Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018

Vạn vật trên đời vốn dĩ đến và đi bởi một chữ “duyên”



https://mb.dkn.tv/wp-content/uploads/2018/04/ml33.jpg
Vạn vật trên đời vốn dĩ đến và đi bởi một chữ “duyên” đã định, người gặp người là bởi duyên đủ, nợ đầy, và khi xa nhau cũng là lúc nợ kia đã trả, duyên này đã phai.
Vậy nên, sống vui tươi hay lệ sầu khoé mắt, sống thanh nhàn hay sớm tối bon chen, tất cả dựa vào sự lựa chọn con đường của mỗi người.
Cuộc đời, được làm người là điều đơn giản nhất, lại là điều hạnh phúc nhất, vậy nên khi đối đãi với người với việc, chỉ cần tận lực là được, vạn sự tuỳ duyên.
Bởi…
Người không thích mình, mình làm gì cũng chỉ là vô nghĩa.
Thứ không phải của mình, cưỡng cầu cũng chẳng ích chi.
Điều rời xa mình, suy ra cũng đều như gió thoảng.
Điều mà ở lại với mình mới trọn nghĩa nhân sinh.
(Ảnh: Shutterstock)
Người muốn tìm mình, chân trời góc bể chẳng quản đường xa.
Người muốn đợi mình, trăm năm cũng không màng sớm tối.
https://www.dkn.tv/wp-content/uploads/2018/04/sad_alone_girls_love_wallpapers-37.jpg(Ảnh: Youtube.com)
Đời người có bệnh không đáng sợ, sợ rằng bệnh rồi không khỏi.
Đời người thua không đáng sợ, sợ thua rồi vẫn cứ hồ đồ.
Đời người sai không đáng sợ, sợ sai rồi lại sai nữa.
Đời người không sợ cô đơn một lúc, chỉ sợ rằng một kiếp cô đơn.
https://www.dkn.tv/wp-content/uploads/2018/04/hinh-anh-co-gai-2.jpg

Và…
Yêu một người không đáng sợ, chỉ sợ rằng yêu không đúng người.
Chia tay không đáng sợ, sợ xa rồi mà chẳng thể quên.
Người với người bên nhau là bởi chữ “duyên” chữ “tình”, đừng nên tự đặt vị trí mình trong lòng người khác.
https://www.dkn.tv/wp-content/uploads/2018/04/1408545487-231275355.jpg(Ảnh: Flickr)
Nỗ lực, trân quý, tâm không hổ thẹn, vạn sự tuỳ duyên, an theo vận mệnh, ắt đời an lạc.
Minh Vũ
Source: Internet.

Cho những ai tuổi đã đủ già ...

Cho những ai tuổi đã đủ già
Và những ai tà tà sắp tới…



  cid:Tl17TTIn3Nc9jWKQl7Go 

Trước tuổi trung niên – Đừng sợ hãi.
Sau trung tuần – Chẳng hối tiếc chi.
Cứ vui hưởng trọn cuộc sống đi.
Đừng chờ đợi đến khi lệ khệ

Chân không lê nổi để than phiền.
Hãy đi thăm khắp chốn, mọi miền
Khi bạn thấy mình còn tráng kiện.
Và bất cứ lúc nào thuận tiện
Hãy họp vui với bạn, với bè.
Chẳng phải để ăn uống thỏa thuê
Nhưng chỉ vì…mai kia đã muộn.

Đồng hồ cát, thời gian đã cạn.
Tiền trong băng của bạn, bạn ơi,
Lấy ra mà tiêu dùng đi thôi,
Ăn, uống, ở, đi chơi thoải mái.
Tuổi cao rồi, đâu còn sống mãi.
Đừng ngại ngần, khi đói, cứ ăn.
Những thực phẩm tốt cho bản thân
Bạn hãy nên thường xuyên dùng chúng.
Những thức ăn không mấy hữu dụng,
Không tốt gì, nhưng chúng lại…ngon,
Thỉnh thoảng dùng, với lượng ít hơn,
Không cần phải hoàn toàn tránh né.

Những lúc bạn bị đau, không khoẻ,
Dù giầu sụ, hay chỉ nghèo xơ,
Hãy lạc quan, bệnh sẽ được nhờ
Giữ niềm vui cũng là cách chữa.

