định ở lại ăn cơm chiều luôn, anh hai Hạnh đi học cũng sắp về rồi...
Định cười :
- Cám ơn bác và cô, nhưng hôm nay tôi lở hứa chở hàng cho người ta rồi, hôm khác đi, chúng ta còn nhiều cơ hội mà...
Hạnh đành mở bóp lấy một xấp tiền trao cho Định :
- Để Hạnh đưa tiền xe cho anh nha.
- Lúc nầy chưa cần đâu, cô cất lại đi , khi nào cần tôi sẽ nói với cô...
Định nói xong cúi đầu chào bà Bảy và Hạnh đi ra ngoài đẩy chiếc xích lô phóng lên đạp thẳng. Hạnh và bà Bảy nhìn theo anh rẻ sang đường Hai Bà Trưng , mồ hôi sau lưng áo anh vẫn chưa khô hẳn :
- Mầy thấy sao hở Hạnh, tao thấy nó còn trẻ quá có giải được bùa của Mười Tung không, rủi có gì...
- Con cũng không biết, nhưng sao con thấy thật tin tưởng vào ảnh khi mới gặp lần đầu, con...
Cô bỏ lững câu nói vì ánh mắt bà Bảy đang nhìn cô :
- Tao thấy hình như mầy...
Hạnh ôm lấy bà Bảy :
- Má nầy... con...
- Con gì chứ... tao đẻ ra mầy mà... mầy nghĩ gì tao không biết sao, ừ, mà cái thằng tánh tình cũng được chứ...
Hạnh kéo tay mẹ đi vào nhà và lảng sang chuyện khác :
- Má nè, má còn nhớ con Thúy bạn của con, bán vải trong chợ An Đông không?
*** ***
Bà Bảy và Hạnh xuống xe đò tại ngả tư chợ Bưng thì trời cũng đã xế trưa, hai người băng qua lộ đến bến xe lôi (*) để về cho nhanh thay vì đi xe ngựa như bình thường. Hạnh đang tìm xe quen thì có tiếng gọi :
- Bác Bảy, cô Ba ơi, lên xe về luôn đi, chạy liền nè...
Nhìn về đó, Hạnh thấy thằng Lỳ, con của Mười Tung, em kế Hoành, đang ngồi trên yên xe lôi đã nổ máy vẩy tay gọi, phía sau cái tàu mo * đã có ba người phụ nữ ngồi sẳn, nên cười cùng bà Bảy tiến lại chào họ và leo lên ngồi, bà Bảy hắng giọng :
- Chạy liền thiệt không đó mậy, nắng quá đi...
Lỳ cười toe toét :
- Bác Bảy an chí con chạy ngay mà... may quá, bác Bảy và cô Ba đi Saigon về còn kịp đó nha... Lỳ vừa nói vừa rồ ga, chiếc xe lôi nặng nề bò ra con đường đất đỏ bụi mù...
Hạnh thắc mắc :
- Chú Lỳ vừa nói còn kịp, mà còn kịp cái gì chứ?
- Cô dìa tới nhà thì biết ngay mà. Lỳ gân cổ trả lời Hạnh trong tiếng nổ chát tai của động cơ chiếc xe lôi.
Hạnh nhìn sang bà Bảy, hơi chột dạ vì không biết có chuyện gì xảy ra thì người phụ nữ ngồi kế bên Hạnh xen vào :
- Cái thằng nầy, thì nói huỵch tẹt ra cho rồi, còn dấu nữa , có gánh hát cải lương HƯƠNG QUÊ về hát trong chợ Xoài Hột của mình hai ngày nay rồi đó cô Ba.
Hạnh thở ra nhẹ nhõm :
- Ồ vậy à, không biết lần nầy họ có tuồng nào hay không?
- Nghe nói tuồng hay lắm, nhưng tối nay tôi mới đi coi được...
Chị phụ nữ chấm dứt câu nói với nụ cười thật hiền... và câu chuyện của họ trên con đường đất đỏ bụi mù từ ngã tư Chợ Bưng về chợ Xoài Hột xoay quanh tuồng tích, đào kép gánh hát cãi lương Hương Quê của ông bầu Năm Chắc, gánh hát thật thân quen với họ từ nhiều năm nay... mà đặc biệt là gia đình Hạnh, vì ông bảy Thọ ba Hạnh cũng là một tay đờn Kìm có hạng trong làng tài tử. Ông thường tổ chức đờn ca chơi vào những dịp lễ Tết , và trong một lần đưa gánh hát đến hát tại Xoài Hột, ông Năm Chắc nghe tiếng ông đã đến làm quen, họ như cá gặp nước thân nhau từ đó. Hạnh cũng có một chất giọng thật truyền cảm, ông Năm Chắc cứ trầm trồ hoài, và nếu bà Bảy không trừng mắt la ông Bảy, ông đã đồng ý cho Hạnh theo gánh hát rồi.
Đang miên man với bao dòng tư tưởng, Hạnh chợt nghe tiếng Lỳ khi lái xe chầm chậm qua cầu kinh Thầy Tùng :
- Con đào Hồng Thơm nầy hát cũng bá chấy bù chét lắm cô Ba. Nó đóng vai Mạnh Lệ Quân hay hơn con đào kỳ trước, nghe nói đã lấy chồng nghỉ hát hì hì... nhưng...
Hắn bỏ dỡ câu nói ngừng xe trước chợ Xoài Hột cho mọi người xuống.
Trong lúc Hạnh trả tiền xe cho Lỳ, thì Bà Bảy hỏi hắn :
- Lúc nảy tao nghe mầy nói nhưng , còn nhưng với nhị gì nữa chứ...?
Thằng Lỳ gải tai nhìn Hạnh cười :
- Con muốn nói con đào Hồng Thơm hát có hay thiệt, nhưng so ra vẫn không bằng cô Ba...
Bà Bảy trừng mắt nhìn Lỳ :
- Đó là nghề nghiệp của người ta, còn tụi bây ăn no rồi, không lo kiếm chuyện làm, ở đó mà hát với hò, hát đi con có ngày cạp đất ăn.
Hạnh cười ôm lấy Bà Bảy trước khuôn mặt nghệch ra của Lỳ :
- Má nói vậy chứ, biết đờn ca cũng là để giải trí không phải mất tiền mà, mình về đi má , chào chú Lỳ nha...
Hạnh kéo tay bà Bảy đi về nhà, sau khi đã liếc thấy tấm bảng quảng cáo tuồng hát tối nay của đoàn Hương Quê dựng trước cổng chợ Xoài Hột, tuồng hát mà cô thích nhứt... Mạnh Lệ Quân Thoát Hài...
* xe lôi hay còn được gọi là xe tàu mo : là xe gắn máy kéo thêm phần phía sau để chở khách, 1 phương tiện vận chuyển bình dân của người dân những tỉnh đồng bằng sông Cữu Long. (cũng nghe nói thôi không biết đúng sai hiihihiii )
Bà Bảy và Hạnh vừa xô cánh cửa cổng giữa dãy hàng rào dâm bụt đang nở đỏ bông, đã nghe tiếng đờn Kìm hùng tráng hoà trong tiếng đờn tranh réo rắt cùng tiếng đờn cò não nuột , họ biết ngay là ông Bảy đang có khách... Lành chạy ra đón chiếc giỏ xách trên tay Hạnh :
- Mợ đi đường có mệt lắm không? Anh Hai vẫn mạnh giỏi chứ? chú Năm đang nhắc chị Ba nãy giờ đó...
- Hổm rày nhà có gì lạ không Lành? Bà Bảy vừa đi vừa hỏi lại Lành.
- Dạ không, nhưng hôm nay có chú Năm và bác Mười vừa mới tới hoà đờn chơi với Cậu...
Bà Bảy và Hạnh khựng lại :
- Mười Tung?
- Bác Mười Tung?
- Dạ ...
Lành hơi ngạc nhiên khi thấy vẽ lo lắng bất ngờ trên gương mặt của bà Bảy và Hạnh. Nhưng hai người nầy chợt hiểu ra là Lành chưa hề hay biết chuyện Mười Tung ếm bùa trên chiếc ghe miền Tây, nên bà Bảy đổi giọng ngay :
- Vậy à...
- Mợ và chị Ba vào chào họ đi, con đem cái nầy vào trước... và Lành đi vòng bên hông nhà...
Ông Bảy Thọ trong bộ bà ba trắng bằng lụa tươm tất đạp song loan chấm dứt một lớp nhạc hơi Bắc hùng hồn, buông chiếc đờn kìm cười ha hả :
- Cũng may là tui chưa quên.
Người đờn tranh cũng trạc tuổi ông Bảy mặc áo sơ mi bỏ vô quần cẩn thận, bưng chun trà hớp một ngụm, nghe lời nói cũng biết là Năm Chắc bầu gánh hát Hương Quê :
- Anh với anh Mười đây mà quên bài bản thì còn ai mà nhớ chứ, chẳng bù với tôi tối ngày lo dợt tuồng cho đám nhỏ, nên quên gần hết vốn liếng tài tử rồi.
Người đờn cò, đúng là Mười Tung, tóc bạc hoa râm với bộ râu mép dài rủ xuống miệng mà thoạt nhìn cũng dễ gây một cảm giác sờ sợ :
- Lâu rồi mình cũng chưa có độ nào, hà hà hà , hay là sẳn chú Năm về hát ở đây, tụi mình hẹn làm một bửa cho đả anh Bảy há.
- Tui thì dễ thui mà , lo là anh Năm ...
Vừa lúc đó thì bà Bảy, Hạnh bước vô :
- Anh Mười, anh Năm tới chơi...
- Cháu chào bác Mười, chú Năm... thưa Ba con mới dìa...
- A, chị , cháu... đi Saigon mới dìa hả... thằng Long có khoẻ không? Năm Chắc mau mắn.
- Dạ, cháu nó cũng thường, cám ơn anh.
- Bây giờ đường sá, xe cộ dễ dàng, đi đâu cũng tiện, tôi cũng định hôm nào đi Saigon chơi một chuyến... Mười Tung xen vào.
- Anh muốn đi lúc nào mà chẳng được chứ... chỉ là anh có chịu để cho cái bào cái đục của anh nghỉ xả hơi không thui...
Ông Bảy Thọ cười hệch hạt... Má con con Hạnh vào rửa mặt nghỉ chút đi, rồi con Hạnh ra đây ca vài bản cho chú Năm bây nghe, để chú bây nhắc hoài...
Hạnh "dạ" và cúi đầu đi theo bà Bảy vô trong, trong lúc Năm Chắc so lại dây chiếc đờn tranh :
- Đêm nay là đêm hát chót tại Xoài Hột, khuya ngày mai thì tui phải dọn vào Sông Thuận, vậy trưa mai đi, dọn dẹp xong xuôi tụi tui tới anh chơi... tụi mình làm một chầu tới nước đứng lớn thì rút... anh Bảy nghĩ có được không?
- Gì mà không được chứ... cứ như vậy đi nha... tiếng cười của họ cất lên hoà trong tiếng đờn dồn dập....
- Đêm nay là đêm hát chót tại Xoài Hột, khuya ngày mai thì tui phải dọn vào Sông Thuận, vậy trưa mai đi, dọn dẹp xong xuôi tụi tui tới anh chơi... tụi mình làm một chầu tới nước đứng lớn thì rút... anh Bảy nghĩ có được không?
- Gì mà không được chứ... cứ như vậy đi nha... tiếng cười của họ cất lên hoà trong tiếng đờn dồn dập....
..."Bóng người vừa khuất xa xăm
Nhưng vẫn sống mãi đời đời trong tim em"...
Hạnh chấm dứt lời hát bài vọng cổ "Cô bán đèn hoa giấy" cùng lúc với tiếng gỏ song loan dứt câu của ông Bảy Thọ... Năm Chắc gở ba chiếc móng đờn ra khỏi ba ngón tay cái, trỏ và giữa của mình, chép miệng nói với ông : Nhưng vẫn sống mãi đời đời trong tim em"...
- Con nhỏ nầy càng lúc giọng ca của nó càng ngọt ngào, điêu luyện... anh không cho nó đi hát thiệt uổng quá đi.
Ông Bảy Thọ chưa trả lời thì Mười Tung đã xen vô :
- Chú Năm nói vậy chứ, anh chị Bảy chỉ có một đứa con gái, đi hát rày đây mai đó, cha mẹ nào chịu chứ.
Năm Chắc nhìn Mười Tung :
- Thi tui cũng biết nên nói chơi thôi, chứ con Ba mà theo tui, bảo đảm trong một thời gian ngắn, mấy đoàn Saigon mà không đi kiếm nó thua gì tui cũng thua...
Ông Bảy Thọ cười đưa câu chuyện sang hướng khác :
- Hai anh ở lại dùng cơm luôn nha...
- Ý, không được đâu, tui phải về đoàn ngay lo cho tụi nhỏ... hẹn hai anh ngày mai đi...
và Năm Chắc quay vào trong nói lớn :
- Tui về Chị Bảy ơi... chị và con Hạnh tối nay nhớ tới coi hát ủng hộ nha...
Bà Bảy Thọ vừa lau tay trên chiếc khăn rằn vắt ngang vai vừa đi ra :
- Anh Năm không ở lại dùng cơm với ba con Hạnh luôn...
Năm Chắc cười :
- Thôi, ngày mai đi... giờ tui phải về mới được...
Mười Tung cũng xen vô sau khi gắn điếu thuốc rê vừa vấn lên môi và bật lửa mồi :
- Tui cũng dìa luôn nha, hẹn anh chị ngày mai ...
Đưa Mười Tung và Năm Chắc ra về xong, Ông Bảy Thọ quay vào nhà thì đã thấy bà Bảy ngồi chờ ông trên ghế, và Hạnh đang châm nước sôi vào bình trà trên bàn. Từ xế đến giờ, ngoài mặt thì ông vui cười hoà đờn với khách, nhưng trong lòng ông như lửa đốt, khi thấy bà Bảy và Hạnh đi về mình ên. Ông kéo ghế ngồi xuống đâu mặt với bà Bảy :
- Má con đi Saigon về, có gặp được thầy Hai Lý không?
- Không, nhưng... bà Bảy chưa nói được gì thêm, thì ông Bảy đã thở dài buồn so :
- Tui cũng đoán trước là như vậy... thiệt tình không lẽ mình phải gánh cái nạn nầy...
Hạnh rót trà ra tách cho ông Bảy :
- Ba uống nước đi, con với Má không kiếm được thầy Hai Lý, nhưng kiếm được người khác...
Ông Bảy tròn xoe mắt nhìn Hạnh :
- Kiếm được ai, bộ má con mầy đã nói chuyện nầy cho người ta biết rồi hả? Ai vậy? lạ , quen?
Bà Bảy bưng tách nước trà đưa cho ông :
- Từ từ, ông để nó kể cho ông nghe, dỉ nhiên là người lạ rồi, nhưng thằng nầy tôi thấy tánh tình cũng hiền lương, để nó đến coi như thế nào rồi tính.
Ông Bảy bưng tách nước trà thổi bớt nóng, uống một ngụm xong đặt xuống bàn thì Hạnh ngồi xuống kế bên ông từ từ thuật lại hết những diển tiến gặp Định cho ông nghe. Ông Bảy bán tín bán nghi :
- Được không đó Hạnh...?
- Con cũng không biết nữa, nhưng sao con có cãm giác anh Định sẽ giúp mình giải được bùa của Mười Tung...
Nét mặt ông Bảy bỗng đăm chiêu, móc gói thuốc rê, vò vò tờ giấy quyến để vấn thuốc :
- Tao chỉ sợ thằng Định gì đó tuy biết nghề, nhưng kém hơn người ta mà nhúng vào thì chết...
Bà Bảy nhìn ông :
- Ông nói vậy là sao?
Ông Bảy đốt điếu thuốc vừa vấn hít một hơi :
- Theo lời thầy Hai Lý, người giải bùa Lỗ Ban tài nghệ phải cao hơn người ếm, chứ nếu kém hơn có thể gặp hoạ sát thân...Má con bà nói nó còn trẻ như vậy tui không tin là nó giỏi hơn Mười Tung...
