Thứ Hai, 19 tháng 9, 2016

Tiền và con cái


Thuở yêu nhau, anh và tôi đều nghèo. Chúng tôi là sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố ăn học. Học xong đại học, hai đứa cố “bám trụ” ở thành phố để mong có cơ hội đổi đời. Cưới nhau khi cả hai chỉ có mấy bàn tay trắng, lương tháng ba cọc ba đồng. Vợ chồng tôi phải thuê một căn phòng chật hẹp 12 mét vuông để làm nơi sinh sống. Tôi làm về hành chính trong một công ty thời trang, ngoài 4 triệu đồng lương tháng cứng ngắc thì chẳng có khoản phụ trội nào khác. Còn chồng tôi làm nhân viên kinh doanh cho một công ty môi giới bất động sản. Thời buổi kinh tế khó khăn, đất đai ế ẩm khiến đồng lương của anh ngày càng eo hẹp. Hằng tháng, hai vợ chồng tằn tiện lắm mới đủ chi tiêu chứ chẳng dư dả được đồng nào.
Cuộc sống ban đầu ấy tuy thiếu thốn nhưng vô cùng đầm ấm và hạnh phúc. Rồi vật giá leo thang, thời buổi đi chợ như bị “móc túi”, tôi bỗng sinh thói hay cằn nhằn, so đo, tính toán. Thấy người ta làm giàu tôi đâm nóng ruột.Tôi bắt anh phải kiếm việc làm thêm để tăng thu nhập, tích lũy tiền. Nghe theo lời thúc ép của tôi, buổi tối anh xin bán hàng điện máy trong một trung tâm thương mại. Còn tôi, sau giờ tan sở tôi đi làm thu ngân viên cho một quán trà Trung Hoa. Cuộc sống tất bật khiến chúng tôi chỉ được gặp nhau sau 22 giờ đêm, sáng hôm sau lại mỗi người đi mỗi ngả.
Những lúc “gần gũi” nhau, chồng tôi rủ rỉ: “Hai vợ chồng mình cố gắng đi làm hai năm, dành dụm tiền rồi sinh con em nhé. Anh muốn có con rồi”. Nghe chồng nói thế, tôi phản bác lại: “Anh định ở căn nhà thuê này đến bao giờ nữa? Em không muốn vướng bận con cái vội. Vợ chồng mình để dành tiền mua căn nhà nho nhỏ trước đã. Có an cư thì mới lạc nghiệp”. Qủa thật, nhìn mấy đứa bạn, đứa có chồng thu nhập cao, đứa lấy chồng Hà Nội, có sẵn nhà để ở, tôi ghen tị vô cùng. Trong khi hằng tháng tôi phải lo lắng, xoay sở để trả tiền thuê nhà, tiền điện tiền nước… thì họ chỉ việc ăn ngon mặc đẹp và suy nghĩ xem nên mua đồ nội thất nào về trăng trí cho nhà cửa mà thôi.
Chưa muốn có con nên tôi thường dùng thuốc tránh thai. Nhưng do công việc bận rộn nên không ít lần vợ chồng gần gũi nhau tôi lại quên bẵng việc phòng tránh. Hậu quả là ba lần tôi phải đi nạo thai. Lần đầu dính bầu tôi thành thật nói với chồng. Anh năn nỉ tôi giữ lại để sinh nhưng tôi cương quyết bảo bỏ. Anh đành chiều theo tôi nhưng buồn bã mất cả tháng trời. Hai lần sau, tôi lén đi phá thai, không cho chồng biết vì nếu biết anh lại bắt tôi giữ để sinh.
Sau bốn năm lao động cật lực, vay mượn thêm bạn bè, họ hàng, cuối cùng chúng tôi cũng mua được một căn nhà nho nhỏ ở bên Gia Lâm. Đi lại hơi xa một chút nhưng dù gì cũng là nhà mình, vợ chồng tôi không còn phải sống cảnh thuê mướn, nay chuyển nhà, mai chuyển đồ nữa. Có được số vốn này cũng một phần là do chồng tôi trúng mối khi môi giới thành công nhiều khu đất cho khách trong từng ấy năm.