Ai cũng qua Sinh, Lão, Bệnh Tử,
Vậy lo chi sức khoẻ bất thường?
Đời là thế! Chỉ một đoạn đường.
Đi đã hết, tiếc thương gì nữa?

Lo mọi việc, sắp đặt các thứ
Thảnh thơi đi. Lần lữa mà chi?
Tâm trạng bạn, tự bạn chủ trì,
Linh hồn bạn, trao cho Thượng Đế,
Sức khoẻ, chăm sóc bởi bác sĩ.
Những lo lắng, bạn nghĩ, giúp cho
Bạn mau chóng lành bệnh được ư?
Nếu đúng thế thì xin mời bạn
Cứ lo lắng, chẳng ai cấm cản.
Nếu ưu tư làm bạn trường sinh,
Thì lo đi, bạn tự biết mình.
Nếu lo lắng phát sinh hạnh phúc
Bạn cứ ôm lo âu, vững bước

Còn tương lai lũ nhóc, bạn ơi,
Trời sinh voi, sinh cỏ cả rồi.
Chúng tự tạo tương lai, sự sản.
Bạn hãy lo cho bản thân bạn,
Sức khoẻ mình, chỉ bạn mới hay.
Qũy hưu trí dành dụm lâu nay
Hãy giữ lấy trong tay của bạn.

Người bạn đường qua bao năm tháng
Đã chia sẻ hoạn nạn, vinh quang,
Hãy trân qúy như thể kim cương,
(Một trong hai sẽ ngừng bước trước!)

Tặng nhau đi, tình yêu ngà ngọc
Bạn bè từ trường đời, trường học,
Những người thân từ lúc còn thơ
Đến những ngày tóc đã bạc phơ,
Nếu có dịp, tạo cơ hội gặp,
Vì tuổi tăng mỗi ngày một gấp,
Nên cơ hội xuống thấp thật mau.
Cùng bạn bè quây quần bên nhau
Ta ca hát, đùa vui, bạn nhé!

Nước trôi, không chẩy lại là thế.
Như dòng đời. Vậy cứ vui lên!

CHẨM TÁ NHÂN (phóng tác)

Source: Internet.

Sóng thời gian

      
Ngày xưa mộng ước ta nhiều lắm       
Ta ước làm vua cả thế gian
Ta muốn làm quan, ngôi tể tướng…
Lớn khôn ta chỉ đứng che tàn!

Bây giờ mộng ước ta đâu nhỉ?
Triều đại ta mờ lớp phế hưng
Dinh thự ta kìa căn gác hẹp
Quân hầu phạm thượng mặt nhơn nhơn.

Mộng vỡ, vương triều ta đã mất
Và em, hoàng hậu chẳng hồi cung
Ta còn để lại gì không nhỉ?
Thành quách rêu phong dấu bụi hồng.

Hôm nay buồn quá khơi dòng đục
Thấy bóng ta chìm đáy vực sâu!
Lũ quạ đen chờ ta nổi xác
Rình làm tấy lại những cơn đau.

Ta lớn khôn rồi vẫn trẻ thơ
Hồn nhiên nuối mộng thuở nào xưa
Lâu đài ta vẫn xây trên cát
Ôm trái tim người đứng ngẩn ngơ!

                    Vương Đức Lệ



         Time Waves

I had many dreams while I was still young:
To be king of the world even corners far-flung,
Or chancellor, a mandarin of rank loftily high…
But now, grown-up, I am only an orderly guy!

Nowadays, where are my wishes going to at all?
My reign has already waned thru rise and fall;
My palaces are reduced to this attic narrow;
With guards irreverent, uncivil, just to harrow.

Disillusioned, my dynasty collapsed at a blow;
And you, the queen, did not return to the chateau.
Whatever have I left in that naïve past drear?
Oh, only mossy castles, vestiges of man’s sphere.

Today, too sad, I stir the dim stream to reminisce
And see my shadow sink deep down the abyss!
The black crows are awaiting my corpse to rise
For them to tear the blots and for me to agonize.

Although an adult, I still remain a little child,
Innocently nurture dreams of old times so mild;
I still continue to build vainly lordship on sand,
Embracing the human heart amazedly to stand.


Translation by Thanh-Thanh

Source: https://www.thica.net/2015/08/28/song-thoi-gian/