Ông Bảy nói xong nhìn thấy nét mặt tiu nghỉu của bà Bảy cùng vẻ lo lắng của Hạnh, ông lắc lắc đầu :
- Tui nói là nói vậy thôi, biết đâu, phước chủ may thầy, nó tuy nhỏ tuổi nhưng tài nghệ cao siêu thì sao...
Hạnh phụ hoạ liền theo ông :
- Đúng đó Ba, chính mắt con thấy ảnh...
Ông Bảy không để Hạnh nói hết câu :
- Thằng Định gì đó tài nghệ tao chưa biết sao, nhưng coi bộ mầy đi Saigon lần nầy về hơi đổi tánh binh người lạ đó nha... Ừ thôi, trối kệ nó đi, đến đâu hay đến đó, cùng lắm tao dẹp ghe luôn coi bùa Lỗ Ban làm gì tao... má con vào lo cơm nước rồi đi coi hát ủng hộ cho anh Năm, chuyện gì sau hẳn tính... à mà, anh Hai bây vẫn mạnh khoẻ chứ...?
Bà Bảy đứng dậy nhìn ông :
- Ông lo kiếm vợ cho nó là vừa...
*** ***
Nếu đêm hôm qua, cư dân làng Thạnh Phú ngụ chung quanh khu vực chợ Xoài Hột đến ủng hộ gánh hát Hương Quê của ông bầu Năm Chắc đông đảo bao nhiêu thì xế trưa hôm nay họ cũng kéo đến nhà ông Bảy Thọ để xem một buổi chơi đờn ca tài tử cũng hào hứng không kém. Lành, Sửu và Tỵ đã dùng hai chiếc dù trái sáng mà ông Bảy đã mua dưới chợ Mỷ Tho căng ngoài sân để che bớt nắng cho người nghe, và ông bầu cho mượn hệ thống âm thanh của gánh hát nên xôm tụ lắm. Ông Năm Chắc đã đưa đào kép của mình, luôn cặp đào kép chánh Nhựt Tài và Hồng Thơm đến giúp vui, thêm tay đờn guitar của gánh hát là Cò Đúng... Đúng chừng khoảng 17 tuổi, nhưng thông thạo đủ loại đờn mà đặc biệt tiếng đàn cò của em khắp các tỉnh miền Tây chưa ai qua được , vì thế mà mọi người gọi em là Cò Đúng, riết quen luôn... Nhưng hôm nay Kìm, tranh, cò thì đã do ba ông già Bảy Thọ , Năm Chắc , Mười Tung giữ , chỉ còn cây guitar thì mấy người nhỏ như Cò Đúng, Tỵ , Hoành thay phiên... Lành tuy cũng rất say mê nhạc cổ, nhưng tài nghệ chưa được bao nhiêu, anh đành đứng ngoài làm khán giả trầm trồ theo từng tiếng nhạc du dương trầm bỗng, đến những lời ca vọng cổ mát dịu lòng người dù dưới ánh nắng xế trưa oi bức. Khán giả và nghệ nhân được chủ nhà phục vụ thức ăn nhẹ, kẹo bánh trà nước cho đến trời ngã nắng thì Hoành thông báo nghỉ giải lao để gia đình ông Bảy đải nghệ nhân cơm chiều... và chương trình chính thức chơi nhạc tài tử sẽ bắt đầu khoảng một giờ sau... Hạnh suốt ngày hôm nay đã bồn chồn ra vào , khi đến giờ nầy mà vẫn chưa thấy Định... cô hát mà hồn để ở đâu nên so với Hồng Thơm, cô thua sút thấy rỏ, đến nỗi thằng Lỳ lắc đầu :
- Cô Ba Hạnh hôm nay hát làm sao ấy, chắc hơi hám cổ để quên lại trên Saigon rồi í mà...
Nhưng cơm dọn ra, ông Bảy Thọ chưa kịp mời mọi người cầm đủa thì bên ngoài cổng có tiếng người gọi lớn :
- Cô Ba ơi, có người kiếm cô nè...
Hạnh đứng phắt dậy, nhìn bà Bảy rồi đi nhanh ra cửa, trong lúc ông Bảy Thọ cười lớn nói với mọi người :
- Kệ nó, mình cầm đủa đi, mời các anh, các cháu, tự nhiên nha, đồ ăn nguội hết rồi...
Ông bưng chun rượu đế đưa lên trước Mười Tung và Năm Chắc :
- Mình vô cái đi anh Mười, anh Năm... và hướng về bàn mấy người nhỏ, ông nói với Sửu, Tỵ và Lành :
- Mấy đứa bây lo bên đó nha...
Hoành cười lớn :
- Chú Bảy đừng lo, ba đứa nó không lo, còn có con mà, để mơi mốt gánh hát chú Năm còn vui vẻ về hát cho bà con mình xem chứ....
Hồng Thơm cũng cười tiếp lời Hoành :
- Bà con ở Xoài Hột vui vẻ và tốt bụng, tụi em thích về hát ở đây lắm... anh Tài còn muốn đóng đô luôn ở đây ... A, anh Hoành ơi, sao mình không chờ cô ba Hạnh vào ăn luôn...
Tỵ đở lời :
- Nó vô liền mà , thôi mình cầm đủa đi...
Lành đứng lên :
- Để em ra coi chị Ba sao đi lâu vậy.
Trong lúc đó, ngay cổng rào, Hạnh đang nén nỗi vui mừng vì người đến tìm Hạnh chính là Định. Anh đến chợ Xoài Hột, gặp những người vừa nghe đờn ca tại nhà ông Bảy đi ra, nên hỏi thăm họ thì họ dẫn anh lại ngay... Định nháy mắt cho Hạnh thấy và nói lớn :
- Tôi tên Định, ở trên bờ Kinh, nghe có gánh hát về chợ Xoài Hột nên xuống coi, không ngờ đã trể... nhưng nghe nói nhà cô Ba đêm nay có chơi đờn ca nên xin phép cho vào nghe đở ghiền vì chẳng mấy khi có dịp như vậy.
Hạnh mĩm cười, hiểu ý Định :
- Không có chi, mời anh vào.
Vừa lúc thấy Lành đi ra, Hạnh gọi lại :
- Chú Lành à, anh Định là người ở trên bờ Kinh, muốn vô nghe đờn ca thôi , anh Định chắc chưa ăn cơm, thôi sẳn bửa chú mời anh dùm chị nha...
Lành nhanh nhẹn dành lấy tay cầm chiếc xe đạp của Định :
- Anh Định đi theo em...
Khi Hạnh, Lành đưa Định vào trong nhà, tiếng nói cười chợt im bặt, mọi người đều nhìn về phía họ...
Hạnh đi ngay lại trước ông Bảy Thọ nói lớn cố ý cho người trong bàn của ông cùng nghe :
- Thưa Ba, anh Định nầy là người ở trên bờ Kinh, định xuống coi hát, nhưng trể quá, nên xin vào nhà mình làm khán giả, con thấy anh đường xa nên bảo chú Lành sẳn bửa mời anh luôn.
Ông Bảy Thọ hiểu ý Hạnh nên cười ha hả :
- Không sao, không sao... Lành, Tỵ , tụi bây lo cho cậu Định nha...
Lành "dạ" định kéo Định đi thì Năm Chắc đứng dậy đưa chun rượu của mình cho Định :
- Tui là Năm Chắc, ông bầu của gánh hát, lần nầy tui chỉ hát ở đây có 3 đêm, mình cạn chun nầy làm quen đi, hẹn cậu lần sau nha.
Định uống cạn chun rượu và nhìn mọi người trong bàn :
- Dạ cám ơn chú Năm, lần sau cháu phải tới sớm mới được... cháu xin chào chú Bảy, chú...
Mười Tung nhìn thẳng vào mặt Định :
- Tui là Mười Tung.
- Cháu chào chú Mười... Định nhìn người, mà theo Hạnh nói, đã ếm bùa chiếc ghe Miền Tây của gia đình cô, chào hắn với vẽ mặt thật thản nhiên...
- Cậu biết đờn ca gì không? Mười Tung hỏi Định.
- Dạ, cháu biết chút chút thui à...
- Vậy à ...
Định mĩm cười khi thấy ánh mắt của Mười Tung dịu lại, nhưng sơ kiến Định biết hắn thật không đơn giản.
Lành kéo Định về bàn của mình, giới thiệu những người trong bàn cũng vừa lúc Mén đem thêm ra một chiếc ghế :
- Anh Định tự nhiên nha...
Trước khi ngồi xuống hoà nhập vào bàn tiệc đang hồi tửu hứng, Định nhìn về phía Hạnh, lúc nầy ngồi kế bên bà Bảy Thọ, thì cũng vừa bắt gặp cô đang nhìn anh mĩm cười, tự nhiên sao, anh thấy có một cảm giác lạ lùng trước giờ anh không có đang hình thành nhẹ nhẹ trong anh.
Bốn cây đèn măng sông (*) được treo lên để bắt đầu cho phần chơi bài bản sau khi mọi người trà nước xong xuôi... Ông Bảy Thọ vừa phì phà điếu thuốc rê vừa ôm đờn Kìm lên rao :
- Tiên chủ hậu khách, con Hạnh, bây mở đầu bài Song Phi Hồ Điệp đi, Tỵ mầy guitar nha.
- Dạ được Cậu Bảy.
Năm Chắc cười khà khà phụ hoạ :
- Được đó anh Bảy và để con Thơm tiếp luôn bài Chinh Phụ cho đủ cặp hén anh Mười...
Mười Tung gật đầu, vặn vặn chiếc trục so lại dây chiếc đàn cò, nếu ai để ý sẽ thấy từ lúc có sự hiện diện của Định, Mười Tung vốn ít nói lại càng ít nói hơn...
Cô Ba Hạnh nếu ban chiều hát như người mất hồn, thì giờ đây mọi người đều lặng im phăng phắc theo dỏi từng lời hát của cô... chất giọng trong trẻo ngọt ngào luyến lái theo chữ đờn thật điêu luyện, nhất là khi cô chuyển qua hơi ai oán... Tiếng vổ tay của khán giả vẫn còn khi Hồng Thơm đã nối tiếp qua bài Chinh Phụ... Giờ đây khán giả mới thực sự thấy cả hai ngang sức ngang tài khi tiếng vổ tay dành cho Hồng Thơm cũng không kém...
Hứng khởi với sự cổ vỏ nồng nhiệt của khán giả, Nhựt Tài đứng dậy :
- Xin phép mấy chú, cháu ca bài Liêu Giang...
Mười Tung ngước nhìn lên :
- Có ai tiếp luôn bài Ngũ Quan không cho đủ cặp...
Sửu đưa tay lên :
- Để con cho.
Năm Chắc gải gải tai :
- Cha, bài Ngũ Quan tui không chắc ăn nha anh Mười, hi hi, tui theo mấy anh đó nha.
Ông Bảy Thọ cười khì :
- Tui cũng lâu đờn bài nầy quá đi, coi như mình dợt lại có gì đâu anh Năm...
Tỵ cũng trao cây guitar cho Cò Đúng :
- Bài Ngũ Quan con chịu thua...
Chất giọng dĩ nhiên Sửu không thể nào bì kịp Nhựt Tài, nhưng thuộc được bài Ngũ Quan, gần như đã thất truyền, nên Sửu cũng được khán giả dành cho những tràng pháo tay nồng nhiệt. Cò Đúng quả nhiên lợi hại, hắn đờn bài Ngũ Quan thật nhuần nhuyển khiến Mười Tung cũng phải ngạc nhiên :
- Ai là sư phụ mầy vậy nhỏ?
- Dạ , con học thầy Sáu ở Bạc Liêu...
Mười Tung cướp lời :
- Sáu Nhạn phải không?
- Dạ...
- Hèn gì...
Và sau đó người đờn, người ca đã luân phiên nhau trổ tài cống hiến cho khán giả những bài bản thật đặc sắc. Tiếng đờn,tiếng ca, tiếng vổ tay náo nhiệt cả một vùng ... Trong lúc đó thì bên ngoài chổ khán giả ngồi, Định hỏi Lành :
- Sao không thấy chú tham gia với người ta vậy?
Lành cười :
- Em thích lắm chứ, nhưng mới biết vài bài thôi, không dám vào...
- Thì biết bao nhiêu chơi bấy nhiêu, sợ gì chứ...
- Em đờn dở ẹt, còn ca giọng không giống ai, vào người ta cười chết...
- Chú Bảy đờn hay quá, không dạy cho chú à...
- Có chứ, nhưng em ngu quá, học rồi quên rồi ...
Định chưa kịp hỏi Lành gì nữa, thì trên micro Hoành giới thiệu cô Ba Hạnh với bài Văn Thiên Tường "Tình Mẫu Tử"...
Thằng Lỳ, ngồi kế bên vổ đùi nói với Lành :
- Bản nầy là bản ruột của cô Ba mà, coi con Thơm làm sao đây...
Định và Lành nhìn Lỳ mĩm cười, trong lúc Lỳ thật vô tư :
- Anh hai tui đờn bản nầy cũng hết xảy luôn, nhất là đờn cho cô Ba ca thì phải biết hi hi hi...
Nhìn lên, Định thấy Hoành trao micro cho Hạnh và nhận cây guitar từ tay Tỵ...
Hạnh ngân chữ "xang" thật dài chấm dứt bài Văn Thiên Tường (VTT) trong tiếng đờn vuốt theo nhỏ dần cho 2 nhịp ngoại cuối, khiến người nghe có cảm giác tấm lòng người mẹ dành cho con trải dài vô tận, nếu không có tiếng vổ tay tán thưởng từng hồi... Hạnh cúi chào khán giả bước xuống sau khi trao micro lại cho Hồng Thơm :
- Cháu nghe cô Ba Hạnh hát bài VTT hay quá đi, nên cháu xin hát tiếp bài Vỏ Tắc Biệt (VTB) cho đủ cặp... xin mời quý vị nghe bài VTB "Trống trận Đống Đa"...
Nhưng trong lúc khán giả vổ tay, thì dàn đờn nhìn nhau... Hoành buông cây guitar xuống :
- Bài nầy cháu không biết...
Ông Bảy Thọ cũng buông cây đờn kìm :
- Tao cũng không biết luôn...
Mười Tung quay sang Năm Chắc :
- Bài VTB, lần đầu tiên mới nghe đó nha... thôi anh Năm đờn độc chiếc cho nó ca... tụi nầy ngồi nghe vậy.
Năm Chắc hứng chí :
- Mầy guitar đi Đúng...
Cò Đúng cầm cây guitar lên, chưa kịp nhận cái song loan từ ông Bảy Thọ, thì :
- Khoan chú Bảy, để cháu đờn Kìm cho...
Mọi người đều nhìn về người vừa nói, thấy Định đứng lên đi về phía ông Bảy Thọ ...
* đèn măng sông... là đèn đốt bằng dầu hôi, có bơm hơi khá sáng, nhà giàu dưới quê ưa dùng.( cũng chỉ nghe nói thôi, nên đúng sai không biết hihiihi )
Ông Bảy Thọ gật gù nhìn Định :
- Nhìn chú em mầy, tao biết là dân trong nghề rồi... bây giờ mới chịu ra mặt hén...
và ông đứng dậy sau khi trao cho Định cây đàn Kìm và song loan.
- Dạ, cháu xin phép...
Định nói với ông khi nhận cây đờn Kìm và cúi chào Năm Chắc, Cò Đúng và mọi người trước khi ngồi xuống ghế. Cô Ba Hạnh đưa đôi mắt thật nồng nàn nhìn Định trong tiếng vổ tay cổ vỏ của khán giả. Định nhìn về phía Hồng Thơm, lúc nầy cũng đang nhìn anh :
- Cô hát trọn bài VTB hay chỉ 18 câu thôi...?
Hồng Thơm ngẩn ngơ nhìn về phía Năm Chắc, thì Cò Đúng đã trả lời thay cho cô :
- Chị ấy ca lớp 1 với 3 câu chót lớp 2 thôi anh... đúng như anh nói là 18 câu đó...
