Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán
trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi
không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử. Vào lúc canh ba một đêm nọ,
anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết,
anh bèn đến hỏi cô gái:
- Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái buồn bã nói:
- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không
sống nỗi. Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
- Ồ! Lạ nhĩ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.
Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng:
Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!
Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
- Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
Vị thương gia ậm ừ trả lời:
- Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi”.
Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi.
Đây là một tuệ giác lớn! Phần lớn thế hệ chúng ta từng sinh ra trong chiến tranh, lớn lên
trong giai đoạn đất nước đói nghèo, gia sản chỉ gói gọn trong một túi xách tay nhưng vẫn yêu đời,
tin tưởng vào tương lai tươi sáng thì giờ đây rủi thời dẫu có thất thế sa cơ đến tay trắng cũng
chẳng đến nỗi nào, vì trước đây ta có cái gì đâu! Ai thấy được điều này là có trí tuệ. Vì khổ đau,
vật vả, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình.
Nhờ ''thấu hiểu vô thường'' nên người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ
rằng không có người yêu thì không sống nỗi, chợt thấy rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội”
kia thì ta vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa. Người thương gia
trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay
nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí gì.
Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về
cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là
bản chất của cuộc đời này. Chúng ta hãy quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô thường
của cuộc đời để sống bình thường trước mọi biến động có thể xảy đến với ta bất cứ lúc nào.
Đóa Tâm Khai
Người ơi! mở cánh cửa lòng
Để cho trời đất mênh mông hiện vào
Mỗi bình minh đến ngọt ngào
An lành trên mỗi tế bào thân, tâm.
Ai ơi! tỉnh thức lặng thầm
Phút giây, hơn cả nghìn năm mê mờ.
Nhìn đời ánh mắt trẻ thơ
Lòng không biên giới.. chạm bờ yêu thương .
- Hay chăng, đời đó hạt sương
Được, thua chi cũng.. vô thường cuốn trôi!
Buông đi, một lúc riêng ngồi
Ngắm vầng hồng rạng bên trời hạo nhiên
Trăm năm rộn rã ưu phiền..
Biết chân hạnh phúc- bình yên tại lòng ?
- Ai về gạn đục khơi trong
Sẽ nghe từ ái bên lòng nở hoa..
Sẽ thương yêu cõi ta bà
Vòng tay ôm trọn hằng sa hữu tình
Vì rằng muôn vạn hàm linh
Chung cùng bản thể, giống mình khác chi!
Khi hồn mê muội vỡ đi
Nghìn năm giọt nước trở về đại dương..
- Ai hay giữa chốn vô thường
Một cành sen nở miên trường thảnh thơi
Dừng chân xuôi ngược giữa đời
Lặng nghe.. tâm lượng- đất trời chẳng hai..
Khi đời một đóa tâm khai
Càn khôn là giấc mộng dài chẳng qua!
Ân cần chắp lại tay hoa
Ca cùng sinh tử bài ca Chân thường..
Như Nhiên
Thích Tánh Tuệ
Source Internet.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.