Cách đây mấy tuần, nhờ FB mà tôi tìm được những người bạn học ngày xưa ở Việt Nam. Có người đã không gặp hoặc liên lạc với nhau trên 30 năm. Sau khi liên lạc được với nhau qua FB, chúng tôi hỏi han nhau đủ điều vì đã ba mươi mấy năm thì rất nhiều chuyện để nói.
Một người bạn nói với tôi, chắc chừng 3 năm nữa các bạn sẽ tổ chức họp mặt kỷ niệm 35 năm từ ngày chúng tôi tốt nghiệp trung học và chia tay mỗi người một hướng. Bạn tôi nói rằng lúc trước hay tổ chức mỗi 10 năm nhưng bây giờ đã bước sang hàng "năm" cả rồi, nếu chờ 10 năm có khi có người đã ra đi ...
Nghe người bạn nói vậy, nếu nghĩ thoáng qua có vẻ bi quan, nhưng thực tế đời vô thường là thế ...
Cũng nói đến việc tổ chức họp mặt, cách đây không lâu tôi được những người bạn cùng khóa học ở một đại học bên Úc yêu cầu tôi đứng ra tổ chức một buổi họp mặt kỷ niệm 25 năm ngày tốt nghiệp đại học. Tôi nhận lời và sau khi tìm được một số địa chỉ email, tôi đã gởi một email lên kế hoạch buổi họp mặt . Tuy nhiên có lẽ thời gian ấy gần ngày lễ mọi người bận đi holiday hay sao nên tôi không nhận được email nào trả lời. Bởi thế từ hôm đó đến nay tôi cũng chưa có dịp liên lạc hay tổ chức lại.
Trong những người bạn mà tôi vẫn còn giữ những chi tiết liên lạc là anh K. Có lẽ anh là một trong những người tôi gặp và quen biết từ những ngày đầu đặt chân lên đất Úc. Tôi và anh cùng phu nhân của anh hồi đó cùng học một khóa Anh Văn dành cho người di dân mới đến Úc. Sau đó Anh và tôi vào chung trường đại học & học chung khóa với nhau 3 năm . Anh K là người hiền lành và rất ít nói, nhưng anh học rất khá. Năm cuối cùng chúng tôi ra trường, lúc ấy nước Úc đang bị khủng hoảng kinh tế nên chúng tôi tìm công việc rất khó khăn.
Cuối khoá, Anh & tôi cùng đi xin việc & cùng được gọi đi phỏng vấn trong một bộ của chính phủ. Cuối cùng thì hai đứa không may mắn được làm chung với nhau. Sau này tôi vô tình đọc được danh sách tuyển chọn nhân sự trong bộ mới biết anh chỉ thiếu một chút may mắn . Anh đã được lọt vào danh sách tuyển chọn, chỉ không may năm đó ngân sách chính phủ cắt giảm nên bộ đã giới hạn số người được nhận trên toàn quốc và tôi thấy tên anh nằm chỉ ngay dưới dấu gạch ngang (điều này có lẽ anh không biết).
Anh là một trong những người rất nhiệt tình được họp mặt với các bạn học xưa ... Cuộc họp mặt chưa được tổ chức, thì hỡi ôi !!! Sáng sớm thứ Bảy vừa rồi khi đang ngồi trong lớp học piano của con, tôi nhận được một cú điện thoại báo tin anh đã ngất trong lúc đang làm việc & khi đưa đến bệnh viện thì anh đã không qua khỏi ... Một điều đáng buồn là vợ con anh đã không có dịp gặp mặt anh trong giây phút cuối, vì khi đến bệnh viện thì anh đã ra đi ...
Tôi cảm thấy hối hận vì cuộc họp mặt chưa được tổ chức ... Có một lần tôi nghe một người bạn nói rằng "...Bạn bè ngày xưa vì hoàn cảnh cuộc sống chẳng mấy khi có dịp gặp nhau. Chỉ khi nào có đám cưới hay đám tang thì mới gặp ...".
Câu nói nghe phũ phàng nhưng thực tế quả thật phũ phàng, chúng tôi rất nhiều người sống chung một tiểu bang mà một cuộc họp mặt còn khó thực hiện, huống hồ chi ...
Vài dòng tâm sự như những lời vĩnh biệt anh!!!
Melbourne 3/2018,
Làng Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.