Định gật đầu và bấm phím... Tiếng đàn Kìm của anh réo rắt, nhặt khoan, vững vàng như mây trôi gió thổi, khiến ông Bảy Thọ là tay đàn Kìm lão luyện cũng phải tấm tắc khen thầm, còn Mười Tung thì cau mày nghĩ ngợi... Hồng Thơm chấm dứt lời ca mà dư âm cùng tiếng đờn, tiếng nhịp song loan như đọng lại trong lòng khán giả tiếng trống trận, tiếng hò reo của quân Tây Sơn tiêu diệt giặc Thanh nơi gò Đống Đa... Năm Chắc hứng chí :
- Mình làm tiếp bài Bình Sa đi cậu...
Định chưa trả lời thì Cò Đúng lắc đầu :
- Bài nầy con chưa vững đâu chú Năm...
Nhìn Cò Đúng, Định mĩm cười trao cây đờn Kìm lại cho ông Bảy Thọ :
- Vậy chú Bảy đờn Kìm đi, cháu đờn guitar cho...
- Được đa... Ông Bảy Thọ cười hà hà nhận lại cây đờn Kìm :
- Anh Mười vào kéo Bình Sa luôn nha...
Nhưng Mười Tung từ chối :
- Lâu quá, tui quên rồi, thôi, ngồi nghe cũng được.
Và trong khán giả có tiếng :
- Cô Ba Hạnh ca Bình Sa đi...
Mọi người kể cả Định đều nhìn về Hạnh, Hạnh lần đầu tiên cảm thấy hơi hồi hộp dù rằng bài Bình Sa Lạc Nhạn "Hận Ô Giang" nầy cô đã ca nhiều lần... cô bước ra :
- Hạnh ca lớp III thôi nha...
Năm Chắc nhấn chữ "oan" trên chiếc đàn tranh :
- Chà , chà... thôi, con Ba và con Lựu chia đi... con Lựu hai lớp đầu, con Ba lớp chót... cho đã một bữa ...
Hồng Lựu cô đào lẳng của gánh hát Hương Quê không đợi nhắc đã bước ra nhận micro từ tay Hạnh... Phải nói lần nầy, ông bầu gánh Hương Quê, Năm Chắc hình như đã chuẩn bị cho buổi chơi bài bản hôm nay... đào kép gánh hát của ông chơi bài bản tài tử rất nhuyển, chuyện hiếm thấy ở những đoàn cải lương... nhưng ông đã không độc chiếm được dàn đờn vì sự xuất hiện bất ngờ của Định... Nếu tiếng đờn Kìm của Định có tính vững vàng của một leader dàn nhạc thì tiếng guitar của anh bay bướm lã lướt hoà quyện nâng cao chất giọng cho người ca...mà trên hết là hầu như anh thông thuộc "thất thập nhị huyền công", khiến sau khi đờn dứt bài "Tứ Bữu Liêu Thành" cho Nhựt Tài ca xong, Năm Chắc phải buộc miệng :
- Tôi thiệt phục chú em mầy đó nha, tôi lặn lội mày mò cũng chỉ được có bấy nhiêu, đêm nay đã xả láng hết rồi, mà chưa thấy chú em mầy buông đờn, hà hà hà , thiệt đã quá đi... Hỏi thiệt chú em mầy nha , chú em mầy học đờn với ai vậy?
Định cười :
- Dạ, thầy cháu chỉ là người vô danh trong nhạc giới... và Định nói lãng đi... cháu cũng cám ơn các chú, bác, vì từ khi biết đờn ca , cháu chưa lần nào được đờn như hôm nay.
Ông Bảy Thọ xen vào :
- Nước cũng sắp đứng lớn rồi, thôi mình chơi một cặp Tứ Bữu "Minh Hoàng Thưởng Nguyệt" và "Ngự Giá Đăng Lâu" rồi nghỉ là vừa, được không anh Năm?
Năm Chắc cười hề hề giơ hai tay lên khỏi đầu :
- Chịu thua, chịu thua anh... ây da, bộ Cữu Nhĩ đó coi vậy mà khó chịu lắm, thôi, tui làm khán giả... cậu Định thì sao? Ủa còn anh Mười đâu nảy giờ không thấy vậy anh Bảy?
- Ảnh nói có chuyện nên đã về từ lúc mình bắt đầu chơi bài Ngự...
Định cũng cười theo :
- Chú Bảy là chủ nhà, đã muốn thì cháu đâu dám cải chứ...
- Sửu , mầy bao chót đi nha... Ông Bảy Thọ vừa so lại dây cây đờn Kìm vừa gọi Sửu... và người ta thấy ông cười cười đưa song loan cho Định...(*)
Buổi chơi đờn ca tài tử kết thúc trong không khí vui nhộn thoả mản của tất cả mọi người... và trong buổi tiệc chia tay Năm Chắc đã không ngớt lời ca tụng Định vì tài nghệ cùng tính khiêm nhường của anh, nhất là Lành, cứ nghĩ là anh ở trên bờ kinh nên định sẽ theo anh học đờn.
Cuộc vui nào rồi cũng qua, gia đình ông Bảy Thọ bùi ngùi tiển ông Năm Chắc và đào kép gánh hát của ông lúc trời đã quá nửa đêm. Trong lúc người của gánh hát theo chiếc cầu sau trại cưa để xuống ghe, Định bất chợt hỏi Lành, tay chỉ vào chiếc ghe miền Tây đang nằm trong ụ :
- Mình có thể xuống chiếc ghe đó coi chút không chú Lành?
- Được chứ, ghe nhà mà, nhưng bây giờ tối hù đâu thấy gì chứ, sáng mai đi, em sẽ đưa anh xuống đó chơi... mà anh Định nè...
- Hử...? Định trả lời Lành mà mắt vẫn nhìn về phía chiếc ghe...
- Anh Định dạy đờn cho em nha...
- Ừ...
Lành hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng trả lời cộc lốc của Định, nhưng thấy anh vẫn chăm chăm nhìn về phía chiếc ghe, Lành chưa kịp nói thêm gì nữa thì Định bỗng kéo Lành đi nhanh ra đường, vừa đi anh vừa nói :
- Tôi có chuyện cần làm, và nhờ chú giúp tôi, khi xong việc , nếu tôi còn sống , tôi hứa sẽ dạy hết những gì tôi biết cho chú... còn bây giờ...
Định cởi sợi dây chỉ điều đeo một chiếc túi vãi nhỏ hình tam giác màu đỏ thẩm trên cổ xuống đưa cho Lành :
- Chú giữ thật kỷ chiếc túi nầy hộ tôi... sáng mai, nếu tôi không về trong nhà, tức là đã có chuyện, chú đốt ngay chiếc túi nầy... và bảo mọi người hãy chờ trong vòng 7 ngày, nếu không có chuyện gì nữa thì hãy làm theo tự nhiên... Nhớ nha chú Lành , bây giờ chú về nhà đi...
- Nhưng em thường ngủ tại xưởng cưa nầy mà... anh nói gì kỳ vậy anh Định, có chuyện gì chứ?
- Chuyện gì thì rạng ngày chú biết liền, còn bây giờ chú về trong nhà là để ngăn, đừng cho cô Ba Hạnh ra đây... chú đi đi, cô Ba Hạnh đang kiếm mình đó, nhớ lời tôi dặn chú nha...
* trong dàn đờn bài bản tài tử, người giữ song loan là người leader thường chơi đờn Kìm, phải thuộc vững vàng bài nhạc để giữ trường canh cho cả nhóm, còn không chắc thuộc thì không dám giữ song loan .
Muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lành bỗng cúi mặt "dạ" nhỏ, đeo chiếc túi vải của Định vào cổ đi nhanh về nhà. Chiếc ghe chài chở gánh hát Hương Quê đã nhổ neo, khán giả hâm mộ cũng tản mát về nhà để kịp ngã lưng vài giờ chuẩn bị cho một ngày mới, trả lại vẻ vắng lặng cho con đường trước chợ Xoài Hột. Nhìn bóng Lành vừa khuất sau hàng cây trồng bên đường, Định chậm rải bước ra ụ ghe, theo dàn sườn hai bên thành ụ, trèo lên mũi ghe...
*** ***
Phần IV
Phụ với Mén, quét dọn rửa chén bát vừa xong, Hạnh lên nhà trên thì thấy ông bà Bảy Thọ đang còn ngồi uống trà...
- Sao ba má không đi ngủ chút đi...
- Giờ nầy còn ngủ nghê gì nữa chứ...
Ông Bảy Thọ nhìn cô... ủa, mà sao nảy giờ tao không thấy thằng Định vậy?
Cô ba Hạnh ngạc nhiên :
- Khi đưa chú Năm về, anh ấy đi với ba cùng chú Lành mà...
- Ừ, cả thằng Lành nữa, lúc anh Năm xuống ghe cũng không thấy nó đâu...
- Hay tụi nó lại kiếm chổ nào để nhậu tiếp rồi... Bà Bảy xen vô.
- Nhậu tiếp gì chứ, không lý chỉ hai đứa nó, vì thằng Sửu và Tỵ đi với tui mà...
Bà Bảy nhìn Hạnh, hai người chưa kịp nói gì thêm thì Lành đã xuất hiện ngay cữa...
- Thằng Lành, nó kìa ông... Bà buột miệng, trong lúc ánh mắt Hạnh sáng lên...
cô hỏi Lành :
- Chú Lành, còn anh Định đâu?
- Anh ấy nói có chuyện cần làm, biểu em về đừng cho chị ra xưởng cưa , chị còn đây , may quá...
Hạnh tròn xoe mắt :
- Không cho chị ra xưởng cưa, sao vậy? anh ấy có chuyện gì cần làm chứ?
Có lẻ vì bận lo ca hát suốt ngày hay lo lắng điều gì mà Hạnh hình như quên lý do chánh Định có mặt nơi đây, nên cô giật mình khi nghe ông Bảy gọi :
- Hạnh, bây từ từ để hỏi nó chứ... Lành, thằng Định đã đi đâu rồi hả?
- Dạ, khi Cậu Bảy tiển người của gánh hát Hương Quê xuống ghe, thì anh Định hỏi con có thể lên chiếc ghe Miền Tây đang nằm trong ụ chơi được không, con hứa sáng sẽ đưa ảnh lên, vì bây giờ trong đó tối mò lên làm gì... thì ảnh nói có chuyện cần làm, biểu con vào trong nhà đừng cho chị Ba ra xưởng cưa...
- Nó không nói cho mầy biết là chuyện gì à? Bà Bảy hỏi Lành.
Lành lắc đầu :
- Dạ không.
Giọng Hạnh run run :
- Rồi chú thấy ảnh đi đâu không?
Lành gải gải tóc :
- Em cũng không biết tại sao, ảnh biểu em về nhà thì em không cải được nên không biết ảnh đã đi đâu nữa... nhưng ảnh nói...
- Nói gì thì mầy nói ngay đi... còn ở đó... ông Bảy gắt.
- Nó nói gì?... Ảnh nói gì?... Bà Bảy và Hạnh dồn dập.
- Ảnh nói, rạng ngày sẽ biết... giọng Lành thấp xuống, nhìn Hạnh :
- Em xin ảnh dạy đờn cho em, ảnh nói, xong việc nếu ảnh còn sống sẽ dạy... em cũng không biết chuyện gì mà quan trọng dữ vậy...
Hạnh ứa nước mắt nhìn ông bà Bảy, nôn nóng:
- Chắc ảnh lên chiếc ghe miền Tây rồi đó Ba, hay mình ra ngoài đó coi thế nào?
- Anh ấy dặn em nói mọi người rạng sáng hãy ra, em nghĩ...
Vì mãi mê câu chuyện mà mọi người trong nhà ông Bảy Thọ không để ý tiếng gà gáy sáng đã vang vang, tiếng xì xào của bạn hàng nhóm chợ đã dồn dập... Hạnh nhìn ra ngoài :
- Trời cũng sắp sáng rồi Ba, mình đi đi...
Không đợi ông Bảy Thọ đồng ý, cô lấy chiếc nón lá đội lên đầu đi ngay ra cữa. Lành chạy theo cô :
- Nhưng anh Định lên chiếc ghe miền Tây để làm gì, chị Ba? bộ trên chiếc ghe đó có chuyện gì hả?
- Rồi chú sẽ biết... vái trời đừng có chuyện gì...
Ông Bảy cũng đứng dậy :
- Bà ở nhà đi, tui theo tụi nó coi như thế nào...
Ông Bảy Thọ đi ra tới con đường lộ đá đỏ thì trời đã mờ mờ sáng, nhìn phía trước không thấy bóng dáng của Hạnh và Lành đâu, ông lắc lắc đầu cảm thông cho sự vội vã của họ. Ngang qua chợ Xoài Hột, ông cũng chỉ gật đầu đáp lễ sự chào hỏi của những bạn hàng quen thuộc thay vì đứng lại hỏi thăm họ như thường lệ, vì ông cũng muốn mau đi đến ụ ghe để xem như thế nào. Vừa xuống cầu Thầy Tùng, ông gặp ngay thằng Lỳ :
- Chú Bảy đi đâu sớm vậy, đi xe không, con chạy ngay nè.
- Ồ, không, tao chỉ vào trong xưởng cưa...
- Lúc nảy con có thấy cô Ba và thằng Lành, cũng đi vào trong đó, có chuyện gì không chú Bảy?
- Chỉ coi lại ít đồ thôi, chứ không có chuyện gì đâu.
- Vậy hả chú Bảy... rồi hắn nhe răng cười :
- Chừng nào chơi đờn ca nữa chú Bảy? hồi hôm tụi con nghe đã quá đi, cái anh gì trên bờ kinh đờn cũng hay quá hả chú...
- Ừ, từ từ...
Ông Bảy Thọ rảo bước sau khi trả lời Lỳ, trong lòng cũng thấy vui vui khi nghe Lỳ khen Định đờn hay, ông lẫm bẫm :
- Cái thằng, phải chi...
Nhưng ông chưa kịp nói gì thêm, thì thấy Lành hớt hãi từ trong xưởng cưa chạy ra đường, suýt chút đã đâm sầm vào ông. Linh tính có chuyện không hay, ông nắm vai Lành còn đang thở hổn hển:
- Có chuyện gì, mầy chạy đi đâu vậy Lành?
Lành lắp bắp :
- Con... chạy về.... kêu.... kêu... Cậu nè... anh Định...
- Thằng Định? nó sao rồi... ông Bảy Thọ cũng hốt hoảng...
Lành nắm tay ông kéo đi :
- Con không biết nữa... Cậu... lên chiếc ghe miền Tây ngay đi ... chị Ba khóc quá trời trên đó...
Ông Bảy Thọ không còn lòng dạ nào để hỏi Lành, ông chạy theo Lành đến ụ ghe muốn hụt hơi, phải đứng thở trước khi trèo lên ghe... Nhân lúc đó, Lành, hình như đã định thần nên hỏi ông :
- Bộ có chuyện gì trên chiếc ghe miền Tây hả Cậu?
Không trả lời Lành, mà ông hỏi lại :
- Lúc nảy mầy nói thằng Định sao rồi?
- Dạ, khi con và chị Ba leo lên ghe thì thấy ảnh đang sùi bọt mép nằm bất động gần chổ mũi ghe, chị Ba khóc ré lên bảo con chạy về kêu Cậu ... con không biết chuyện gì nữa ...
Ông Bảy Thọ lắc lắc đầu :
- Trời, sao lại như thế... nếu nó có bề gì... Ông ứa nước mắt nghẹn ngào, trong lúc Lành nhìn ông linh cảm có chuyện gì đó mà mọi người đang dấu anh, nhưng thấy ông Bảy Thọ như vậy Lành không dám hỏi.
Khi ông Bảy Thọ và Lành trèo lên chiếc ghe miền Tây thì trời đã hừng sáng, cô Ba Hạnh đang ngồi bên Định nước mắt ràn rụa, vừa thấy ông Bảy, cô đã khóc to lên :
- Ba ơi, anh Định, anh ấy...
Ông Bảy cố giữ vẻ bình tỉnh, ngồi xuống bên Định gắt Hạnh :
- Bây nín đi, từ từ, để tao coi sao đã...
