Nếu tôn giáo không làm ta thuyết phục
Nhưng ta đã thấm đòn đời để cảm nhận vô thường
Một ngày kia ta dường mất đi tất cả
Chỉ còn tấm thân và trước mắt một con đường
Ta tự hỏi đâu là lẽ sống?
Tiếp tục sống cho người hay sống cho ta?
Mục đích cuộc đời là gì khi ta được sinh ra?
Có phải chăng theo một triết gia
Người ta sống “để di truyền nòi giống”?
Một con sóng luân hồi của ngàn đợt sóng?
Hết đời này là địa ngục, thiên đàng?
Phải chăng tất cả chỉ là cát bụi mây ngàn?
Rồi cũng trở thành hư vô tất cả?
Nghĩ đến tận cùng ta chẳng là gì cả
Ta là gì giữa vũ trụ mênh mông?
Một đời người kết cục cũng bằng không
Khi ta đã xuôi tay nhắm mắt
Thôi thì hãy cứ tiếp tục bước đi con đường trước mặt
Thấy cỏ cây thì ta cứ ngắm nhìn
Hít khí trời và cảm nhận buồng phổi của chính mình
Nếu ngã gục thì tự mình đứng dậy
Không tự đắc và cũng không van lạy
Sống bình tâm và hưởng thụ từng giây
Vì đâu dễ được sinh ra trong cõi này đây
Cái gì đến mặc tình sẽ đến
Vật gì đi tự khắc sẽ ra đi
Thắc mắc nhiều về cuộc sống mà chi
Hãy cứ sống …
Cùng vạn vật và muôn ngàn cây cỏ …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.