Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

Cái Tôi- vật cản hạnh phúc nhân sinh




Photo:
Namo Buddhaya



Chúng ta thường không nhận ra được “Cái Tôi cao” ở bản thân mình.
 Bởi chúng ta chỉ công nhận, lắng nghe, thấy vui khi được người khác nói về những cái tốt, thế mạnh của mình. 
Nhưng chúng ta lơ là, không suy nghĩ, thậm chí đôi khi là khó chịu khi nghe thấy những điểm yếu, khuyết điểm 
của mình. - Chúng ta chỉ nhìn thấy những cái mình có mà không biết đến những gì mình còn khiếm khuyết. 
Nói cách khác là tự thỏa mãn với chính mình.

- Chúng ta luôn nhìn thấy kết quả mọi thứ mình làm tốt hơn người khác, không ai bằng mình.

- Chúng ta luôn nhìn thấy mọi thứ của mình là tốt nhất, và không ai có những thứ ấy tốt hơn mình.

- Chúng ta không thể lắng nghe được những điều người khác nói và suy ngẫm về nó.

- Chúng ta không sẵn sàng chấp nhận (đón nhận) sự thay đổi, ngay cả khi biết nó đúng.

- Chúng ta không sẵn sàng nghiên cứu, học hỏi. Sự học hỏi ở đây, không chỉ là học hỏi kiến thức có liên quan 
đến công việc chuyên môn, mà là nhìn và học hỏi ở những người xung quanh, với những điều bản thân mình 
chưa có, không có.
- Một người leo lên nấc thang danh vọng, địa vị càng cao, thì cái tôi mà họ vác trên vai dường như càng nặng. 
Con người mưu cầu danh vọng, địa vị, tình yêu.. vì nghĩ những điều này mang lại cho họ hạnh phúc, nhưng cái tôi
 đã khiến họ trở nên cô đơn, trống vắng, mặc dù sở hữu được trong tay những điều trên.

'' Tôi là ai mà cười khi dấu lệ. Tôi là ai mà còn trần gian thế! '' TCS

Source Internet.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.