Tuy ông nói với Hạnh như vậy, nhưng tim ông cũng đang đập lung tung trong lồng ngực, vì trường hợp như vầy ông có gặp bao giờ đâu. Ông rờ khắp người Định, chắc vì nằm ngoài trời đã lâu, nên tay chân anh lạnh tanh, môi tím ngắt, nước miếng trào ra hai bên mép... nhưng vùng ngực anh còn âm ấm... Cố giữ vẻ bình tỉnh, ông quay sang Lành :
- Mầy xuống kêu tụi thằng Sửu lên phụ một tay đưa nó về trong nhà, nơi đây gió lạnh quá đi, rồi mầy chạy ra ngoài Vàm, coi thầy Hai Lý về chưa, nói tao mời thầy Hai vào có chuyện gấp... ra ngoài kêu một chiếc xe lôi đi cho nhanh nha...
Lành "dạ" và leo xuống trong lúc Hạnh quẹt nước mắt nói theo :
- Đi nhanh nha chú Lành...
- Dạ, chị Ba an tâm đi , em biết rồi ...
Tin anh chơi đờn trên bờ kinh bị "trúng gió" -ông Bảy Thọ dặn người nhà nói với mọi người như thế- bất tỉnh được loan truyền nhanh chóng khắp chợ Xoài Hột, và một lần nữa người dân tại đây lại chứng kiến lòng hào hiệp của gia đình ông Bảy Thọ khi họ thấy gia đình ông Bảy đã hết lòng săn sóc cho bệnh nhân, chứ họ làm sao biết được nội tình. Sau khi được Sửu và Tỵ thay phiên nhau cõng về nhà, Định vẫn bất tỉnh. Để trấn áp cái lạnh trong người anh, ông Bảy đã đốt một lò than đặt dưới giường anh nằm và cô Ba Hạnh túc trực bên giường lúc nào cũng đắp khăn nước nóng lên trán anh, sau khi ông Bảy đã rước thầy đến giác hơi, cắt, lễ *. Dầu sự việc đã xảy ra như vậy, nhưng ông Bảy nhất quyết không cho Bà Bảy và Hạnh nói ra nguyên nhân, vì đôi lúc nóng ruột, Bà Bảy xin ông Bảy hãy để Bà vào năn nĩ Mười Tung xem có thể cứu được Định không. Ông nhớ lại lời thầy Hai Lý, nếu là bùa Lỗ Ban thì người ếm bùa không thể nào rút tay vì họ sẽ bị hậu quả... nên ông cũng muốn chờ gặp thầy Hai coi như thế nào.
Cũng may là trời vừa đứng bóng thì Lành đã rước được thầy Hai Lý về. Sự có mặt của thầy Hai trong lúc nầy đã xoá đi một phần không khí ảm đạm trong gia đình ông Bảy Thọ, khi ông bà Bảy ra tận cửa đón thầy Hai :
- Thầy về kịp, thiệt gia đình tui mừng quá đi, thầy coi mình phải làm sao đây?
Bà Bảy tiếp lời ông :
- Chào thầy Hai, trời ơi, thầy đi đâu, tui với con Hạnh lên Saigon tìm thầy mà không gặp... bây giờ thầy đến thiệt là mừng quá...
Thầy Hai Lý mĩm cười trấn an ông bà Bảy Thọ :
- Xin lỗi chị vì cũng đi có chút chuyện, tui đã nghe thằng Lành thuật lại mọi điều, trước khi về đây, tui đã bói cho anh một quẻ... anh chị an chí đi, quẻ rất tốt, mọi việc rồi sẽ đâu vào đó vì người hiền lương luôn có quí nhân phù trợ... thằng đó đâu rồi?
- Trong nhà trong, thầy vào xem qua cho nó đi, rồi mình làm ba hột, sáng giờ lo đủ thứ chuyện có cơm nước gì đâu, gặp được thầy tui an tâm mới thấy đói...
Thầy Hai Lý nhìn ông Bảy mĩm cười thật tự nhiên:
- Nghe anh nhắc, tui cũng thấy đói đây, thui dẩn tui vào coi thằng đó như thế nào rồi...
Khác với vẻ tươi tỉnh lúc vừa đến nhà ông Bảy Thọ, sau khi thăm mạch cho Định và nhìn thần sắc của anh, trong bửa cơm, thầy Hai Lý trở nên đăm chiêu ít nói, hình như đang tập trung tư tưởng để nghĩ điều gì... khi qua bàn ngồi uống trà, không dằn được nữa ông Bảy Thọ hỏi thầy :
- Hình như có chuyện gì không ổn phải không thầy Hai?
- Nghe anh nhắc, tui cũng thấy đói đây, thui dẩn tui vào coi thằng đó như thế nào rồi...
Khác với vẻ tươi tỉnh lúc vừa đến nhà ông Bảy Thọ, sau khi thăm mạch cho Định và nhìn thần sắc của anh, trong bửa cơm, thầy Hai Lý trở nên đăm chiêu ít nói, hình như đang tập trung tư tưởng để nghĩ điều gì... khi qua bàn ngồi uống trà, không dằn được nữa ông Bảy Thọ hỏi thầy :
- Hình như có chuyện gì không ổn phải không thầy Hai?
* một phương thức chửa trị "trúng gió" của người dân miền đồng bằng Nam Bộ .
Thầy Hai Lý trầm ngâm :
- Tui nghĩ...
Nhưng thầy chưa kịp nói tiếp thì cô Ba Hạnh đã từ nhà trong mếu máo chạy ra : - Tui nghĩ...
- Ba ơi, thầy Hai ơi, sao anh Định, ảnh...
Thầy Hai Lý và ông Bảy Thọ đứng bật dậy :
- Nó sao... và họ cùng chạy vào nhà trong. Lành đang ôm Định trên tay, Định như đang gồng mình mà hai mắt vẫn nhắm nghiền, hàm răng nghiến lại trong lúc hai bàn tay cũng nắm chặc, như đang tuyệt vọng chiến đấu với một người vô hình nào đó, và máu đang ứa ra từ hai lổ mũi của anh... Nhìn anh như vậy Hạnh ôm mặt khóc rưng rức làm bà Bảy cũng mũi lòng khóc theo.
Thấy mọi người vừa vào Lành nói ngay :
- Lúc nảy, ảnh tự dưng ngồi bật dậy, con sợ ảnh té xuống đất nên chạy tới ôm ảnh, sao ảnh kỳ quá hà Cậu Bảy ơi...
Thầy Hai Lý bước đến dùng hai ngón tay cái xoa vào hai bên thái dương của Định... người Định bỗng dưng dịu lại , thầy Hai nói với Lành :
- Đặt nó nằm xuống đi, nước gừng tao dặn lúc nảy tụi bây cho nó uống chưa?
Hạnh quay lại, đôi mắt đỏ hoe:
- Dạ, nấu rồi, nhưng ảnh luôn cắn hàm răng chặc vậy nên không cho ảnh uống được, con định ra cho thầy hay, thì xảy ra việc như vừa rồi...
- Đem đây...
Hạnh bưng chén nước gừng lại đưa cho thầy Hai Lý , nhưng thầy bảo đưa cho Lành và nói :
- Tao xoa huyệt thái dương cho nó, khi mầy thấy răng nó bớt nghiến thì đút cho nó uống nha...
Lành chỉ đổ cho Định được 2 muổng nhỏ thì phương pháp xoa huyệt của thầy Hai đã không còn hiệu nghiệm, vì răng của Định lại cắn chặc như cũ. Thầy Hai Lý thở ra, khi bắt mạch cho Định :
- Sao lại như thế nầy...
Ông Bảy Thọ lo lắng hỏi ngay :
- Thế nầy là thế nào thầy Hai?
- Mạch của nó có lúc không nhảy luôn, như là người chết vậy...
- Chết...!!!
Mọi người sợ hãi nhìn nhau, và cô Ba Hạnh lại khóc ... Vừa lúc đó thì Tỵ chạy vào :
- Thầy Hai ơi, có anh Tín con của thầy tới kiếm thầy kìa...
Thầy Hai Lý nhỏm dậy :
- Kêu nó vào đây...
Thầy Hai vừa nói xong thì Sửu đã dắt vào một thanh niên trạc tuổi như Lành... Tín là con trai Út của thầy Hai Lý...anh chào mọi người và nói với thầy Hai :
- Con đã tới nhà Bác Mười để mời Bác sửa nhà cho mình như tía dặn, nhưng không gặp được Bác Mười, nghe Bác Mười gái nói, Bác bị bịnh sao đó mấy ngày rồi nên từ chối không đi đâu hết á...
Nghe Tín nói tới đó, ông Bảy Thọ trợn mắt :
- Ông ta mới đờn ca ở đây tối hôm qua mà bịnh gì mấy ngày...
Thầy Hai Lý quay nhìn Định thở dài :
- Dĩ nhiên là ông ta biết chuyện của mình làm đã có người khám phá ra, nên...
Thầy Hai bỏ lững câu nói, mà quay lại bảo Tín :
- Thôi mầy về đi, tao ở lại đây vài hôm...
Khi Tín đi rồi, thầy lại ngồi xuống bên Định, nắm cổ tay anh, thăm lại mạch, lẫm bẫm một mình :
- Nếu cứ như vầy, nó không qua được 3 hôm đâu, sao lại như thế được, quẻ Tiên Thiên sai sao, mình có quên gì không ...
Vừa nghe thầy Hai Lý nói Định không qua được 3 hôm, Lành sực nhớ lại lời dặn của Định, mà sáng giờ lu bu anh đã quên mất :
- A, con nhớ lại...
Mọi ánh mắt đều nhìn về anh, với những câu hỏi dồn dập :
- Mầy nhớ gì?
- Nhớ gì sao không nói ngay đi coi...
- Chú nhớ gì vậy? anh Định có dặn gì chú à?
Lành tháo sợi dây chỉ điều đeo chiếc túi vải nhỏ hình tam giác trên cổ xuống :
- Anh Định khi bảo con đi về, có trao cho con chiếc túi vải nầy, dặn con nếu anh ấy xảy ra chuyện thì đốt nó ngay, và trong vòng 7 ngày nếu không có chuyện gì nữa thì hãy làm theo tự nhiên, nhưng sáng giờ con quên mất...
Mắt thầy Hai Lý sáng lên, thầy tươi ngay nét mặt :
- Tao biết mà, phải như vậy chứ, đâu thể như thế nầy được...
Ông Bảy Thọ nhìn Lành :
- Mầy thiệt tình nha Lành, sao mầy quên gì mà quên ác vậy? Nó còn nói gì nữa không?
Lành lấm lét nhìn ông :
- Dạ không, ảnh chỉ dặn vậy thui hà...
Hạnh đi tới bên Lành, định dằn lấy chiếc túi vải :
- Chú Lành, đưa chị coi...
Nhưng thầy Hai Lý ngăn cô lại :
- Đừng, con Ba, bây đừng đụng vào chiếc túi đó... Lành, mầy lấy một cái tô kiểu, đổ vào đó chút rượu, đốt ngay chiếc túi đi... hy vọng thằng Định sẽ được cứu...
Hạnh vừa dừng lại thì Mén đã cầm một chiếc tô kiểu chạy lên đưa cho Lành :
- Chai rượu đế bên góc bàn nước kìa chú Lành...
Lành chưa kịp nhìn thấy chai rượu thì Tỵ đứng gần đó đã cầm lại rót vào chiếc tô Mén vừa đem ra... Người trong nhà của ông Bảy Thọ , đều có linh cảm người thanh niên xa lạ tên Định bị "trúng gió" nầy phải rất quan trọng với gia đình ông Bảy, khi họ thấy sự lo lắng của ông bà, nhất là cô Ba Hạnh, đã khóc sướt mướt trước bệnh tình của hắn ta, nên họ luôn túc trực và làm ngay những gì mà thầy Hai Lý cũng như ông Bảy Thọ cần.
Lành xé một miếng giấy nhỏ, bật hột quẹt mồi lửa và thả vào chiếc tô đã được Tỵ rót khoảng 2 chun rượu. Ngọn lửa bùng lên màu xanh nhạt, Lành thòng sợi chỉ điều bỏ chiếc túi vải hình tam giác vào, mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn anh... Chiếc túi vừa chạm lửa, đã nổ một tiếng "tách" bốc lên sợi khói trắng như khói của cây nhang vừa đốt và ngọn lửa trong tô bốc cao lên hơn gang tay. Sợi khói bay lên chừng giữa nhà thì tan mất đồng thời ngọn lửa trong tô cũng tắt ngấm dù mùi rượu vẫn còn nồng, chiếc túi vải từ màu đỏ thẩm đã chuyển thành màu đen, cả sợi chỉ điều, nhưng còn nguyên vẹn không có dấu vết gì như vừa bị đốt. Lành cầm nó trên tay :
- Thầy Hai, Cậu Bảy à... sao nó nguội ngắt hà, lửa mà không cháy, sao kỳ vậy...?
Sửu và Tỵ và Hạnh xô tới :
- Thiệt không?... Thiệt vậy hở chú Lành?
Sửu, Tỵ đưa tay rờ thử và nhìn ông Bảy Thọ gật đầu, trong lúc Hạnh cũng muốn thử lắm, nhưng nhớ lời thầy Hai Lý lúc nảy nên cô không dám. Thầy Hai Lý hình như không để ý đến chuyện Lành vừa nói, vì thầy đang chú tâm xem mạch cho Định. Khi Lành đeo lại chiếc túi vải vào cổ mình, mọi người mới thấy thầy Hai Lý thở phào nhẹ nhõm, đặt tay Định xuống giường, thân người Định hình như không còn gồng cứng, răng cũng không cắn chặt như lúc nảy :
- Nó tạm ổn rồi , mạch tuy còn yếu nhưng đã có lại... Lành, chiếc túi đó mầy muốn đeo thì đeo, còn không muốn thì bỏ vô lò than đốt, chứ đừng liệng bậy bạ nha.
- Nhưng, lúc nảy lửa đốt nó không cháy mà thầy Hai.
- Ừ, nhưng bây giờ đốt thì nó cháy ngay...
- Dạ, nhưng thôi, con giữ để trả lại cho anh Định.
- Cũng được... Thầy quay sang ông Bảy :
- Mình ra ngoài nói chuyện đi, để nó nghỉ... thằng Lành với con Ba, coi nấu cháo lỏng đổ cho nó đi... bây giờ được rồi đó... để nó có sức...
Hạnh nhìn thầy Hai Lý :
- Vậy chừng nào anh ấy mới tỉnh hả thầy Hai?
Thầy Hai Lý nhìn Định :
- Phải coi phần số nó như thế nào đã.
Hạnh tái mặt :
- Vậy không phải thầy nói ảnh đã được cứu sao?
- Trên đời cũng có nhiều việc mình phải để cho tự nhiên thôi... làm như lời tao dặn bây đi.
Ông Bảy Thọ đi theo thầy Hai Lý ra ngoài nhà mà bán tín bán nghi trước những việc xảy ra và vẽ úp mở của thầy nên vừa ngồi xuống ghế, bà Bảy chưa kịp rót nước ra chun, ông đã hỏi thầy Hai :
- Mọi việc bộ chưa xong sao hở thầy Hai? thằng Định có qua được không? thầy làm tui lo quá...
- Tui cũng chỉ đoán thôi... nhìn quanh không thấy ai, vì bọn trẻ ở nhà trong, thầy hạ thấp giọng :
- Trước sự việc xảy ra thì rỏ ràng là thằng Định kém, nên nó chẳng những đã không giải được bùa ếm của Mười Tung mà còn bị hành suýt chết , tạm thời bây giờ nó giữ được mạng, nhưng những ngày tới thiệt tình tui cũng không biết sẽ như thế nào, vì Mười Tung đã biết có người đến giải bùa của hắn, lẻ đương nhiên hắn phải diệt đối thủ của mình chứ.
Ông Bảy Thọ kêu lên :
- Trời ơi, vậy có cách nào để khuyên can anh Mười không vậy thầy Hai? Tui thiệt... thiệt... không còn muốn làm gì nữa hết á... tui dẹp luôn mấy chiếc ghe cho rồi...
Thầy Hai Lý bưng chun trà uống một ngụm :
- Tui đã nói với anh, bùa Lỗ Ban, đã ếm rồi thì không thể rút tay, nên chúng ta không thể nào đi năn nĩ Mười Tung được... anh đã nghe hắn nói "nhận chìm ghe, giết hết những người trên ghe" thì nếu hắn rút tay, hắn phải gánh lấy hậu quả nầy, anh nghĩ hắn chịu không?
