Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010
Sa La Lu Du Ký - 4
San Franc Phố Núi Mờ Sương ...
Tiểu mỗ sinh ra ở cái xứ "phố núi mờ sương" như đã được nhắc đến trong một bài hát của nhạc sĩ Phạm Duy, nhưng phải nói câu hát / thơ này rất phù hợp với SF . Không biết khí hậu SF quanh năm ra sao, nhưng thời tiết SF trong những ngày tiểu mỗ ở đây thật dễ chịu. Một kiểu lạnh se se và sương mù lãng đãng chẳng khác gì khí hậu ở vùng cao nguyên VN. Sương mù ở đây nhiều đến nỗi nó rơi như những trận mua phùn đầu xuân, nhưng sương mù ở đây thật dễ thương nó chẳng làm ướt áo ai cả mà còn làm cho mình cảm thấy rất khoảng khoái. Nhất là về chiều, khi nhìn lên đỉnh các cao ốc, tiểu mỗ có cảm tưởng như nhìn lên cảnh bồng lai bởi sương mù bao quanh làm ánh đèn toát ra từ những cao ốc trở thành một thứ ánh sáng mờ ảo tuyệt đẹp.
Một kỷ niệm sương mù làm tiểu mỗ khó quên đó là hôm tụi này rủ nhau đi ngắm cầu Golden Gate. Hôm đó ra đến nơi thì trời đã xế bóng, tuy mặt trời đã cố sức chiếu xuống SF nhưng những nàng sương mù tụ tập đông đúc đến nỗi tụi này chỉ thấy một chân cầu lờ mờ. Chờ mãi đến 2-3 tiếng sau mà các nàng (sương mù) vẫn chẳng chịu bay về trời. Ánh sáng mặt trời có vẻ chói lọi hơn một chút về hướng Tây, nhưng tụi này cố dán mắt lắm cũng chỉ nhìn thấy thêm một chân cầu thứ 2 nữa thế thôi. Cuối cùng tụi này đành quyết định rút về để ngày hôm sau lấy một tour Duck Drive (xe vừa chạy trên đường vừa lội dưới nước) mong ngắm được chiếc cầu được rõ hơn.
Chuyến Duck Drive ngày hôm sau đó là một chuyến vui nhất trong các chuyến du hý ở SF. Tiểu mỗ nhớ mang máng giá khoảng $70-80 chi đó một người (tiểu mỗ lười lắm, "chịu chơi chẳng chịu chi"). Như đã nói ở phần trên mọi việc tổ chức, book vé, mua vé v.v. đã có anh bạn lo, & bà xã tiểu mỗ chi, tiểu mỗ chỉ lo việc chơi thôi ...
Chuyến Duck Drive tour tụi này đi xuất phát từ Union Square cách khách sạn tụi này ở một vài phút đi bộ. Vừa lên xe (tàu) đã thấy vui rồi, anh captain tên Ben là một hướng dẫn viên xuất sắc. Captain Ben đã điều khiển chương trình & giới thiệu các địa điểm, thắng cảnh thật hấp dẫn sôi động trong suốt chuyến du hý. Chiếc xe vịt tụi này đi đến đâu du khách & khách bộ hành 2 bên đường ai cũng trố mắt nhình, cười & vẫy tay chào. Captain Ben phát cho mỗi người một chiếc còi mõ vịt (còi có hình giống mỏ vịt & phát ra âm thanh như vịt kêu), anh mở những bản nhạc (cả nhạc Beethoven) đủ loại rồi yêu cầu bà con "hoà tấu" theo bằng còi mỏ vịt. Những khúc hòa tấu bằng còi mỏ vịt chỉ dừng khi captain Ben dừng nhạc để giới thiệu về một cảnh hay một khu phố nào đó.
Qua lời kể của Captain Ben, tiểu mỗ biết được một phần cúa thành phố SF hiện nay trước năm 1906 là phần nằm dưới mặt nước biển. Trận động đất năm 1906 đã tàn phá thành phố SF nhưng ngược lại nó đã nâng phần đất này trồi lên khỏi mặt nước và thế là thành phố SF được mở rộng thêm một đoạn. Nhìn vào thành phố hiện nay chúng ta không thể tưởng nơi đây đã có một trận động đất kinh hoàng tàn phá phần lớn thành phố.
Thái độ sống của dân SF nói riêng và của dân Mỹ những nơi tiểu mỗ đi qua nói chung đã làm tiếu mỗ ngưỡng mộ không ít. Tuy dân Mỹ có thể tạm gọi là hơi "thô" (agrressive) trong cách cư xử chung chung & khi lái xe, nhưng ngược lại đa số từ những anh bồi bàn, lái taxi, nhân viên bán hàng, khách sạn v.v. lúc nào tiểu mỗ cũng nhìn thấy một niềm lạc quan vui vẻ ẩn hiện trên gương mặt của họ. Tiểu mỗ có nói chuyện với một anh bạn đang làm việc ở Mỹ, anh cũng đã từng sống và làm việc ở Úc. Theo nhận xét của anh, người Mỹ cởi mở hơn người Úc nhiều, có thể tiếng Anh mình không nói hay bằng họ, có thể mình là người da màu, nhưng trong công sở, nếu mình có khả năng họ sẵn sàng đưa mình lên & nếu mình là cấp trên của họ thì họ nghe theo mình răm rắp. Chuyện này theo anh (& tiểu mỗ cũng đồng ý) hơi khó ở Úc, ở Úc tóc đen làm cấp trên của tóc vàng hay tóc nâu đã là khó, mà có lên được cấp trên của mấy loại tóc đó thì cũng lắm điều rắc rối. Có lẽ phải chờ khi nào Úc có một ông thổ dân lên làm thủ tướng thì tình hình mới thay đổi :)
Xin xem tiếp kỳ sau ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.