Thử điểm những thứ mà người Việt chúng ta tự bày ra (hay bắt chước người Mỹ hoặc người Tàu mà bày ra): Nhìn chung thì hầu như mọi thứ thực phẩm quanh ta đều được “email” và “webpage” ca tụng lên mây xanh là “Thần Dược.”
“Nhàu Noni” vang bóng một thời, người bày đã hốt nhiều chục triệu bạc xong lặn mất. Kế đó là nước măng cụt, bây giờ còn chút tiếng vang. Kế nữa là “Canh Dưỡng Sinh,” được phe ta uống như điên trong thời gian chừng sáu tháng rồi tịt ngòi. Kế đó thì dưa chuột, rồi thì lá đu đủ, rồi thì mãng cầu. Hai thứ sau nầy đang phất cờ tiến mạnh vào niềm tin của bà con ta. Chắc chừng năm sau sập tiệm, tuy nhiên mấy vị nhanh tay chế viên mãng cầu, nước mãng cầu cũng kiếm được mươi triệu đô. Sau đó là dầu dừa được ca ngợi (do các công ty Tây Mỹ bày bán, kiểu bán mỡ rắn thời trước), có một vị MTC (Morning Tea Club?) suýt chết vì nó, vị nầy ở Hố Nai (?).
Hiện giờ thì trái sung, cây “Bồ công anh,” trước đó thì “Kim thất tai”(sao bây giờ ít nghe nói tới coi ai đã dùng và kết quả ra sao). Hiện cũng đang hoành hành là cây “Lược vàng,” trước đây là cây cần tây, nay cây cần tây lặn đâu mất rồi. Vài năm trước thì là trà xanh là thần dược, trà mọi loại là tiên dược, những vị uống trà ngừa và trị bịnh hiện nằm nhà thương hay ra vào nhà thương cũng bộn nên hết hơi sức để vuốt đuôi ca ngợi theo gian thương Trung Quốc. Nay thì được biết người ta né trà rồi, lý do là thuốc trừ sâu (và đủ thứ hương thơm hóa chất vô danh) ướp vào trong đó, kể cả trà ước xác chết cũng được bán ta cho bà con ghiền thưởng thức (chuyện nầy nói thật, có thật, không nói ẩu đâu).
Sau khi chê trà thì bà con ta sang ca ngợi cà phê. Hình như trong tâm trí một số phe ta phải có cái gì đó ca ngợi mới sống được mạnh giỏi chăng? Hiện trứng gà được một vị tung lên tới mây xanh (kết quả là thống kê vừa công bố những vị nam giới ăn 7 trứng gà hay hơn mỗi ngày thì mau chết hơn những vị không ăn). Còn gì nữa? Cà chua, sả, xoài, trái chuối chín rục đều “trị được ung thư !” (Chắc mấy tiệm bán chuối chế ra chuyện để tiêu thụ chuối chín thâm đen bán không được cho khỏi bỏ thùng rác đỡ tốn tiền?) Trước đó một chút thì chanh giết tế bào ung thư. Chưa hết, trước chanh trị ung thư thì có dấm táo và mật ong. Hiện giờ thì mật ong và bột quế. Hiện đang có phong trào củ cải trắng, chanh và nghệ.
Nói chung thì bất cứ rau trái nào trước mặt các bạn đều cũng là thần dược trị ung thư hay trị được những thứ bịnh mà Tây Y còn đang vật lộn! Quên nữa còn gạo đen (dân Gò Công gọi là “gạo nhum”) cũng trị ung thư và bịnh ngặt. Trước đó gạo lức được tâng lên làm thần dược, nay thì gạo lức rang pha nước uống là “thần dược.” Gạo lức được dân BBC gọi là “gạo nâu” đó nghe bà con.
Thưa quí bạn, những thứ được kể bên trên là tôi chợt nhớ ra, chắc mới liệt kê được chừng phân nửa mà thôi. Hôm nào tôi ghi lại coi tất cả mọi thứ thực phẩm chúng ta ăn coi có món nào không phải là thần dược hay không.
Huỳnh Chiếu Đẳng
_________________________
Phần Đọc Thêm:
- Cẩn thận khi đọc những bài về sức khỏe.