Ông Bảy Thọ hai tay ôm lấy đầu mình tuyệt vọng :
- Vậy tui dẹp hết ghe, không bán buôn gì nữa...
Vừa nghe ông Bảy Thọ nói như vậy, thầy Hai Lý chợt đứng phắt dậy nhìn ông :
- Từ qua nhà anh đến giờ có một việc quan trọng mà vì lu bu quên hỏi anh, vậy chứ mấy đứa đi trên chiếc ghe miền Tây, từ lúc kéo nó lên ụ, anh có biểu đứa nào đi giao đồ cho khách hàng không?
Ông Bảy thò lỏ mắt nhìn thầy Hai Lý :
- Không có...
- Anh chắc chứ, nếu không thì thật may mắn, còn như nếu...
Nhìn thấy vẽ quan trọng của thầy Hai, ông Bảy Thọ e dè :
- Để tui hỏi thằng Tỵ lại coi, tui không có, không biết nó có không?
Dứt lời, ông gọi lớn :
- Tỵ ơi... ra tao biểu chút coi...
Tỵ từ nhà trong chạy ra :
- Cậu hỏi anh Định hả? con Hạnh đã đút cho ảnh được nửa chén cháo rồi đó...
- Ừ, vậy hả, nhưng tao muốn hỏi mầy, từ lúc kéo chiếc ghe miền Tây lên ụ, mầy có sai đứa nào trên ghe đi giao hàng gì cho khách không?
- Dạ không, cậu đâu có biểu con...
Thầy Hai Lý mừng ra mặt khi nghe Tỵ nói như vậy, nhưng bà Bảy khi nghe ông Bảy kêu Tỵ thì cũng đi theo ra, bà xen vào:
- Tỵ , bộ mầy quên thằng Sáu Mẹo rồi hả?
Ông Bảy Thọ ngạc nhiên trong lúc thầy Hai Lý nhìn Tỵ :
- Thằng Sáu Mẹo...?
Tỵ như chợt nhớ ra, gải tai :
- A, hôm qua lúc cậu Bảy đang chơi đờn ca thì nó xin phép con về thăm nhà ở Cần Thơ vì không biết chiếc ghe miền Tây lúc nào mới chạy lại, nó nói sẳn đem mấy bao vôi Càn Long giao cho vựa số 1 gần bên nhà nó thật tiện, con thấy cũng có lý nên đồng ý và đã nói cho Mợ biết...
Thầy Hai Lý hỏi lại :
- Nó là bạn ghe của mầy?
- Dạ.
Ông Bảy Thọ thấy việc làm của Tỵ cũng là đúng thôi, nhưng không hiểu thầy Hai Lý hỏi để làm gì. Như hiểu được suy nghĩ của ông, thầy Hai Lý thở dài bảo Tỵ :
- Thôi được rồi, mầy vô trong đi.
Tỵ vừa khuất sau cánh cửa buồng, thầy Hai Lý ngồi xuống ghế, móc gói thuốc Bastos xanh (*) lấy ra một điếu châm lửa rít một hơi, nhìn ông Bảy Thọ mà lúc nầy cả hai ông bà đều đang nhìn thầy :
-Đâu phải như anh nói, anh kéo chiếc ghe lên, không đi buôn nữa là xong đâu, vì nếu dễ dàng như vậy thì chuyện gì phải lo chứ. Theo tui biết thì người bị ếm bùa Lỗ Ban mà không giải dù có đi tới đâu trước sau gì vẫn bị hại, tui nghĩ trong thời gian nầy, anh nên bảo tất cả những bạn ghe của chiếc Miền Tây đừng đi đâu cả, ở yên đây, chờ vài ngày coi như thế nào...
Bà Bảy Thọ hỉ mũi, sụt sịt khóc :
- Gia đình tui đối với anh Mười như bát nước đầy, sao ảnh lại bày chi cái trò ác nhơn vậy...
- Hồi sáng, trước khi vô anh, tui đã sai thằng Tín đến nhà hắn nói nhờ hắn sửa nhà, kỳ thật là tui muốn thăm dò coi hiện hắn đang làm gì, thì như anh chị thấy đó, hắn nói bịnh không tiếp ai hết, tui chắc chắn hắn đang tập trung để đối phó với bất cứ ai đến giải bùa hắn ếm trên chiếc ghe miền Tây...
Ông Bảy Thọ chán nản :
- Anh nói, thằng Định không bằng hắn nên đã ra nông nổi, vậy thì mình chờ gì đây?
Thầy Hai Lý ném cái mẩu thuốc lá ra sân, trời đang sâm sẩm tối :
- Chờ gì tui cũng không biết, nhưng trước giờ khi gặp điều nan giải quẻ Tiên Thiên của tui bói không bao giờ sai, nên tui tin thằng Định không phải vô cớ mà đưa chiếc túi vải, tui nghĩ chắc chắn là bùa hộ mạng của nó, cho thằng Lành và biểu đốt... tui đang lo cho thằng Sáu Mẹo, vì đi giao hàng trong lúc nầy là...
- Là sao hả thầy Hai...? ông bà Bảy đồng thanh.
- Là đúng vào lời ếm...
* loại thuốc lá người bình dân thích hút. (cũng là nghe nói thui nha, đúng sai hủng bít à )
Ông Bảy Thọ chỉ kêu lên được một tiếng "trời" rồi cúi đầu ngao ngán, trong lúc bà Bảy quẹt nước mắt, bà không còn nói được lời gì khi những sự kiện ngoài sự hiểu biết của bà cứ dồn dập xảy đến. Thầy Hai Lý chép miệng nói với họ mà mắt vẫn nhìn ra sân, màn đêm đã phủ trùm vạn vật : - Nhưng thôi, chúng ta có lo quá cũng không làm được gì, vì đó cũng là suy đoán theo sự hiểu biết của tui...
Thầy ngưng lại bưng tách nước trà uống một hớp :
- Hơn nữa, mọi người đều có phước có phần do ơn trên sắp đặt, chuyện gì đến thì nó phải đến thôi, chúng ta cứ chờ coi...
*** ***
Hai ngày đã trôi qua...
Những sinh hoạt thường nhật trong nhà ông Bảy Thọ không có gì thay đổi, nhưng đâu đó đã có những lời dị nghị về hạnh kiểm của cô Ba Hạnh trong số người ra vào làm việc nơi nhà ông cũng như tại xưởng cưa, khi thấy sự săn sóc quá đặc biệt của cô dành cho Định... Ông Bà tuy có nghe, nhưng còn lòng dạ nào để cải chính, riêng cô Ba Hạnh không hiểu sao, khi nghe Lành thuật lại lời dị nghị của thiên hạ, cô lại ước ao nó là sự thật khi cô nắm bàn tay anh và ánh mắt thật nồng nàn nhìn anh dù anh đang thiêm thiếp trên giường...
Tờ mờ sáng ngày thứ ba, khi mọi người tạm vơi nỗi lo âu khi thấy sắc mặt Định bớt tái, có chút phản ứng với những muổng cháo Hạnh hoặc Lành đút cho anh, thì thầy Hai Lý ngủ bên ngoài nghe tiếng Lành gọi lớn bên trong :
- Thầy Hai ơi, thầy Hai... anh Định... ảnh...
Thầy Hai Lý, ông bà Bảy, chạy vào... thấy Định nằm dưới đất, Lành đang cố sức bồng anh lên, nhưng có vẽ như anh quá nặng Lành không thể nào nhấc lên được. Sức trai tráng như Lành mà nhấc Định lên không nổi quả là một chuyện lạ. Vừa thấy thầy Hai Lý, Lành nói ngay :
- Thầy Hai, sao mình mẩy anh Định nóng hổi, cứng đơ, nặng ỳ như khối đá... con dở lên hổng nổi...
Thầy Hai Lý ngồi xuống bên Định, nói với Lành :
- Buông tay nó ra cho tao coi... và thầy chụp ngay vào mạch cổ tay của Định... thầy Hai Lý bỗng tái mặt, bàn tay bắt mạch của thầy run run, ông Bảy Thọ nhìn thầy hỏi thật nhỏ :
- Sao nó lại như thế nữa hả thầy Hai?
Thầy Hai Lý không nhìn ông Bảy Thọ vì thầy đang để ý đến những đường gân máu đang nổi rỏ trên trán và hai bên thái dương của Định, cùng lúc máu tươi ứa ra từ thất khiếu của anh, thầy nghẹn ngào :
- Nó chết rồi...
- Chết, không, không... Hạnh lao vào chụp cánh tay kia của Định khóc nức nở :
- Anh Định, anh không thể chết đâu... thầy Hai sao lại như vậy chứ, hồi hôm anh ấy khoẻ lại rồi mà...
Thầy Hai Lý nhìn cô lắc đầu, định nói gì đó , nhưng bỗng thầy nghiêm nét mặt :
- Ủa, lạ thiệt, lạ thiệt...
- Sao hở thầy Hai... ông Bảy Thọ cố nén xúc động.
Không trả lời ông Bảy mà thầy Hai Lý bảo Hạnh :
- Bây buông tay nó ra coi ... Ờ, ờ... nắm lại coi... và thầy tươi ngay nét mặt reo lên :
- Ừ, có thế chứ...
Và nhìn ông bà Bảy đang ngơ ngác, thầy nói :
- Không phải vô cớ mà tui nói với anh chị, con Hạnh là phước tướng, lúc nảy rỏ ràng mạch của thằng Định đã ngưng, vậy mà khi con Hạnh nắm tay nó, mạch đã nhảy lại, và bây giờ không phải người nó đã dịu hay sao... và thầy quay sang Lành:
- Đỡ nó lên giường đi... nó không còn nặng nữa đâu...
Lành bán tín bán nghi đến nâng Định, anh reo lên :
- Ủa, sao lạ quá hén, lúc nãy con ráng muốn đứt hơi mà...
Ông Bảy Thọ trừng mắt nhìn Lành, nhưng giọng nói của ông không dấu được niềm vui :
- Mầy nói nhỏ chút được không...
Thầy Hai Lý nói với ông Bảy khi thấy Hạnh đang lau máu trên mặt Định và Lành đang xoa dầu lên khắp người anh :
- Mình ra ngoài để nó nghỉ chút đi...
Hai người đi ra nhà ngoài mà tai họ còn thoáng nghe tiếng Lành hỏi Hạnh :
- Anh Định bịnh gì kỳ cục quá vậy chị Ba ...
Nghe tiếng Lành, thầy Hai Lý như sực nhớ chuyện gì, thầy quay lại nói với Hạnh :
- Con Ba, bây ngồi đây với nó, nếu lại thấy nó có xảy ra bất cứ chuyện gì, bây chỉ cần nắm chặc tay nó lại... cầu mong từ đây tới sáng sẽ không có gì nữa...
Hạnh ngước nhìn thầy Hai Lý gật đầu mà nước mắt vẫn đoanh tròng, trong lúc ông Bảy hỏi ngay khi hai người vừa ra nhà ngoài :
- Thằng Định nó qua được không thầy Hai? sao lúc vầy lúc khác, tui thực không biết phải làm sao...
- Anh không nhớ, cũng vào giờ nầy mấy hôm trước thằng Định đi phá bùa của Mười Tung sao, sự việc vừa xảy ra cho thấy Mười Tung cũng phải vào giờ nầy triệt hạ đối thủ của mình, nếu lúc nảy không có con Hạnh đến kịp, nó đã bị bùa của Mười Tung vật chết rồi... Con Hạnh là phước tướng, tôi nghĩ trong nhứt thời bùa Mười Tung không phạm được, chỉ là không biết mình kéo dài được bao lâu thôi...
- Như vậy muốn diệt thằng Định, Mười Tung phải diệt con Hạnh trước...
Ông Bảy Thọ trố mắt nhìn thầy Hai Lý.
- Nên tôi mới nói với anh là không biết mình kéo....
Nhưng thầy Hai Lý chưa nói dứt câu thì có tiếng Tỵ kêu cửa :
- Cậu Bảy ơi, thức dậy chưa, có người tìm anh Định nè...
Trong một thoáng ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý nhìn nhau, rồi cả hai đều chạy ra mở cửa :
- Ai, ai... kiếm thằng Định chứ?
Tỵ còn thở hổn hển :
- Một ông già lạ lắm, đang đi vào với thằng Sửu, con chạy trước về báo cho Cậu biết...
Rồi Tỵ tiếp luôn khi thấy Ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý nhìn hắn :
- Không biết ông ta đến chỗ xưởng cưa hồi nào, mà tờ mờ sáng khi con thức dậy ra sau ụ ghe đi tiểu thì đã thấy ông ta đứng ở cầu tàu kêu con và hỏi "nhà ông chủ ghe nầy ở đâu vậy cậu" con chưa kịp trả lời thì ông hỏi tiếp, tay chỉ vào chiếc ghe miền Tây "mấy ngày trước có một thanh niên xỉu trên chiếc ghe đó phải không, và bây giờ anh ta ở đâu?"... con biết ngay là ông ta muốn hỏi anh Định, nên trả lời "phải" rồi vào cho thằng Sửu hay và chạy về đây báo cho Cậu ...
Thầy Hai Lý ngắt lời Tỵ:
- Mình ra ngoài đó gặp ông ta đi...
Ông Bảy Thọ chưa kịp ừ , thì Tỵ nói tiếp khi nhìn về phía cổng :
- Ổng tới rồi kìa Cậu...
Bà Bảy Thọ vừa kịp vặn sáng thêm ngọn đèn dầu để trên bàn, thì Sửu và ông già lạ mặt đã vô đến trước cửa nhà. Sửu chưa kịp nói gì cùng ông Bảy Thọ, thì cả hai người, ông Bảy Thọ cũng như thầy Hai Lý đã bước ra, như một quán tính, khẻ cúi đầu trước ông già :
- Chào thầy... xin mời thầy vào nhà...
Ông già cười hề hề không khách sáo chút nào :
- Cám ơn ... và ông bước vô trong...
Ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý cúi đầu cũng phải, vì ông già tóc đã bạc gần hết, chắc phải ngoài bảy mươi, nhưng phong thái thật nhanh nhẹn, mặc đồ bà ba đen, đi giày bata trắng, đầu bới củ tỏi với chiếc khăn nâu cột qua trán, đặc biệt chòm râu của ông vẫn đen nhánh không bạc chút nào... Vừa bước vô nhà, ông già đã nói ngay :
- Mấy ngày nay ông chủ lo dữ hén... cái thằng nhóc nầy thiệt tình không sợ chết mà...
Nghe những lời nầy của ông gìa, ông bà Bảy Thọ nghĩ chắc chắn cứu tinh của mình đã đến nhưng ông chưa kịp nói gì, thì thầy Hai Lý đã kéo chiếc ghế mời ông già :
- Mời thầy, hình như thầy đã biết hết mọi việc...
Ông già nhìn thầy Hai Lý không trả lời ông, rồi nhìn về cửa buồng thông vô chổ Định đang nằm :
- Cái thằng nầy không biết trời cao đất rộng là gì, may nhờ có thầy giúp cho nó mấy ngày qua, không thôi nó đã toi mạng rồi... một lần cho nó biết sợ..
Quay sang ông Bảy Thọ, ông già cười :
- Tại thằng nhóc không nên thân báo hại ông bà mấy ngày nay phải bận tâm lo lắng cho nó... ông bà đừng phiền nha...
Ông Bảy Thọ ấp úng :
- Gia đình tui mang ơn cậu ấy còn không hết, dám đâu phiền chứ, nhưng cậu ấy...
Ông Bảy Thọ chưa nói dứt câu thì ông già đã xua tay :
- Ông chủ an tâm đi... cho tui thắp nhang ngoài bàn thiên ông chủ chút nha...
- Dạ...
Ông già bước đến xá mấy xá trước bàn thờ Phật trong nhà ông Bảy Thọ rồi đốt một cây nhang bước ra cắm vào bát nhang bàn thiên bên hiên nhà... Sau đó ông rút chiếc móc tai bằng đồng (*) dắt trên củ tỏi cắm ngập vào bát nhang, nạt lớn :
- Mau... !
Mọi người theo dỏi hành động của ông trố mắt nhìn không biết ông làm vậy có dụng ý gì , nhưng ông già thản nhiên quay lại xoa tay cười :
- Xong rồi...
