Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010
Sa La Lu Du Ký - 7
Grand Canyon ...
Ngày thứ hai sau khi đến Las Vegas tụi này thuê xe lái đi Grand Canyon, anh C là trưởng đoàn nhưng đến phút cuối con gái của anh không được khỏe nên đành bỏ cuộc. Nhập với gia đình anh Hai phái đoàn bây giờ cũng đã gần 30 người. Cảm giác lái xe trên sa mạc Neveda thật là thú vị. Mặc dầu ở ngoài nhiệt độ khoảng trên 40 độ C nhưng trong xe đã sẵn máy lạnh nên cứ thoải mái ngắm cảnh lái xe.
Trên đường đi Grand Canyon, cách trung tâm thành phố Las Vegas khoảng 30-40 phút là đập nước Hoover (Hoover Dam) được xây dựng từ năm 1931, đây là nơi cung cấp nước cho thành phố Las Vegas. Thật buồn cười, khi ở Úc chung quanh là biển thế mà sau bao năm hạn hán đa số các thành phố ven biển đều bị giới hạn nước, trong khi ở giữa sa mạc Neveda này thì nước xài thoải mái. Tiểu mỗ nghe kể, tuy ở đây là sa mạc nhưng vào mùa đông các rặng núi sa mạc này được phủ đầy tuyết bởi thế khi tuyết tan Las Vesgas mới có nguồn nước dồi dào như vậy.
Ngừng lại đập nước ngắm cảnh và chụp hình một lúc, bà con ai cũng nếm đủ cái nắng sa mạc nên lại lên đường đi tiếp đến Grand Canyon. Trước khi đến Grand Canyon, phái đoàn dừng lại ở một tiệm bán kem, nước ngọt & đồ lưu niệm. Vào tiệm này tiểu đệ mới biết mình đã vượt biên giới tiểu bang Neveda và đang ở trong địa phận tiểu bang Arizona. Bà con lại tranh thủ "giải khát" & mua đồ lưu niệm rồi lại lên xe hướng về Grand Canyon. Đoạn đường gần đến Grand Canyon khoảng 17-20km là đoạn đường không tráng nhựa (unsealed) bởi thế đoàn xe 4 chiếc tung cát bụi mịt mù, làm tiểu mỗ nhớ đến những đoạn phim cao bồi Huê Kỳ năm xưa.
Tụi này đến Grand Canyon cũng đã quá trưa, ở đây họ không cho mình lái xe đến tận nơi có thể ngắm những vách núi mà mình phải đậu xe ở bến, mua vé và được xe bus chở đi. Vé ở đây có nhiều loại nhưng tụi này mua lọai vé bao luôn cả ăn chiều (bữa ăn chiều này không nên bỏ qua). Từ bến xe bus đến nơi có thể nhìn thấy những vách núi không quá 10 phút. Một chiếc cầu hình móng ngựa bằng kính vừa được xây dựng cách đây mấy năm cho phép du khách đi ra giữa cầu để nhìn xuống giữa vực sâu.
Grand Canyon được cấu tạo bởi những vách núi rất cao, bởi thế nếu quý vị có thấy một số người chỉ dám bò mà không dám bước đi trên chiếc cầu kiếng hình móng ngựa (trong đó có một số người trong phái đoàn của tiểu mỗ) thì cũng không lấy gì làm chuyện lạ. Có đến đây nhìn thấy sự hùng vĩ của nó mới hiểu tại sao cảnh này được xếp vào những kỳ quan thế giới. Có một điều trước khi ra chiếc cầu hình móng ngựa du khách phải gởi lại tất cả đồ điện tử như mobile phone, máy chụp hình, quay phim v.v. ở lại những locker. Du khách cũng được yêu cầu mang một bao (vớ) vải ở ngoài giày của mình. Nếu ai muốn chụp hình nhớ nên chụp trước khi vào cổng chiếc cầu hình móng ngựa, vì khi vào đây du khách không được chụp hình (nếu ai muốn chụp hình sẽ có nhân viên ở đây chụp hình lấy tiền).
Rời chiếc cầu hình móng ngựa, xe bus lại đưa phái đoàn về chỗ ăn chiều. Như đã nói trên, khi đến đây quý vị không nên bỏ qua bữa ăn chiều, chẳng phải vì nó có những món cao lương mĩ vị chi cả mà chỉ bởi cảnh đẹp ở đây. Bữa ăn chiều chỉ bao gồm một số đồ ăn nấu theo kiểu Mexico cũng tạm được, nhưng cảnh hoàng hôn ở đây thì thật tuyệt vời. Hôm tiểu mỗ đến Grand Canyon vừa quá độ trăng tròn (vừa qua trung thu), nơi du khách dùng bữa ăn chiều có thế như một bán đảo, có nghĩa là đỉnh núi này chỉ có một đường đi vào còn chung quanh là vực.
Cảnh mặt trời chưa lặn hẳn ở hướng tây và cảnh mặt trăng tròn treo lơ lửng ở hướng đông trên đỉnh những vách đá cheo leo, thật là một cảnh tuyệt mỹ. Cũng cần nói thêm, khi hoàng hôn xuống khí hậu ở đây trở nên mát dịu.
Ai có ngờ giữa sa mạc hoang vu mà thời tiết của buổi chiều hoàng hôn hôm đó đã cho làm cho tiểu mỗ có cảm giác mình đang đứng trên một đồi thông Đà Lạt, một không gian thật dễ chịu, thật thơ mộng. Nhìn cảnh ở đây và đang lúc chờ chuyến xe bus cuối cùng đến đón phái đoàn, tiểu mỗ chợt nhớ đến mấy câu thơ của một nhà thơ tiền chiến (xin lỗi đã không nhớ chính xác tác giả là Xuân Diệu, Thế Lữ, hay Lưu Trọng Lư ???):
Đương lúc hoàng hôn xuống
Là giờ viễn khách đi
Nước đượm màu ly biệt
Trời vương vương biệt ly ...
Quý vị có thể cho rằng chữ "nước" trong bài thơ này không hợp cảnh sa mạc ở đây, nhưng tiểu mỗ xin thưa với quý vị dưới những vách núi đá sừng sững là một dòng sông thăm thẳm trơ trọi. Tiểu mỗ dùng từ "trơ trọi" ở đây vì hai bên dòng sông không có cây cối gì cả, chỉ có trên đỉnh núi một vài bụi cây dại lưa thưa.
Nhìn cảnh hoang vu ở đây tiểu mỗ tưởng chẳng có mấy loài sinh vật sinh sống nơi này, nhưng khi nói chuyện với những nhân viên làm việc ở đây họ cho biết về đêm sẽ có chồn, cáo, sóc xuất hiện tìm mồi. Thế mới thấy khí hậu dẫu khắc nghiệt đến đâu, địa hình dù hiểm trở đến đâu, trên trái đất này nơi đâu cũng có những loài sinh vật sống âm thầm từ đời này sang đời nọ mặc cho thế sự đổi thay ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.