Hôm nay vô tình đọc một câu trong kinh Phật lòng chợt nhớ đến những hình ảnh của mấy năm về trước. Mới đây mà cũng đã 6-7 năm rồi, lúc ấy tuổi gần 40 già rồi mà sao vẫn ham thế. Đoạn đường từ nhà đến chỗ tập nếu đi thẳng cũng chừng 60 cây số mà có phải được đi một đường thẳng đâu. Chẳng biết sao lúc ấy lại ham quá vậy. Mỗi cuối tuần chạy chừng 20 cây số đưa con đi học thêm rồi chạy thêm chừng 50 cây số nữa mới đến chỗ tập. Nơi tập là một sân trường tiểu học thoai thoải trên đồi, có vài cây thông toả bóng râm, vi vu khi làn gió thổi qua.
Nhìn vào lớp mình là người "già nhất", đứng tấn run lẩy bẩy, nội công thuộc hạng bét nhưng tự nhủ lòng sẽ cố gắng hết sức. Nhìn sang mấy đứa bé thấy chúng đứng tấn mà ham, vậy mà tụi nó vẫn bị các sư huynh thúc ép. Có đứa chịu không nổi bật khóc ngon lành, khóc thì khóc tấn vẫn cứ phải đứng ... Mấy ngày đầu nhìn cảnh này thấy "xót" thật, sau hoá quen rồi nghĩ ráng lo cái "thân già" tập sao cho đỡ xấu hổ với đám trẻ. Bao nhiêu năm võ vẽ tưởng mình đã "ngon" bây giờ chợt nhận ra mình chưa biết gì, học lại ABC thôi. Sư phụ thấy mình "lớn tuổi" nên cũng nương tay một chút, thế mà sau mỗi buổi tập cũng phải bò ra xe nằm thiếp đi 10-15 phút trước khi có thể nổ máy chạy về đón con.
Người ta bảo muốn luyện võ phải bắt đầu từ nhỏ cỡ 6-7 tuổi quả không sai. Có lần nghe một cuộc phỏng vấn của một sư phụ, người phóng viên hỏi ông đại loại học võ bao nhiêu năm mới gọi là "đủ". Ông trả lời, cần ít nhất 30 năm mới tạm gọi là "đủ" cho căn bản và sau đó vẫn cứ luyện tập không ngừng sao cho phù hợp với tuổi tác và sức khỏe của mình... Nghe vậy để biết nếu mình có học cả đời cũng chỉ là ABC thôi, chỉ mong biết được căn bản thở làm sao & làm thế nào để đứng vững trên đôi chân của mình mong một mai về già đỡ bệnh tật & giữ sức khỏe được ngày nào hay ngày ấy ...
Làng Nam
07-2014.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.