Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2022

Má!

 


Nhìn chiếc giường bệnh viện chuyển về nhà cho má nằm gần 10 tháng nay, bây giờ đã trống vắng ... Những ký ức từ từ quay về như những thước phim ...

Những hình ảnh đầu tiên con nhớ được lúc con 2-3 tuổi là mỗi sáng Má bế đưa con sang cho chị Mai (người giúp việc) trước khi má đi làm, và mỗi chiều Má đi làm về mặc chiếc áo dài và con nhảy chồm chồm từ tay chị Mai đòi má bế ...

Rồi ngày em L ra đời năm 1971, con nhớ Ba chở con cùng anh K & chị T trên một chiếc xe 6-7 chỗ ngồi đến thăm Má và L ở nhà Mụ Hiền.  Con nhớ lúc đó là buổi tối, thời chiến tranh nên tất cả các cây cầu đều có lính gác, Ba xuống nói gì đó và họ đã kéo cổng gác cho xe mình đi qua.

Năm con 4 tuổi, anh K và chị T đã được gởi đi học nội trú ở trường Mai Liên và con nhất định đòi đi học nên má đã đưa con đến gặp Bà Nhất xin cho con học.  Con nhớ Má nói với Bà Nhất ở trường nội trú rằng:

- Nó còn nhỏ quá mà cứ đòi đi học, không biết có học được không Bà Nhất ?

Và con nhớ Bà Nhất vuốt má con & nói bằng một giọng Huế ngọt ngào hiền hoà:

- Nhìn mặt cháu sáng sủa, chắc cháu bắt đầu học được đấy ...

Rồi con được một ma sơ đưa con đến căn phòng học cuối của dãy bên trái của trường, Má đã đi theo con cho đến khi con vào lớp nhìn một lúc rồi má vẫy tay chào trước khi đi về.  Con còn nhớ ma sơ dạy con ngày hôm đó được mấy đứa trong lớp gọi là "Sơ Bê Ri Nha", và năm viết trên góc phải của chiếc bảng đen hôm đó là năm 1972.  Chiều hôm đó sơ Bê Ri Nha dạy cho tụi con bài hát "Một ngày kia tôi thấy chim non, chim nó nhảy nhay nhảy ..", lúc đó đã về chiều và tự dưng con nhớ Má chỉ muốn xe nhà trường đưa con về nhà sớm hơn ...

Rồi sau đó mỗi sáng Má lại chuẩn bị đồ ăn sáng cho con mang theo, trước khi "xe trường (school bus)" đến đón. Ở trường các ma sơ cho ăn buổi giữa sáng và giữa chiều thường là sữa & bánh mì, còn buổi trưa tụi con được ăn thật "thịnh soạn" với đĩa, muỗng, nĩa & dao.  Kỷ niệm cười ra nước mắt là con không quen dùng nĩa & dao để ăn nên khi ma sơ vừa quay đi là con bỏ ngay nĩa dao để "bốc bằng tay", làm các ma sơ phải khổ công tập luyện cho con dùng nĩa và dao hết mấy ngày.  Con nhớ có lần mấy ma sơ kể lại cho Má nghe chuyện này ...

Cũng năm 1972, chú Hà đi không quân bị tử trận, chú là người rất thương con.  Mỗi lần chú về phép thường bế con đi thăm hàng xóm.  Vì thương tiếc chú nên Ba & Má đã đổi tên quán cà phê của nhà mình thành quán "Cà Phê Hà".  Quán cà phê nằm cạnh một trạm kiểm soát quân sự vì vậy khách thường là những chú lính VNCH với lưng vai mang đầy súng đạn.  Con nhớ mấy chú trước khi rời quán để leo lên những chiếc GMC thường quay lại vẫy tay "chào chị Hà" vì nghĩ Má tên là Hà.  Rồi chiều chiều cũng những chiếc GMC từng đoàn chở quan tài phủ cờ chạy ngang, Má lại buồn và thường nói "Tội quá!".