Kính thưa quý bạn,
Toa thuốc chữa “Cholesterol” và cao máu này đã được phổ biến trên “internet” từ lâu nhưng chưa có ai phản biện về hiệu quả phương thuốc này. Tôi đã mua tỏi, gừng, dấm táo và mật ong ép lấy nước đúng như liều lượng đã chỉ dẫn uống mỗi ngày 1 muỗng canh. theo lời chỉ dẫn, uống liền trong 1 tháng sẽ có hiệu quả (có nghĩa là áp xuất máu trở lại bình thường và lượng “Cholesterol” sẽ giảm). Uống được 2 tuần thì bị táo bón, nhưng vẫn tiếp tuc uống, đến tuần thứ 3 thì táo bón càng nặng nhưng vẫn tiếp tục uống, đến khi ị không ra được nữa mới chịu thua không uống nữa, cho đủ 1 tháng dùng thuốc như lời chỉ dẫn.
Trong thời gian uống dấm tỏi tôi vẫn uống thuốc cao máu (thuốc “Cholesterol” thì tôi ngưng từ lâu vì chất “Statin” trong thuốc làm cho tôi bị đau gân gót chân, không đánh “tennis” được nữa).
Sau khi chấm dứt uống dấm tỏi, tôi thử ngưng uống thuốc cao máu 3 ngày rồi đo áp xuất, kết quả là 160-95 có nghĩa là chẳng có hiệu quả gì cả, tôi phải uống thuốc lại, 2 ngày sau thì áp huyết mới trở lại 120-80 như bình thường như lúc uống thuốc thường xuyên.
Tín
Kết luận
Cẩn thận khi xem những bài “toa thuốc email” về sức khỏe… Khi đọc bài này rồi, xin quý vị cẩn thận dùng thuốc “thần dược” do bạn bè chuyền cho nhau trên “internet.” Thật nguy hiểm đến cả tính mạng.
2.Kinh nghiệm thực tế về dấm táo pha mật ong.
Kính thưa quý bạn,
Hôm nay tôi kể các bạn nghe kinh nghiệm của một người bạn tôi về “toa thuốc email.” Chuyện mới xảy ra hai ngày nay.
Đây là kinh nghiệm của người bạn tôi áp dụng toa thuốc “uống dấm táo pha mật ong để trị bịnh.” Tôi cũng có nhận được “email” bày thuốc nầy từ nhiều tháng nay đều đều, nhưng thấy nó không đến nổi chết người ngay tức khắc nên chưa kịp lên tiếng. Theo lời quảng cáo thì hai thứ nầy trộn lẫn nhau trị được vài ba chục thứ bịnh nan y, trong đó có mấy thứ bị mà người cao tuổi ai cũng bị, đó là cao máu, cao mỡ, tiểu đường… Ngoài ra nó cũng là thần dược cải lão hoàn đồng trẻ mãi không già vân vân và vân vân…
Có điều quái lạ là thuốc do các viện bảo chế sản xuất bao giờ cũng chỉ trị được một chứng bịnh nào đó mà thôi, còn “toa thuốc email” thì bao giờ cũng trị hầm bà lằng (hơn một tá) bịnh.
Vào buổi chiều người bạn của tôi mới pha một ly dấm táo với mật ong uống hết. Tối hôm đó anh mất ngủ dù uống hai viên thuốc ngủ cũng chẳng ăn thua gì. Suốt ngày hôm sau lắc lư con tàu đi chỉ muốn nằm, cơ thể yếu xịu. Uống một lần tởn luôn, anh yêu cầu tôi viết ít hàng cho mọi người cùng đọc.
Trước khi vào đề, xin các bạn hiểu cho rằng tôi không phải là dân y khoa, thứ nữa các bạn chớ có tin tôi. Riêng tôi, tôi tin những gì tôi viết ra. Mạng ai nấy giữ.
Khi nghe anh kể kinh nghiệm “mật ong dấm táo,” tôi thấy có hai điều có hại cho anh ngay trước mắt:
- Thứ nhất là mật ong
Cái huyền thoại mật ong tốt cho sức khoẻ nầy chẳng biết bao giờ mới ra khỏi đầu của bạn già Việt Nam chúng ta. Ngày xưa mật ong hiếm, chỉ vào rừng lấy mới có, và vì vậy nó được huyền thoại hoá, cũng vì vậy mà ngày xưa người ta làm mật ong giả để bán.
Mật ong chỉ là đường, ngoài ra những chất khác thật là không đáng kể. Tôi nói e các bạn không tin, nhưng nhìn bản phân chất chánh thức của USFDA (Cơ quan kiểm soát thực phẩm và dược phẩm của Mỹ) xem coi họ nói thế nào (mời các bạn tra “Internet” dùm).