Trong nhất thời, những người hiện diện không biết ông già nói "xong rồi " là ám chỉ điều gì, thì nghe tiếng cô Ba Hạnh :
- Ba ơi, anh Định...
Họ quay vào, cô Ba Hạnh khựng lại ngay cửa buồng khi nhìn thấy ông già, thầy Hai Lý lên tiếng :
- Con Ba, nó lại có chuyện hả...?
Cô Ba Hạnh, mắt không rời ông già, ấp úng :
- Dạ không, ảnh... ảnh...
Ông già nhìn cô cười hề hề :
- Con bé nầy khá đấy, thảo nào thằng nhóc không liều mạng chứ... Rồi ông ta hỏi Hạnh :
- Nó thế nào rồi...
Hạnh cúi đầu tránh đôi mắt của ông già, hai tai cô nóng bừng khi nghe lời vừa rồi của ông già :
- Dạ, ảnh...
Nhưng cô chưa nói được gì thêm, thì Định hình như không có vẽ gì là đau ốm bước ra ngoài, đến ngay trước mặt ông già quỳ thụp xuống :
- Cám ơn Tổ sư gia đã cứu mạng con...
Ông già tắt mất nụ cười trên môi, nghiêm nét mặt nhìn Định :
- Thằng nhóc, mầy thiệt tình mà, đã biết sức mình không kham nổi sao vẫn liều chứ, nếu tao không về kịp thì sao...?
* chiếc móc tai làm bằng đồng dài khoảng 4 inches, người bình dân miền Nam rất ưa dùng, phụ nữ lớn tuổi thường cắm trên búi tóc.
Định ôm lấy hai chân của ông già : -Con biết Tổ sư gia đâu nỡ bỏ con chứ, vì con chỉ làm những gì mà tổ sư gia đã dạy cho con mà...
Ông già lắc lắc đầu :
- Tao thiệt chịu thua mầy đó nhóc...
Rồi ông nhìn Định thở dài :
- Bao năm rồi, tao những tưởng được yên thân để tu luyện, không ngờ cũng chưa thoát được vòng ân oán...
- Nhưng Tổ sư gia cũng đâu đành lòng nhìn những người lương thiện bị hại chứ...?
Ông già đở Định đứng lên :
- Ừ, thôi thì cứ để xuôi theo tự nhiên đi...
Định quay lại nhìn Ông bà Bảy Thọ :
- Thưa chú, thím, đây là Tổ sư gia của con, người đời thường gọi ông là Hiệp Ẩn, từ lâu Tổ sư đã lánh về ở trên Thất Sơn, nhưng hôm nay vì cứu con đã phải xuống núi...
Ông Bà Bảy Thọ, thầy Hai Lý dù đã đoán được ít nhiều sự liên quan giữa ông già và Định, nhưng được nghe chính Định thốt lên lời vừa rồi, họ như đã trút đi được gánh nặng ám ảnh những ngày qua, vì họ tin chắc chắn Tổ sư gia của Định sẽ dễ dàng giải được bùa ếm của Mười Tung... Họ nhìn nhau và thầy Hai Lý một lần nữa thấy thiệt vui trong lòng vì quẻ Tiên Thiên của thầy bói quả không sai...
Ông già Hiệp Ẩn quay sang ông bà Bảy Thọ :
- Tui có mấy lời muốn hỏi ông bà chủ nhà, xin vui lòng trả lời thành thật đừng nói dối sẽ mang tội cùng trời đất đó nha.
Ông bà Bảy Thọ nhìn vẽ nghiêm trang của Hiệp Ẩn không khỏi chột dạ :
- Dạ , tổ sư cứ hỏi, vợ chồng tôi sẽ không dối nửa lời...
- Chiếc ghe của ông bà bị người ta ếm, ông bà biết người ếm chứ?
- Dạ biết...
- Ông bà có thù oán hay có làm bất cứ một chuyện gì gọi là có lỗi với người ta không?
Ông Bảy Thọ bùi ngùi :
- Gia đình tui đối với anh ấy như bát nước đầy, hơn nữa tui và anh ấy lại là bạn chơi đờn ca đã lâu nên tui nghĩ tui không làm gì có lỗi với anh ấy...
- Vậy ông bà có muốn trừng phạt người đó không, có muốn trả thù họ không?
Bà Bảy Thọ oà lên khóc, trong lúc ông Bảy Thọ cũng ứa nước mắt :
- Gia đình tui cầu xin tổ sư giải giùm nạn nầy, và tha thứ cho họ, có gì đâu mà thù với oán chứ...
Ông già Hiệp Ẩn thở dài, nhìn ra sân, gió ban mai thổi qua nhè nhẹ, tiếng gà gáy dồn dập xa xa hoà trong tiếng lào xào cũa những bạn hàng xuôi về nhóm chợ, trời đã hừng hừng sáng...
Quay lại mọi người đang hiện diện trong nhà, ông già Hiệp Ẩn nói chậm rải từng tiếng một :
- Ông bà chủ nhà quả là nhân đức, như vậy ngay từ bây giờ, mọi chuyện của ông bà với người kia coi như chấm dứt, chuyện gì xảy ra sau nầy ông bà sẽ không có một trách nhiệm gì, vì đó chỉ là nhân quả...
Thầy Hai Lý rụt rè hỏi :
- Thưa Tổ sư, vừa rồi có một người bạn ghe của chiếc ghe Miền Tây đi giao hàng cho khách ở Cần Thơ, không biết có việc gì không?
Mọi người chợt nhớ đến Sáu Mẹo nên đều nhìn ông già Hiệp Ẩn. Lành nãy giờ đứng lặng thinh, với những việc xãy ra mấy ngày nay trên mình Định, tâm hồn lương thiện của anh trong nhứt thời không khỏi bàng hoàng khi Hạnh kề tai vắn tắt kể anh nghe đầu đuôi câu chuyện, bỗng chạy ra quỳ xuống trước ông già Hiệp Ẩn :
- Kính xin Tổ sư hãy tội nghiệp cứu dùm anh Sáu Mẹo...
Mọi người trố mắt nhìn, tuy biết thường ngày Lành và Sáu Mẹo là bạn rượu thân thiết, nhưng sự việc chưa biết như thế nào thì sao Lành lại nói "cứu" chứ... Ông già Hiệp Ẩn nhìn Lành gật gù :
- Hèn gì... Rồi ông chồm tới đưa tay vào ngực áo Lành gở chiếc túi vải hình tam giác của Định mà Lành vẫn còn đeo bên trong. Nắm chiếc túi trong tay, Ông già Hiệp Ẩn hết nhìn Định rồi nhìn Lành :
- Thằng nhóc, mầy cũng có con mắt tinh tường quá chứ, giao mạng mầy cho nó... hèn gì, hèn gì... nè, của mầy trả cho mầy nè...
Hiệp Ẩn mở bàn tay đưa ra trước mặt Định, mà lúc nầy đang đứng gần bên cô Ba Hạnh... Định mừng rở chạy đến trong lúc mọi người tròn xoe mắt kinh ngạc. Chiếc túi vải nầy mấy hôm trước đã bị đốt biến thành màu đen, nhưng bây giờ dưới đèn đã ánh màu đỏ thẳm... Đeo lại chiếc túi vải vào cổ, Định lắp bắp, chấp tay cúi sát đầu :
- Con cám ơn Tổ sư... cám ơn Tổ sư gia...
Ông già Hiệp Ẩn nhìn Lành :
- Tao thấy người mầy xin tao cứu đó, thiệt là dử nhiều lành ít rồi, nhưng còn nước còn tát... đứng dậy, rót 1 chun rượu đem lại đây...
Cầm chun rượu do Lành hai tay kính cẩn mang lại, ông già Hiệp Ẩn bước đến cửa hắt mạnh ra trước sân, xong quay lại nói với ông bà Bảy Thọ :
- Ông bà chủ nhà cứ ở nhà đi, khoảng chừng tàn cây nhang sẽ có người đến báo tin về cái anh bạn ghe gì đó, tui hy vọng là mình không quá trể...
Hiệp Ẩn nói tiếp luôn khi ngoài sân trời đã hừng đông :
- Cũng đã đến giờ rồi... Mọi người hiểu ngay là ông già Hiệp Ẩn muốn nói gì nên đều có ý muốn đi theo ông ra ụ ghe...
Nhưng Hiệp Ẩn lắc đầu :
- Không cần đi nhiều người như vậy đâu...
Ông ngừng lại nhìn Định :
- Cả mầy nữa, thằng nhóc, lần nầy khỏi đi với tao, vì lở có chuyện tao thiệt khó ăn nói với con bé đó... ông buông lững lời, trong lúc Hạnh xấu hổ cúi gầm mặt xuống, với một niềm vui đang rộn rã trong lòng...
Hiệp Ẩn quay sang thầy Hai Lý :
- Thầy có hứng thú không?, thầy và thằng nhỏ nầy đi với tui đủ rồi... ông nói và chỉ tay về Lành...
Định ngập ngừng :
- Tổ sư gia... con, con...
Ông Bảy Thọ biết Định muốn đi theo và ông cũng vậy :
- Thưa Tổ sư, tui thiệt muốn đi theo coi như thế nào...
Ông già Hiệp Ẩn trầm giọng :
- Tui nghĩ, những chuyện tới đây, ông chủ nhà không thấy thì tốt hơn để không có một ám ảnh nào về sau... và cũng đừng nghĩ sẽ mang ơn tui, vì chuyện tui làm chỉ là hợp với tự nhiên thôi... Mọi việc trên đời đều có 2 mặt tốt xấu, thì Bùa Lỗ Ban cũng không ngoại lệ...
Và ông lại thở dài :
- Nên quan trọng nhất là cái TÂM của người xữ dụng nó... rồi nhìn thầy Hai Lý, ông tiếp luôn :
- Thôi mình đi đi kẻo trể... và quay sang Lành :
- Ê nhỏ, mầy nhớ hỏi chủ nhà mang theo cho tao 1 cái chảo, 1 lít dầu phọng, 1 ông lò và một ít củi... tao và thầy Hai ra đó trước nha...
Trời cũng đã hừng đông, chợ Xoài Hột thật đông đúc người mua kẻ bán, xe ngựa, xe lôi tấp nập ngược xuôi chất hàng lên để kịp đưa ra lộ trong chuyển lên xe hàng đưa về Saigon, nên cũng không ai để ý đến ông già Hiệp Ẩn cũng như thầy Hai Lý đang trên đường đi về ụ ghe. Bước chậm lại để thầy Hai Lý tiến lên đi ngang mình, ông già Hiệp Ẩn cười cười :
- Thầy Hai cũng biết bùa Lỗ Ban?
- Dạ không đâu thưa Tổ Sư, chỉ là ngày xưa lúc học thuốc, thầy tui có dạy cho biết những cách thức thông thường để tạm thời cứu mạng cho người bị hại... và Thầy Hai cũng cười :
- Và đây là lần thứ nhứt, tui mới áp dụng đó...
- Người ếm bùa chiếc ghe kia, tâm địa thật không hiền, vẫn biết bị bắt buộc phải làm, nhưng cũng không cần phải tận tuyệt như vậy...
- Thưa Tổ Sư, tại sao lại là bắt buộc phải làm chuyện ác đức như vậy chứ?
- Vì hắn học bùa mà muốn mau thành để xữ dụng, nên khi dùng phải trả giá tức phải ếm người ta, nếu không chính bản thân hắn phải chịu hậu quả, vì lủ quỉ đó có bao giờ chịu làm việc không công chứ...
Thấy thầy Hai Lý tròn mắt nhìn mình, ông già Hiệp Ẩn lắc lắc đầu :
- Thầy cũng biết mà, xữ dụng bùa chú tức là sai những thành phần khuất mặt làm chuyện mình muốn, mà thành phần nầy có đẳng cấp của nó, nên tùy theo tâm tánh và thời gian tu luyện mà người luyện bùa có thể vẻ chữ bùa sai khiến được đẳng cấp nào...
- Vậy chiếc ghe miền Tây...
Không để thầy Hai Lý nói hết câu, ông già Hiệp Ẩn đã hiểu thầy muốn nói gì rồi :
- Hắn cũng dày công luyện đó, nhưng lòng dạ không lương thiện, đố kỵ , vị kỷ... nên thành đạt không đáng là bao... thật là đáng tiếc cho hắn...
- Vậy...?
- Thầy Hai cũng biết rồi, làm việc gì đều có cái giá phải trả mà...
Ông già Hiệp Ẩn bỏ lững câu nói vì hai người đã đến ụ ghe và không biết tự bao giờ Lành đã quảy hai cái thúng nhỏ, trong có đựng tất cả những vật dụng mà Hiệp Ẩn đã dặn đi đàng sau. Họ trèo lên chiếc ghe miền Tây thì mặt trời đỏ hồng vừa nhô lên rặng cây bên bờ kia của con kinh Thầy Tùng. Ông già Hiệp Ẩn nhìn Lành :
- Thằng nhỏ, mầy coi nhóm lửa, đổ dầu phọng vào chảo bắt lên đun đi rồi đến đây, tao biểu gì mầy làm vậy là được rồi...
Thầy Hai Lý thấy thái độ của ông già Hiệp Ẩn thật thản nhiên, hình như bùa ếm của Mười Tung dưới mắt ông không là gì cả....
Ngọn lửa trong lò bùng lên thật nhanh, Lành bắt chiếc chảo nhôm lên và đổ lít dầu phọng vào. Ông già Hiệp Ẩn có vẻ hài lòng :
- Thằng nhỏ, mầy khá đấy, nếu người có tâm địa không thiện lương không dễ gì nhóm được lửa nhanh như vậy nơi đây vào lúc nầy đâu, được rồi , đến đây, xoè bàn tay mặt của mầy ra...
Thầy Hai Lý lại trố mắt nhìn ngạc nhiên khi thấy Hiệp Ẩn rút trên củ tỏi cây móc tai bằng đồng vẻ mấy vòng tròn trên bàn tay của Lành... Cây móc tai nầy không phải lúc nảy Hiệp Ẩn đã cắm vào bát nhang nơi bàn thiên nhà ông Bảy Thọ hay sao... chẳng lẻ ông ta có hai cây... và tuy thắc mắc, nhưng thầy cũng cúi xuống định đẩy mấy khúc củi đang cháy vào lò vì chúng nhỏng lên muốn rớt ra, nhưng không hiểu sao thầy lại thôi, Hiệp Ẩn nhìn thầy Hai :
- Đúng đó, thầy Hai đừng đụng vào, để thằng nhỏ nầy làm được rồi... và ông nói với Lành :
- Mầy đẩy mấy khúc củi vào rồi đến mũi chiếc ghe, ngay cây đà cái, đo từ trên xuống hai gang tay, dùng bàn tay nầy vổ mạnh vào đó, gặp cái gì thì cũng dùng bàn tay nầy... mầy nhớ chỉ dùng bàn tay nầy thôi nha, cầm lấy nó đem lại đây... nhớ chưa?
Lành "dạ" cúi xuống đẩy mấy thanh củi vào lò, ngọn lửa lại bùng lên và dầu trong chảo hơi có bọt dưới đáy, anh bỏ thêm 2 thanh củi nữa vào lò rồi đứng lên đi về phía mũi chiếc ghe miền Tây. Không biết vì quá tin tưởng vào ông già Hiệp Ẩn hay lòng hiếu kỳ đã lấn lướt hết mọi suy nghĩ của Lành, anh thực hiện lời của Hiệp Ẩn thật gọn và trơn tru trong lúc thầy Hai Lý thấy thần kinh của mình thật căng thẳng vì đây là lần đầu tiên trong đời thầy được chứng kiến giải bùa Lỗ Ban...
Lành vỗ mạnh bàn tay của mình vào vị trí đo từ mũi ghe xuống 2 gang trên cây đà chính. Sau tiếng "bốp" dòn tan, một miếng gỗ hình chữ nhựt dài chừng nửa gang, ngang chừng phần tư gang, dầy hơn lóng tay bật ra. Miếng gỗ nầy dùng đậy một hốc nhỏ được đục thật khéo trên cây đà, mà với cấu trúc của nó những thợ mộc non tay khó thể làm được vì mắt thường không sao nhìn ra. Vật Lành cầm trên tay đem lại cho Hiệp Ẩn là một hình nhân bằng gỗ to cở ngón tay cái, được khắc thật khéo, có đầy đủ mắt mũi tay chân đã được dấu trong cái hốc nhỏ đó. Thầy Hai Lý trợn tròn xoe đôi mắt nhìn vào hình nhân trên tay Lành, trong lúc Hiệp Ẩn dùng ngón tay trỏ của mình với chiếc móng tay dài cắt nhọn như mủi viết điểm vào giữa tam tinh hình nhân rồi bảo Lành :
- Bỏ nó vào chảo dầu đi...