Năm 1975 mọi người chuẩn bị chạy loạn và nhà mình cũng vậy, nhưng may mắn cha xứ đã quyết định hủy bỏ cuộc chạy loạn vì quá nguy hiểm.  Con nhớ có một đêm tụi con được chuyển lên nhà Ngoại và đến sáng thức dậy không thấy Ba & Má đâu, hỏi thì bà Ngoại nói Ba Má đi cải tạo mấy hôm nữa sẽ về.  Mấy ngày đầu tụi con cũng nhớ Ba Má lắm nhưng còn nhỏ quá, ngày qua ngày ở với bà Ngoại cũng dần quen.  Bây giờ lớn lên con mới hiểu Má đã cố tình đi vào "trại cải tạo" lúc sáng sớm khi các con còn ngủ để tránh cảnh "chia ly".  Tưởng tượng cõi lòng một người mẹ tan nác ra sao khi bỏ lại đàn con ...

Thời gian này, thỉnh thoảng bà Ngoại lại chuẩn bị một giỏ đồ ăn cho anh K đi xe đạp vào trại thăm nuôi Ba Má.  Một hôm thấy anh K chở em L đi thăm nuôi, ngày hôm đó con nghịch dao bị đứt tay rất nặng nhưng sợ bà Ngoại la nên lên giường đắp mền nằm giả bị bệnh bỏ ăn tối rồi ngủ thiếp đi.  Đến khoảng 3-4 giờ sáng bỗng con thấy có người mở mền con ra, mở mắt nhìn thì thấy là Má, con vừa mừng vừa lo.  Con còn nhớ Má la hoảng lên "trời ơi" khi thấy bàn tay đầy máu me của con.  Rồi Má bế con ra rửa vết thương và băng bó lại.  

Lúc đó con không hiểu tại sao Má lại xuất hiện bất ngờ như vậy, sau này mới biết là ngày trước đó, theo lời Má dặn anh K chở em L đi theo khi thăm nuôi cho Má gặp đỡ nhớ.  L còn quá nhỏ ngồi sau chiếc xe đạp không thể giữ vững nên đã rơi xuống đường, khi vào trại thì mặt mày L trầy sướt máu me, ông giám thị trại thấy tội đã quyết định cho Má về nhà 3 ngày.  Má đã rời trại từ xế chiều, tay bế L đi bộ mười mấy cây số đến 3-4 giờ sáng thì về đến nhà Ngoại và khi vào giường dở mền ra thăm từng đứa con mới biết con bị đứt tay ...

Một thời gian sau Ba vẫn ở trại cải tạo và Má được thả về, mấy mẹ con dọn về căn nhà xưa lúc này có mấy chú bộ đội đang ở.  Mấy chú này về sau rất mến gia đình mình nên dù đã bao năm cách xa khi có dịp mấy chú lại ghé về thăm nhà mình.

Rồi một ngày Ba cũng được về, mình bán căn nhà xưa chuyển đến một vùng đồng không mông quạnh. Đêm đến không thấy một ánh đèn chung quanh chỉ nghe tiếng giun dế kêu rỉ rả.  Thời gian này có lẽ là thời gian khổ nhất của nhà mình, Má phải làm thêm nghề đan áo len & bán dần nữ trang để sống.  Con vẫn nhớ suốt thời gian này, hằng đêm bất cứ giờ nào tụi con dậy dẫu là 2, 3 hay 4, 5 giờ sáng vẫn thấy Má ngồi bên ánh đèn dầu để đan từng chiếc ao.  Rất nhiều lần tụi con đã thấy Má gục bên chiếc đèn dầu rồi giật mình tỉnh dậy tay lại đan ... Không biết thời gian này một đêm Má ngủ được mấy tiếng hay Má vẫn thức trắng đêm và ngày hôm sau vẫn phải ra đồng đi làm "tập thể" cho Hợp Tác Xã ...

Rồi tụi con từng đứa rời nhà, chỉ còn hai đứa em nhỏ TD & AT ở với Má, Má vẫn phải làm việc quần quật để chu cấp cho những đứa đi xa cho đến khi tụi con có khả năng tự lập ...

Niềm an ủi cuối đời dẫu sao gia đình mình đã được nước Úc nhân hậu cưu mang và Má đã được ở Úc trên 25 năm để nhìn thấy con cháu trưởng thành và đứa nào cũng rất thương Bà Nội, Bà Ngoại ...

Hôm nay Má đã về trời ...

Trần gian trống vắng …đâu lời hỏi han

Cháu con ngơ ngác lạc đàn ...

Cầu mong nơi chốn thiên đàng Má vui …


Con

NTTN


MELBOURNE 15-01-2022.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.