Lập lại: Mật ong là đường, người bị tiểu đường mà uống mật ong nhiều mỗi ngày thì y như tự vận. Ngoài ra mật ong chẳng có gì lợi hơn một loại trái cây hay một ít rau sống.
- Chuyện thứ hai là dấm
Dù đó là dấm táo, dấm rượu đế, dấm tổng hợp thông thường bán ở khắp chợ, tất cả chỉ là “Acid acetic.” “Acid acetic” là chất ăn được, vị chua (Table vinegar = 4% to 8% Acetic acid). Nhưng chất chua trong chanh hay trái cây thì lại là “Acid citric.” “Acid citric” cũng ăn được. Nhưng ăn ít ít lấy chút vị chua như canh chua, hay nước chanh đường thôi, chớ ăn hàng chục trái chanh cùng lúc thì tôi cầu cho quý vị tai qua nạn khỏi.
Cũng như vậy uống một ly dấm cùng lúc thì nào khác chi là tự vận từ từ. Quên nữa, tôi nghe nói ngày xưa người ta tự vận bằng cách uống dấm pha với á phiện, tôi chưa kiểm chứng chuyện này…
Nếu bụng các bạn ăn trái chua như cam hơi chua, quít hơi chua, me chua, hay uống “Aspirin” (“Acid acetylsalicylic”) thì thấy bao tử thế nào? Vậy mà vị “lương y” mắc toi nào đó bày các bạn uống mỗi ngày đều đều dấm chua vào bụng thì thiệt là tai hại.
Uống “acid” vào cơ thể, theo tôi, thì độ Ph của máu bị thay đồi tạm thời vì đem quá nhiều “Acid” vào cơ thể cùng lúc. Mà hễ độ Ph của máu không được cơ thể điều chỉnh nổi cho đúng mức bắt buộc thì có cả trăm thứ trục trặc xảy ra.
Dấm (“Acid acetic”) chẳng độc chi nhiều như thuốc rầy, chỉ độc hơi hơi thôi (“moderately”).
Kết luận
Thưa với những người “tin càn” (tin đại, nghe sao tin vậy!) thì họ có đủ trăm lý lẽ để tin theo “toa thuốc email” và chê ngành y khoa hiện đại. Thí dụ họ sẽ bào chữa rằng đó đâu phải là “Acid acetic,” mà là dấm táo. Đó đâu phài là đường mà là mật ong.
Thôi thì sức khoẻ của quý vị thì để quý vị tự quyết định cứu lấy mình (?) Còn như các bạn bán tín bán nghi như tôi thì đề nghị uống vài ly dấm táo pha mật ong sẽ thấy được câu kết luận ngay, đâu cần nói chi thêm.
Xin mời đọc chơi chút xíu đoạn nầy:
“According to one doctor, acetic acid is a poison. Other authorities who have studied acetic acid in relation to human health are Sir William Roberts of England and Professor Boix of France. Sir William Roberts found that “one teaspoon of vinegar arrests salivary digestion of starch in the stomach.” (In the digestive process of starch, after it is thoroughly masticated and salivated, the chemical action of the saliva on starch continues in the stomach.) When vinegar is included in a meal, normal digestion is thus impaired.
Professor Boix of Paris demonstrated by experiments on animals that “vinegar or acetic acid has twice the power of gin to cause cirrhosis of the liver” or “gin liver.” From this finding of the French professor, the reader can deduce that vinegar is even more harmful than liquor as a cause of hardening of the liver. However, those who drink liquor take it in larger doses than by the teaspoonful.”
(Tóm dịch, cho các bạn ở vùng không xài tiếng Anh, là những vị bác sĩ nói trong hàng chữ Anh ngữ ở trên rằng “Acid acetic” độc, nó làm chai gan mạnh gấp đôi uống rượu).
Theo lời yêu cầu của người bạn nạn nhân của “toa thuốc email,” tôi viết mấy hàng. Các bạn tin “toa thuốc email” hay tin vào những lời quý vị bác sĩ trên thì cứ tùy bụng.
Tái bút:
“… In America, you have a right to be stupid. If you want to be, and you have a right to be disconnected to somebody else if you want to be.”
– John Kerry (US Secretary of State – February 26, 2013).
Huỳnh Chiếu Đẳng
Trần Văn Giang (st)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.