Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Chiều Làng Em


Quê em nắng vàng nhạt cô thôn vài mây trắng dật dờ về cuối trời. Bâng khuâng tiếng hò qua xóm vắng. Khói lam chiều như muốn ngừng thời gian …”

Bài nhạc ấy, tiếng hát ấy nghe sao mà nhớ, mà tiếc thương, mà nao lòng những ngày thơ ấu. Chiều quê cho tôi nhiều kỷ niệm…màu chiều mông lung, cô quạnh, chiều không hối hả, làm nhẹ tênh lòng người.
Lâu rồi, kể từ ngày tôi tạm xa quê nghèo, bỏ lại sau lưng đồng không mông quạnh, dấn thân nơi phồn hoa đô hội, và có những buổi chiều đứng nhìn những cột khói nhà máy cuồn cuộn vươn cao…Khói công nghiệp, cũng là khói, nhưng không giống khói lam chiều ở những vùng quê khi nhà nhà nhúm lửa chuẩn bị cơm chiều.

Khói của bếp chụm củi sao mà đáng yêu!

Khói cay sè, khói chảy nước mũi, có đôi khi làm đỏ hoe con mắt, nhưng không ai giận khói!

Khói của bếp lửa bay khắp nhà, bàng bạc một màu lam, toả ra từ những mái nhà tranh, chòi rẫy, cứ là đà chầm chậm trong ráng chiều.

Nhớ khói lam chiều là nhớ nồi cơm nóng hổi, nhớ dề cơm cháy vàng rụm và những con cá đồng nướng trui khô đét rồi cả nhà quây quần bên mâm cơm đạm bạc.

Khi ánh nắng chiều sắp tắt, mặt trời như một hòn bi đỏ hỏn chậm chạp đi xuống phía dưới chân trời, thì làng quê bắt đầu đỏ lửa và khói lam chiều xuất hiện.

Khói lam chiều, một thứ khói không bị nhốt trong ống khói của đô thị, khói của tự do, khói xà quần một lúc trong chái bếp rối tìm đường thoát ra như những dải lụa mỏng manh, yếu đuối lửng thửng bay về trời.

Và liệu khói lam chiều có được thành mây làm rơi những cơn mưa nặng giọt?

Nhớ khói lam chiều là nhớ những làng quê nghèo xơ xác, nhớ nồi cơm đất đen thui lúc vơi lúc đầy, nhớ những cây củi ngoan cố không chịu cháy, và nhớ những con người vô tư sống, vô tư lao động không màng đến công danh phú quý !..


Khuyết Danh

Source Internet.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.