Trên đời đôi lúc có những sự việc ngẫu nhiên kỳ lạ, cuối tuần rồi (chẳng nhớ là Thứ Bảy hay Chủ Nhật), tiểu mỗ cảm thấy hơi lười nên tuy đã tỉnh ngủ nhưng chưa muốn dậy, vói tay mở chiếc radio cạnh giường thì tình cờ nghe được chương trình cao niên trên đài SBS của Phan Bách. Một vị bác sĩ căn dặn các vị cao niên nên cẩn thận khi đi đứng vì các vị rất dễ bị té ngã và có khi hậu quả không kém phần nghiêm trọng.
Thứ Hai tuần sau đó, thay vì đón chuyến xe lửa như thường lệ, tiểu mỗ lại tà tà đón một chuyến trễ hơn. Khi xuống xe ở ga Parliament (Melbourne), tiểu mỗ hay bước vào bậc thang máy (elevator) bên trái gần nơi tiểu mỗ xuống xe. Nhưng không hiểu sao, hôm đó tiểu mỗ lại bước sang chiếc thang máy bên phải. Đang đứng trên thang máy trong tình trạng "nửa tỉnh nửa mê" của 1 buổi sáng Thứ Hai, tiểu mỗ nhìn thấy một cụ già khoảng bảy mấy tuổi, ăn mặc có vẻ trung lưu, đứng phía trước trên tiểu mỗ khoảng 2 bậc cầu thang. Cụ đứng bên phải của cầu thang máy, vì thế khi thang đưa cụ lên đến giữa chừng, có lẽ cụ nhận ra mình có thể cản đường thiên hạ nên bước sang bên trái.
Bởi thang máy vào buổi sáng đang di chuyển với vận tốc tương đối nhanh, nên khi cụ vừa bước sang, cụ đã mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau. Như một phản ứng tự nhiên tiểu mỗ đưa tay ra đỡ, nghĩ rằng cụ sẽ gượng dậy được. Nào ngờ, có lẽ gân cốt cụ yếu quá, tuy một tay cụ đã bám vào thành vịn mà cụ vẫn không gượng dậy được. Theo ước đoán của tiểu mỗ thì cụ phải nặng cỡ trên 80kg, vì với trọng lượng nhẹ hơn tiểu mỗ đã có thể đỡ cụ dậy.
Trong tình huống hoàn toàn bất ngờ, tuy 1 tay tiểu mỗ đã bám vào thành thang máy, tay kia cố gắng đỡ cụ mà vẫn không đỡ nổi. Chỉ trong khoảng 5-10 giây chi đó tiểu mỗ đã nhận ra rằng mình có thể sẽ bị ngã cùng ông cụ này. Tiểu mỗ ngoái nhanh về phía sau chỉ thấy vài người đứng đằng xa và cái cầu thang thì sâu "thăm thẳm" (ai đã ghé qua ga Parliament có lẽ biết cầu thang máy ở đây dốc & dài cỡ nào). Trong 1 tích tắc đồng hồ tự nhiên tiểu mỗ nghĩ rằng tiểu mỗ không thể để ông cụ ngã được và càng không thể để tiểu mỗ ngã cùng ông cụ, nếu ngã ở vị thế đó hai người đều phải "khốn".
Đang lúc nguy kịch và phải dùng hết sức bình sinh nên tiểu mỗ không kêu cứu với ai được, bỗng như một phản ứng tự nhiên chân phải của tiểu mỗ lùi về sau 1 bậc cầu thang & như vậy tiểu mỗ đã có một thế tấn vững chắc để đỡ cụ . Hoàn cảnh nguy kịch đã tạm qua nhưng lúc này cụ gần như nằm "thẳng cánh cò bay" trên cánh tay của tiểu mỗ . Tiểu mỗ vẫn có thể giữ cụ ở vị thế để cụ khỏi ngã nhưng không tài nào đỡ cụ đứng dậy được. Lúc đó tiểu mỗ cũng đã "hoàn hồn" và có lẽ những giây phút "dằn co" cũng đủ dài để thiên hạ nhận ra chuyện gì đang sảy ra với cụ già & tiểu mỗ. Tiểu mỗ nghe một số người đứng phía trên cao của thang máy hỏi vọng xuống:
- Are you OK?
Tiểu mỗ nghĩ thầm:
- OK cái quái gì, có ai làm ơn chạy xuống giúp 1 tay ...
Nghĩ vậy thôi nhưng không nói được vì toàn thân vẫn phải dụng hết sức bình sinh để đỡ cụ . May quá tự dưng có một cô từ dưới cầu thang chạy lên kéo cụ đứng dậy . Tiểu mỗ vội thở phèo 1 cái và cám ơn cô ta, còn ông cụ thì như vẫn chưa hoàn hồn nên chẳng nói được câu nào . Tiểu mỗ cùng cô gái đó vẫn đứng sau lưng ông cụ cho đến lúc ông lên hết cầu thang và lững thững đi ra cổng .
Để kết thúc câu chuyện, tiểu mỗ muốn:
- Tạ ơn Trời đã cho tiểu mỗ phản ứng kịp thời, kẻo chẳng biết cả ông cụ & tiểu mỗ bây chừ sẽ ra sao
- Tạ ơn cô gái đã kịp thời đỡ cụ, nếu không, không chừng 1 vài giây sau đó "lực bất tòng tâm" tiểu mỗ đuối sức buông ông cụ ra thì khốn
- Và cuối cùng tiểu mỗ muốn tạ ơn (& tạ tội) với sự phụ (Hồng Gia) người mà mỗi buổi tập đã "bắt" tiểu mỗ đứng tấn run lẩy bẩy & có lần tiểu mỗ đã thầm trách sư phụ sao quá "nặng tay" với mình, chẳng lẽ sư phụ không thấy mình đã ngoài 40 để nương tay một chút sao :)
Có lẽ trên đời này đôi lúc mọi sự như đã được xếp đặt đâu vào đó thì phải ...
Làng Nam 09/2011.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.