Mua được căn nhà như ý, chồng tôl giục giã sinh con vì bố mẹ hal bên đều vô cùng sốt ruột. Tôi bắt đầu “thả ga”, không còn dùng biện pháp tránh thai nữa, nhưng liên tiếp nửa năm không thấy có tin vui. Sốt ruột, tôi đến bệnh viện phụ sản khám và làm hết các xét nghiệm, thăm dò, thì nhận đươc kết quả là mình bị rối loạn nội tiết tố dẫn đến khóng thể thụ thai. Bác sĩ giải thích là do tôi đã từng phá thai nhiều lần nên các nội tiết tố trong cơ thể bị rối loạn không thể tạo môi trường thích hợp cho trứng phát triển, vì vậy khả năng có con của tôi rất thấp, tôi có nguy cơ vô sinh.
Chồng tôi quá sức bất ngờ khi biết chuyện này. Từ hôm biết kết quả xét nghiệm của vợ, anh như người bị trầm cảm, sống lặng lẽ, ít nói ít cười. Tình cảm vợ chồng cũng vì thế mà nhạt nhẽo hơn, không còn mặn nồng như trước. Thời gian anh ở nhà cứ ít dần. Thay vào đó, anh lao vào công việc như để đốt cháy nỗi buồn và sức lực của mình.
Kinh tế gia đình tôi ngày càng khá giả. Thậm chí chúng tôi còn mua thêm được một khu đất làm “của để dành”. Các đồ đạc, tiện nghi trong nhà được sắm sửa đầy đủ chẳng thiếu thứ gì. Ngoài ra, hai vợ chồng còn dành dụm được một số vốn kha khá trong ngân hàng. Thế nhưng, tình cảm của anh dành cho tôi thì đã thay đổi.
Một ngày sau 6 năm bắt đầu cuộc sống vợ chồng, anh về nhà chìa trước mặt tôi tờ đơn ly dị. Anh bảo anh sắp có con với một người đàn bà khác. Anh mong tôi chấp nhận ly dị để đứa con sắp chào đời của anh được danh chính ngôn thuận. Đổi lại, tôi có thể giữ căn nhà này cùng toàn bộ số tiền tiết kiệm trong ngân hàng, anh chỉ cần mảnh đất còn lại.
Khi ấy, tôi đã giận sôi lên. Tôi gào thét, mắng chửi anh là đồ thay lòng đổi dạ, dối trá, vô đạo đức. Anh ngồi chịu trận trước cơn cuồng nộ của tôi, sau đó chỉ nói một câu cay đắng trước khi dứt áo ra đi: “Tại con người em quá tham lam, coi tiền là trên hết. Nhưng em phải hiểu rằng tiền không tạo nên một gia đình hạnh phúc, không tạo ra được những đứa con”.
Nghe anh nói tôi thấy bàng hoàng. Trong ngần ấy năm chung sống với nhau, tôi đã nghe chồng nói câu này nhiều lần nhưng sao đến tận bây giờ tôi mới cảm nhận được ý nghĩa sâu cay của nó.
Ngồi viết những dòng tâm sự này mà nước mắt tôi cứ tuôn trào.Tại sao đến tận bây giờ tôi mới nhận ra rằng hạnh phúc gia đình là thứ quý giá nhất mà bao nhiêu tiền cũng không mua được. Giờ đây tôi đã có nhiều tiền như mình mong muốn nhưng lại mất tất cả: chồng, con, hạnh phúc gia đình. Nếu có thể được, tôi sẵn sàng quay trở cái thời nghèo nàn khốn khó nhưng ngập tràn hạnh phúc.Tôi có thể làm được không?

Thu Ba (Hà Nội)

Source Internet.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.