Hôm nay qua khung cửa
Con nhìn lá vàng rơi
Nhớ đến mùa Thu trước
Phòng này chính là nơi
Từ bệnh viện má về
Mỗi tuần con hai lần
Ghé xuống ở cạnh má
Ngoài trời cũng lá vàng
Cũng cuối Thu đầu Đông
Lá lả tả rơi rụng
Nhưng bây giờ trống không
Căn phòng đầy hoài niệm
Năm nay má không còn
Nhưng mỗi ngày con vẫn
Một mình trong căn phòng
Với bao điều u uẩn ...
Con đã không còn nơi
Để trở về má ơi!
Vừa khi vĩnh biệt má
Tai họa cũng từ trời
Đổ xuống đầu của con
Lòng người ai biết được
Càng nghĩ càng héo hon
Với bao điều trái ngược
Họ can tâm dựng chuyện
Đẩy con vào khốn cùng
Cướp của con tất cả
Tình phụ tử gia đình
Họ cạn nghĩa cạn tình
Họ quên họ vừa mới
Không thể chăm sóc mình
Con chạy lui chạy tới
Bệnh viện khắp mọi nơi
Có những lúc đuối sức
Vẫn không thể nghỉ ngơi
Những lời họ cầu cứu
Vẫn văng vẳng bên tai
Âm thanh dường còn đó
Hình ảnh chưa nhạt phai
Thế mà họ nhẫn tâm
Hại con trong âm thầm
Đến khi con biết được
Trời đất bỗng tối sầm
Lương tâm đâu ... Lương tâm ???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.