Như cái máy, Lành buông hình nhân vào chảo dầu mà lúc nầy đang sôi sùng sục. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ nảy giờ, nhưng thầy Hai Lý cũng thấy gai ốc mình nổi lên khi đột nhiên thầy nghe trong không gian có tiếng rên siết thật não nùng và trong chảo dầu cái hình nhân như bơi tuyệt vọng. Sau khi nổi lên chìm xuống vài lần, cái hình nhân từ màu gổ trăng trắng đã dần dần chuyển sang màu đen, chìm hẳn xuống đáy chảo dù dầu vẫn đang sôi.
Hiệp Ẩn thở dài bảo Lành :
- Xong rồi, mầy thu dọn mọi thứ, cùng thầy Hai về đi... hình nhân đó thì đào đất chôn rồi đổ dầu trong chảo lên... cũng đừng cho ai biết vì không ích lợi gì đâu.
- Thưa Tổ Sư, bộ Tổ Sư không trở lại nhà Cậu Bảy sao? Lành ngạc nhiên.
Hiệp Ẩn cười :
- Về làm gì trong đó nữa chứ... nè nhỏ, tao thấy cũng có chút duyên với mầy... thôi vậy đi, hai tháng sau, đến Thất Sơn tìm tao, tao đợi...
- Nhưng Thất Sơn mênh mông, con biết Tổ Sư ở đâu mà tìm.
- An chí, cứ tới đó mầy sẽ biết...
Quay sang thầy Hai Lý, ông già Hiệp Ẩn nói tiếp :
- Tui biết hiện giờ thầy đang nghĩ gì, nhưng trò chơi nào cũng đều có giá... họ đặt cuộc như thế nào thì họ nhận kết quả như vậy thôi, là tự họ chứ không phải mình đâu, đừng suy nghĩ nữa...
- Hai tháng sau, nhứt định con sẽ xuống Thất Sơn tìm Tổ Sư... Lành cảm xúc nói với Hiệp Ẩn.
- Ừ, về nói với thằng Định, như vậy mới xứng đáng là học trò của tao... thôi tao phải đi cho kịp về Châu Đốc có chút chuyện... thầy Hai về nha, có dịp mình sẽ cùng nhau nhậu một bửa... tui đi nha...
- Dạ, dạ,... Tổ Sư...
Thầy Hai Lý bùi ngùi nhìn theo bóng dáng thật nhanh nhẹn của ông già Hiệp Ẩn, thoắt đó ông đã trèo xuống ụ ghe và hoà thật nhanh vào dòng người đông đúc buổi sáng...
Sau khi hoàn tất công việc đào đất chôn cái hình nhân bên dưới ụ ghe, thầy Hai Lý và Lành thu dọn đồ đạt để về nhà ông Bảy Thọ, và thầy Hai nhìn thấy rỏ ràng Lành đã đổ hết chảo dầu còn âm ấm lên chổ đất đào như lời ông già Hiệp Ẫn dặn. Lành quảy gánh đồ cùng thầy Hai chưa đi ra đến cổng của xưởng cưa đã thấy Sửu và Tỵ vừa thở dốc vừa chạy vào. Thầy Hai chưa kịp hỏi họ có chuyện gì xảy ra thì cả hai đã hào hển :
- Trời ạ, cái gì mà kỳ cục vậy, thầy Hai ơi, thầy Hai, cái gì mà...
Lành buông gánh xuống hỏi Tỵ :
- Anh Tỵ, lại có chuyện gì hả?
Tỵ đưa tay vuốt ngực, nuốt nước miếng :
- Mầy hỏi thằng Sửu kìa... chạy mệt quá...
Thầy Hai Lý nhìn Sửu mà lúc nầy có lẽ vì quá mệt nên ngồi phịch xuông đất :
- Có chuyện gì vậy, bây nói cho tao nghe coi.
Sửu nhìn thầy Hai, vẽ mặt như bình tỉnh lại, đưa tay chỉ về phía cổng của xưởng cưa :
- Thầy Hai coi kìa, từ cổng của xưởng cưa vào đây có bao xa đâu, mà sao con và thằng Tỵ chạy muốn chết vẫn không tới...
Tỵ gật đầu phụ hoạ ngay :
- Đúng đó thầy Hai, tụi con nhìn thấy cái ụ ghe rỏ ràng mà, nhưng đi rồi chạy muốn đứt hơi mà khoảng cách vẫn y nguyên...
Thầy Hai Lý trợn mắt :
- Hai đứa bây giả ngộ với tao hay sao chứ, làm gì có chuyện như thế được.
Sửu đứng lên :
- Chính tụi con cũng không tin mà, tụi con lúc đầu đi vào không để ý, nhưng sao đi hoài vẫn không đến được cái ụ ghe, tức quá tụi con bèn chạy, nhưng sao kỳ quá, rồi tự nhiên lại thấy thầy Hai và thằng Lành, còn trước đó...
Tỵ cướp lời Sửu :
- Còn trước đó không thấy ai hết mà cái ụ ghe như thụt lui mỗi khi tụi con chạy tới , cứ như mình nằm mơ, nhưng đâu có, tụi con vẫn nói chuyện với nhau như thường mà...
Thầy Hai Lý chợt hỏi Sửu và Tỵ :
- Từ nảy giờ tụi bây có thấy ai từ trong nầy đi ra không?
Cả hai Sửu và Tỵ đều lắc đầu :
- Ngoài thầy Hai và thằng Lành đâu có ai đâu...
Như vậy Sửu và Tỵ đâu có thấy ông già Hiệp Ẫn, lúc ông đi ra đường , thầy Hai Lý đã hiểu và biết chắc việc nầy là do Hiệp Ẫn làm vì ông không muốn cho bất cứ ai vào ụ ghe, nên thầy đổi giọng:
- Hai đứa bây ra đây làm gì?
- Dạ Cậu Bảy...
Nhưng Thầy Hai Lý không để cho Tỵ nói hết câu vì thầy cũng đã thấy mọi người lục tục đi vào xưởng cưa bắt đầu cho một ngày làm việc :
- Thôi mình vừa đi vừa nói , đừng để cho mọi người chú ý...
Vừa đi được mấy bước Tỵ như sực nhớ ra :
- Thầy Hai, còn ông Tỗ Sư gia của anh Định đâu rồi, sao nảy giờ con không thấy?
Thầy Hai Lý cười, nửa đùa nửa thật :
- Tại hai đứa bây lo chạy hụt hơi, ổng đi ngang qua mặt mà tụi bây nhắm mắt nên làm sao thấy, ổng về rồi.
-Anh Định hay thiệt nha... Sửu reo lên.
Thầy Hai Lý nhìn Sửu:
- Thằng Định? nó hay gì đây?
- Khi Cậu Bảy bảo tụi con đi ra ụ ghe coi có giúp gì được không thì anh Định nói là , Tổ Sư gia đã không cho đi, thì đi cũng vô ích thôi, anh còn nói, anh cũng nóng ruột lắm, vì Tổ Sư chắc chắn sẽ không quay lại , thiệt đúng bon. Sửu chấm dứt câu nói bằng nụ cười thật hiền. Lành chợt quay sang Tỵ :
- Mình có tin gì của anh Sáu Mẹo chưa?
Sửu và Tỵ đồng thanh :
- Nãy giờ mệt quá quên nói cho mầy biết, bạn già của mầy thật phúc ba đời mới không theo Hà Bá kỳ nầy, vợ nó đang ngồi khóc trong nhà Cậu Bảy á, về lo cúng tạ tổ dùm bạn già đi em.
Thầy Hai Lý đang đi, nghe lời như vậy của Tỵ cũng phải quay lại :
- Mầy nói rỏ một chút được không, cái thằng nầy...
Tỵ gải tai :
- Thầy Hai với Tổ Sư cùng thằng Lành vừa rời khỏi nhà Cậu Bảy chút xíu thì vợ thằng Sáu Mẹo từ Cần Thơ lên báo là đêm hôm nó cùng mấy người bạn chèo xuồng qua Cồn Ổi nhậu... đến khuya mọi người say mèm nên đều ngủ lại, chỉ một mình thằng Sáu Mẹo tài lanh nhứt định đòi chèo xuồng về, ai cản cũng không được... Không biết nó chèo xuồng về như thế nào mà mấy ghe lưới gần Cầu Đúc thấy nó nổi trên mặt nước nên họ vớt lên, cũng may gần đội tuần giang nên họ dùng ca nô đưa nó vào bệnh viện cứu kịp... con chỉ nghe như thế chút nữa về đến nhà thầy cần gì thêm thì hỏi vợ nó...
Thầy Hai Lý thật vui trong lòng :
- Nó còn sống là may rồi, tao cần hỏi gì nữa chứ...
Lành nhìn thầy Hai Lý :
- Vậy có phải Tổ Sư gia đã cứu anh Sáu Mẹo không thầy Hai...
- Làm sao tao biết chứ, nhưng nếu mầy nghĩ như vậy thì như vậy đi...
Thầy Hai trả lời Lành mà bên tai thầy hình như vẫn còn văng vẳng lời ông già Hiệp Ẫn, lúc đổ hắt chun rượu ra ngoài sân "... tui hy vọng là mình không quá trể"... và cả bốn người họ, mỗi người theo đuổi một cảm nghĩ, nhưng tựu chung vẫn là nỗi vui mừng sau khi đã cất đi chiếc gánh nặng ám ảnh, theo từng sự hiểu biết của họ trong mấy ngày qua.
*** ***
Phần V
Chú Ba Lành kể đến đây thì ngưng lại, bưng chun trà thơm còn bốc khói do Hấu vừa rót uống một ngụm, từ từ vấn thêm điếu thuốc rê mồi lửa rít một hơi, đôi mắt chú nhìn ra trước sân nhà thoáng một chút u buồn. Tôi không dằn được nữa buột miệng :
- Sự việc hai chú Sữu và Tỵ gặp đó có phải giống như tụi cháu gặp hồi chiều không chú Ba?
- Không sai, và cũng là chữ bùa đầu tiên mà Tổ Sư gia Hiệp Ẫn truyền thụ cho tao.
Dầu đã đoán được chú Ba Lành chính là người lực điền tên Lành trong câu chuyện nhà ông Bảy Thọ, nhưng tôi cũng hỏi lại theo một phản xạ tự nhiên :
- Vậy chú Ba chính là anh Lành trong câu chuyện...
Chú Ba Lành cười dễ dãi :
- Vậy chứ mầy nghĩ tao là ai đây?
Chiến chợt xen vào :
- Nhưng sao chú lại thứ ba, anh Lành chỉ có một mình mà...
Hấu thì cụ thể hơn :
- Còn lão Mười Tung gì đó kết cục ra sao hở chú Ba, rồi gia đình ông Bảy Thọ, anh Định và cô... cô..
Cô Tư Én tiếp ngay lời của Hấu :
- Cô Ba Hạnh như thế nào hở chú Ba...?
Chiến còn thêm một thắc mắc :
- Không lẽ Tổ sư gia Hiệp Ẫn lại dắt trên củ tỏi đến hai cây móc tai sao chú Ba?
Trước những câu hỏi dồn dập của chúng tôi, chú Ba Lành vẫn thản nhiên vì chắc chú biết thế nào chúng tôi cũng sẽ hỏi như vậy, nhưng vừa nghe thắc mắc của Chiến, chú Ba Lành cười lớn :
- Ai nói với mầy vậy... không ngờ mầy cũng có tánh tò mò như tao hén. Lúc đó tao cũng nghĩ như mầy bây giờ, nên vừa về đến nhà là tao đi ngay lại chổ bát nhang bàn thiên, cây móc tai đã không còn trong đó. Tao và thầy Hai Lý quá đổi ngạc nhiên vì chỉ thấy Tổ sư gia cắm nó vào đó chứ đâu thấy ổng lấy lại đâu, không biết sao nó lại trở về trên củ tỏi của ổng chứ. Sau nầy theo ổng tao mới biết, chiếc móc tai đó là lệnh phù để vẽ bùa sai khiến người ta làm việc, khi làm xong họ sẽ mang trả về chổ cũ, và lệnh phù nầy sẽ tùy theo đối tượng mình sai khiến mà xữ dụng một trong ngũ hành ...
Hấu buộc miệng :
- Ngũ hành là gì hở chú Ba?
- Là Kim, Mộc,Thủy, Hoả, Thổ... rồi thấy mặt chúng tôi như nghệch ra, chú Ba Lành biết nếu thêm nữa chắc không bao giờ kết thúc được câu chuyện nầy nên chú khoả lấp :
- Ối, mà tụi bây biết vậy được rồi, thêm nữa tao cũng chịu thua.
Sợ chú Ba Lành cụt hứng, Hấu bèn cười vả lả :
- Thôi chú Ba kể cho tụi cháu nghe khúc chót đi, lão Mười Tung như thế nào hở chú...?
Bập bập điếu thuốc rê cầm trên hai ngón tay cái và trỏ, chú Ba Lành nhìn theo làn khói thuốc tan từ từ trong bóng đêm :
- Gieo nhân nào phải gặt quả nấy thôi, tao nghĩ suốt đời tao không bao giờ tao quên được...
Hôm đó mọi việc tại nhà ông Bảy Thọ coi như đã êm xuôi, thầy Hai Lý nhứt định từ giả để về mặc dù ông bà Bảy Thọ khẩn khoản mời thầy ở lại dùng cơm vì cô Ba Hạnh đã bắt mấy con vịt làm thịt rồi... Nhưng thầy chưa bước ra được tới cửa thì đã nghe tiếng thằng Hoành, con của Mười Tung đang ơi ới gọi thầy ngoài cổng. Được đưa vào nhà, Hoành đã khóc nức nở mời thầy Hai đến nhà hắn ngay để cứu giùm ba hắn mà theo lời hắn thì không biết ba hắn bị bịnh gì nữa... Thầy Hai Lý ngoắc tao theo thầy đi ngay đến nhà Mười Tung. Trong căn buồng gói * lờ mờ dù bên ngoài đã hơi trưa trưa, Mười Tung đang nằm trên chiếc giường nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền, mà theo lời Hoành thì anh em hắn đã đở Mười Tung lên giường chứ lúc đầu thì Mười Tung nằm ở dưới đất ... bác Mười gái đang khóc nức nở bên cạnh ông ta. Một cái trang thờ nho nhỏ đặt trên chiếc tủ gỏ đâu mặt với cái giường mà hai tấm màn đỏ che trước trang hình như đã bị cháy xém và còn phảng phất mùi dầu phọng. Tao theo thầy Hai Lý đến bên Mười Tung, trong lúc thầy Hai cúi xuống kéo tay áo Mười Tung lên để xem mạch, mọi người đều rú lên kinh hãi khi thấy lớp da trên cánh tay Mười Tung đã tuột đỏ hỏn như bị phỏng dầu sôi, nhưng bàn tay thì nắm chặc lại bình thường... thầy Hai mở những khuy áo Mười Tung ra thì thấy khắp người Mười Tung đều như vậy và mạch ông ta ngưng tự bao giờ. Mười Tung đã chết... bác Mười Tung gái khóc lóc kêu gào thảm thiết trong lúc anh em thằng Hoành thằng Đực Lỳ lại nghĩ chắc là cha của họ chết vì một bệnh truyền nhiểm gì đây, nên họ năn nĩ yêu cầu thầy Hai Lý giấu dùm đừng nói cho chòm xóm biết vì họ sợ chính quyền lại đưa xác Mười Tung đi giảo nghiệm... dĩ nhiên là thầy Hai Lý đồng ý ngay.
Trên đường về tao hỏi thầy Hai Lý :
"Thầy Hai nghĩ, có phải Mười Tung chết vì phản tác dụng của bùa Lỗ Ban không?" Thầy Hai Lý không trả lời tao, mà hỏi lại:
"Hồi nảy mầy có thấy vật gì trong bàn tay nắm lại của Mười Tung không?" "Ông ta nắm lại thì làm sao con biết chứ."
Thầy Hai Lý bước nhanh hơn :
"Một cái hình nhân đã cháy đen giống y như cái mà mầy đã bỏ vào chảo dầu và đem chôn đó.", và thầy Hai nói luôn :
"Thôi tao về luôn nha, mầy cũng đừng bao giờ đem chuyện nầy nói cho ai nghe để tránh hận thù vô lối... và mai mốt nếu gặp Tổ sư gia Hiệp Ẫn, cho tao gởi lời thăm ông"...
Chú Ba Lành chợt thấp giọng nhìn tôi :
- Và hôm nay tụi bây là những người đầu tiên nghe tao kể về cái chết của Mười Tung.
Chiến buộc miệng :
- Vậy những anh con trai con của Mười Tung bây giờ như thế nào, chú Ba có biết không?
- Họ đi theo phía bên kia, khi cuộc chiến sôi động trở lại, và chắc không còn vì sau 75 không thấy họ trở về.
Cô Tư Én rụt rè nhắc lại :
- Còn cô Ba Hạnh thì sao hở chú Ba?
Chú Ba Lành không trả lời Tư Én mà lại mĩm cười nhìn Chiến :
- Hồi nãy mầy có hỏi tao, sao tao có một mình mà lại thứ ba chứ gì? hà hà...
* buồng gói là một căn phòng nhỏ thường dùng làm nơi sinh hoạt riêng tư cho chủ nhà,
hoặc phòng tân hôn cho vợ chồng son... cũng nghe người lớn nói thui hihiihiiii
Ba Lành lại bưng chun trà uống một ngụm : - Không nói thì tụi bây cũng biết là cô Ba Hạnh đã thương anh Định đứt đuôi rồi, nhưng sau khi nghe Cậu Mợ Bảy ngỏ lời hỏi thăm về gia thế trong ý định chọn anh làm rể, anh Định đã thưa thiệt là khi theo Tổ sư gia Hiệp Ẫn học bùa, anh đã có hứa với ông không lập gia đình để thân thể trong sạch luyện những chữ bùa ở cấp cao... nhưng...
Cả bọn chúng tôi nhao nhao lên :
- Nhưng thế nào hở chú Ba...?
Chú Ba Lành vuốt râu cười :
- Tụi bây thiệt tình mà, từ từ chứ... nhưng Tổ sư gia có cho anh hai năm để quyết định, và thời hạn nầy khi xong chuyện Mười Tung thì còn hai tháng nữa là hết...
Tôi chợt nhớ ra :
- A, hèn chi Tổ sư gia hẹn chú Ba hai tháng sau sẽ gặp chú Ba tại Thất Sơn, sao trùng hợp quá vậy...
Chú Ba Lành nhìn tôi gật gù :
- Mầy nhớ cũng dai thiệt hén. Đúng, khi đó vừa nghe anh Định nói vậy tao liền cho anh biết là Tổ sư gia nói có duyên với tao và hẹn hai tháng sau đến Thất Sơn gặp Tổ sư gia...
Vừa nghe tao nói xong, anh Định đã ngăn ngay :
"Không được, chú không đi gặp Tổ sư gia được đâu"... Mọi người đều ngạc nhiên trong lúc tao hỏi anh :
"Tại sao lại không được chứ, đó là do Tổ sư gia dặn mà, Tổ sư gia còn nói, anh làm như vậy mới xứng đáng là học trò của Tổ sư gia đó..."
Anh Định lắc đầu :
"Theo môn pháp Tổ sư gia chỉ được nhận duy nhứt 1 đệ tử mà thôi, nếu Tổ sư gia nhận chú cũng đồng nghĩa là Tổ sư gia đã đuổi tôi... nhưng chú còn trách nhiệm với gia tộc, sao lại không lập gia đình được chứ..."
Lúc đó tao ngẩn người ra :
"Cái gì mà không lập gia đình, chuyện đó ăn thua gì đến chuyện gặp Tổ sư gia ?"
Anh Định thở dài chậm rải :
"Chú Lành không biết đâu, bùa Lỗ Ban tùy theo tâm tánh của mình mà mình sẽ được truyền thụ chữ bùa ở cấp độ nào, Tổ sư gia Hiệp Ẫn không bao giờ truyền cho ai những chữ bùa tiếp cận với Quỷ, vì theo lời Tổ sư những chữ bùa nầy thường dùng để hại người mà thôi, mà nếu đã nhận những chữ bùa tiếp cận với Thần thì phải chấp nhận cuộc sống độc thân... Tôi cũng không hiểu sao lại như vậy vì Tổ sư gia không có giải thích, nên tôi không muốn chú..."
Lúc đó tao đã ngắt lời anh Định :
"Vậy anh thì sao?"
"Tôi là một cô nhi và tôi nghĩ suốt đời nầy chẳng ai thèm một người nghèo mạt như tôi nên..."
Anh Định chưa nói dứt câu thì có tiếng của Cô Ba Hạnh :
"Sao anh lại nghĩ như vậy chứ..."
Từ nảy giờ cô ngồi im trong góc nhà đôi mắt đỏ hoe khi nghe Định có ý như từ chối những lời ướm của cha mẹ cô, nhưng khi nghe Định giải bày lý do, cô không dằn lòng được nữa, mới lên tiếng, và sau đó lại cúi mặt nghẹn ngào khi bao cặp mắt đều nhìn về cô... Nhìn thấy cảnh tình như vậy, tao đã hiểu tại sao Tổ sư gia Hiệp Ẫn chọn tao rồi :
"Anh Định an tâm đi, tui nghĩ Tổ sư gia có lý của ổng... tui cũng là cô nhi như anh thôi, công lao nuôi dưởng của Cậu Mợ Bảy, tình thương yêu đùm bọc của chị Ba, hãy cho tui làm một việc gì đó để báo đáp, và biết đâu những gì xảy ra sau nầy lại tốt đẹp hơn những gì mình nghĩ hôm nay..." Anh Định vẫn chưa xiêu lòng : "Nhưng..." Tao gạt ngang không cho anh nói nữa: "Không nhưng gì nữa hết, à mà anh hứa dạy đờn cho tui đó, chừng nào bắt đầu đây..." Anh Định ứa nước mắt bước tới nắm lấy tay tao: "Tôi không biết nói gì để cảm tạ ơn chú, nếu chú không chê...
Anh quay sang quỳ xuống trước Cậu Mợ Bảy :
"Xin chú thím cho phép con nhận Lành làm em của mình và suốt đời nầy con nguyện có trời đất là thương em ấy như tình thâm huyết nhục " Cậu Mợ Bảy cũng như tao thật bất ngờ, nhưng tao cảm động lắm... vậy tụi bây đã biết vì sao tao lại thứ Ba rồi chứ gì hì hì...
Cô Tư Én phụng phịu :
- Nhưng tới giờ chú Ba vẫn chưa nói cô Ba Hạnh sau nầy ra sao?
Chú Ba Lành cười cười :
- Thì họ làm đám cưới và sống rất hạnh phúc bên nhau chứ còn gì nữa mà hỏi.
Tôi buột miệng :
- Vậy những chữ bùa anh luyện thì sao?
- Sau nầy khi tao theo Tổ sư gia, ổng nói là ổng đã biết hai người có duyên nợ với nhau nên khi trả lại chiếc túi bùa hộ mạng của anh Hai Định lúc đến cứu ảnh, ổng đã giải căn hết cho ảnh rồi, nên anh có thể lập gia đình và không còn xữ dụng bùa được nữa...
Chú Ba Lành bổng đứng dậy bước đến chiếc tủ duy nhứt trong nhà lấy ra một chiếc hộp gổ mun lên nước đen bóng :
- Tao cho tụi bây coi cái nầy nè...
Mở chiếc hộp gổ, chú Ba đưa chúng tôi xem tấm ảnh màu chụp bán thân hai người trung niên, một nam một nữ. Người nam khuôn mặt rắn rỏi, cương nghị mái tóc chớm hoa râm, còn người nữ thật âu yếm tựa đầu vào vai người nam, miệng cười mĩm thật dễ mến với khuôn mặt hiền lành xinh đẹp... Chúng tôi cùng buột miệng kêu lên :
- Hình của anh Định và cô Ba Hạnh phải không chú Ba?
Chú Ba Lành gật đầu :
- Đúng vậy, tụi bây nhìn thấy họ có xứng đôi không?
Chúng tôi chưa có ai trả lời thì chú Ba Lành đã nói tiếp :
- Tấm hình nầy ảnh chỉ mới gởi về cho tao hơn tháng nay thôi...
Dù đã đoán biết gia đình của Định hiện đang ở Mỹ qua lời nói lúc đầu của chú Ba Lành, nhưng tôi cũng tò mò :
- Anh... í mà ông Định hiện đang ở Mỹ hở chú Ba, tiểu bang nào vậy?
Chiến cũng xen vào :
- Họ đi trước hay sau năm 75 vậy chú Ba?
Cô Tư Én cũng tiếp lời Chiến :
- Họ có con không vậy chú Ba?
Chú Ba Lành trước những câu hỏi của chúng tôi, chú cười hì hì, đặt chun trà vừa uống xuống ván, nhìn Hấu mà lúc nầy đang cầm tấm ảnh của Định và cô Ba Hạnh trên tay :
- Còn mầy, muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi?
Rồi thấy khuôn mặt thộn ra của Hấu, chú Ba Lành vuốt vuốt chòm râu dưới càm :
- Tao biết chơi nhạc cổ truyền là do Cậu Bảy Thọ đã mở ngón (*) cho tao, anh Hai Định chỉ dạy cho tao được 3 Nam 6 Bắc thì anh tình nguyện vào trường Vỏ Bị Đà Lạt, nên vốn liếng nhạc tài tử của tao phần lớn là học từ Tổ sư gia Hiệp Ẫn... hà hà... tụi bây ngạc nhiên lắm phải không... tao cũng không ngờ là mấy năm theo Tổ sư gia, tao luyện bùa thì ít chuyên tâm mà luyện đờn thì tao hăng lắm, thét rồi Tổ sư gia cũng chìu tao hà hà hà...
Giọng chú Ba Lành đột nhiên trầm xuống :
- Tổ sư gia không có gì mà không biết, tánh tình thật là hào sảng, tao nghĩ trên đời nầy không có người thứ hai như ông...
Tôi lại nổi tánh tò mò :
- Tổ sư gia bây giờ ở đâu chú Ba có biết không?
Chú Ba Lành cười mĩm :
- Nếu biết được ổng ở đâu thì còn nói gì nữa... rồi chú hắng giọng :
- Lần chót khi ổng cho tao về, ổng nói ổng sẽ đi qua Miên thăm bạn của ổng rồi sau đó có thể ổng sẽ qua Lào hay Thái Lan gì đó... Ổng nói đất nước sẽ có nhiều thay đổi... tao còn gặp được ổng không cũng tùy vào chữ duyên...
Chiến xen vào nhắc lại :
- Còn anh Định sao hở chú Ba...?
- Anh ấy sau nầy là Thiếu Tá Biệt Động trong quân đội ở đây, chiến công anh lừng lẫy, anh với cô Ba Hạnh có hai con 1 trai 1 gái... Sau khi mấy ông ngoài kia vào, gia đình đã mất tin tức của anh, gần 3 năm sau mới nhận được tin anh đang ở trong trại tỵ nạn bên Thái Lan chờ đi Mỹ... Cô Ba Hạnh cùng cậu Hai Long lúc nầy đã là bác sĩ đang làm việc trong bệnh viện Saigon liền thu xếp đem hết gia đình đi vượt biên bán chánh thức... và cuối cùng họ đã đoàn tụ lại bên Mỹ... họ ở chổ nầy nè, mầy biết không...?
Chú Ba Lành lại lấy trong chiếc hộp gổ ra một phong bì đưa trước mặt tôi tay chỉ vào góc đề tên người gởi... Tôi liếc qua thấy Trần Hữu Định.... xxx xxxx Ave xxxxxx NJ xxxxx USA ... nên cười :
- Họ ở cách cháu một bề dài của nước Mỹ đó chú Ba... và tôi nhìn chú Ba Lành :
- Sao lúc đó chú không cùng đi với cô Ba Hạnh?
- Tao qua bên đó làm gì, ai chơi đờn ca với tao... hì hì tao là người đầu trần chân đất, ngay cả Saigon tao cũng không ưa... nên tao bán căn phố trước chợ Tân Định mà Cậu Mợ Bảy trước khi đi đã cho tao, về ở đây thật ung dung nhàn hạ, còn muốn gì nữa chứ...
Chiến bỗng nhìn tôi nháy mắt và nó hỏi chú Ba Lành :
- Rồi chú Ba phải ở một mình như vậy hoài sao...?
Chú Ba Lành bật cười ha hả :
- Mầy thiệt tình mà, hổng để cho tao có một chút riêng tư nào sao... mầy muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ đi...
Rồi chú nhìn tôi :
- Chữ duyên trong đời người thật hiếm, vì dễ mấy khi cùng sở thích ... cặp Lưu Thủy Bắc Oán Ai và Phú Lục Bắc Hạ Nam Oán là kỷ niệm trong đời đi chơi đờn ca tài tử của tao, tặng cho mầy coi như là duyên gặp mặt... Tao hy vọng lần sau mầy về gặp ngày giổ Tổ mình cùng nhau đi quậy mấy ông già trên nhà thờ Tổ hì hì...
Tư Én vừa cất lại mọi thứ vào trong chiếc hộp gổ cho chú Ba Lành vừa lên tiếng :
- Con có được đi không?
Chú Ba Lành trả lời cô, một câu mà không biết do chú cố ý lạc đề hay ám chỉ điều gì khi chú lại nhìn tôi :
- Phải coi mầy có chữ duyên không đây....
* mở ngón : trong giới chơi cổ nhạc, người đầu tiên dạy cho mình đờn gọi là mở ngón...
*** *** Chiếc Boeing 737 của hảng hàng không Cathay Pacific lướt nhanh trên phi đạo phi trường Tân Sơn Nhất trước khi lao vút vào khoảng không chói chang nắng gắt của Saigon. Nhìn ra khung cửa kiến, mọi vật bên dưới đều nhỏ lại... vậy mà sao đôi mắt tự tin kiêu hảnh của người con gái "thất thập nhị huyền công" lại lớn dần lên trong cảm nghĩ của tôi. Trong số các bạn chơi đờn ca, ra phi trường tiển tôi hôm nay Tư Én đã nổi lên như một hiện tượng vô hình vừa được khám phá. Chiếc áo dài trắng bình dị, mái tóc cột đuôi gà cao cao... vậy mà sao tôi thấy mình cứ mãi nao nao, và tôi lại ước mình là Ô Hắc Lợi để được ai kia làm Phi Long dâng rượu tiển, để rồi tự mĩm cười khi chợt nhớ lời hứa không kịp suy nghĩ là giổ Tổ năm sau tôi sẽ về VN... Phi cơ đã bình phi, nhìn ra chỉ còn mây trắng, mọi việc rồi sẽ quay vòng như cũ khi cuộc sống nơi xứ người dù muốn dù không vẫn là một trùng lập khắt khe, nhưng trong tôi từ nay có thể những định kiến chủ quan về nền văn minh khoa học kỷ thuật không còn là duy nhứt nữa và có phải một thế giới siêu hình vẫn tồn tại đâu đây... với những gì tôi chứng kiến tại nhà chú Ba Lành.
Tôi mở chiếc túi đeo vai, lấy bài nhạc Lưu Thủy Bắc Oán Ai mà cô Tư Én đã chép lại thật cẩn thận ra xem... nhìn nét bút nhẹ nhàng uyển chuyển ký âm những chữ hò, xự, xang, xê, cống... tự nhiên sao một nguồn hứng khởi cuồn cuộn trong tôi... và tôi muốn vẽ lại tấm gương anh thư hào kiệt của Nữ tướng Bùi Thị Xuân trước kẻ thù qua dòng nhạc hùng tráng bi ai giống như cuộc đời của người nghĩ ra nó : Chú Ba Lành.
Hết