NHỮNG ĐỨA TRẺ
( Viết cho Linh hồn Tố Hữu, tác giả bài thơ Hai Đứa Bé)
Những đứa trẻ sinh ra cùng lứa tuổi
Cùng một dòng máu nóng giống Lạc Long
Cùng con tim yêu sông núi ruộng đồng
Và khát vọng tương lai đời tươi sáng
Đứa lớn lên mang gien truyền của Đảng
Bao đặc quyền , đặc lợi được xây quanh
Những nâng niu với dạy dỗ ân cần
Ân sủng chỉ trong dòng quan cách mạng !
Đứa còm cõi con dân thường ngòai Đảng
Thay trâu cày trong Hợp tác xã thôn
Lý lịch khắt khe giới hạn học hành
Con cháu ba đời từ thời phong kiến
Đảng đặt chúng vào thành phần nguy hiểm
Cả bọn nguỵ quyền, phản quốc vượt biên
Đắp đập làm đường, kinh tế mới ưu tiên
Xét duyệt vào trường điều tra tỉ mỷ
Đứa học giỏi, chuyên cần , giàu ý chí
Điểm dầu cao vẫn chưa đủ chỉ tiêu
Hộ khẩu chôn vùi từng lớp thiếu niên
Và vùi dập bao nhân tài sáng lạn !
Đứa du học từ con cưng của Đảng
Cướp tiền dân sống sa đọa xứ người
Kiêu hãnh mang dòng bộ não đười ươi
Và hãnh tiến sợi chỉ hồng xuyên suốt
Đứa vô lại thành ông hoàng trong nước
Núp ô dù chạy mánh phát giàu to
Thế lực cha anh triệu phú tiền đô
Giai cấp đặc thù bầy tư bản đỏ
Đứa nâng lên hàng vai trò lãnh đạo
Nắm gìữ độc quyền kế tục cha ông
Đâu cần phải chuyên, Đảng chú trọng hồng
Và cứ thế con đi vào Đảng tịch
Tố Hữu ơi, thơ ông đầy lố bịch
Chuyện nhân gian nay đã ngược dòng đời:
“…Đứa bé nào nghe lính thổi kèn Tây
Và ngây ngất trong phòng xanh mát rượi ?!
Ô lạ chửa : đứa xinh tròn mũm mĩm
Cười trong chăn và nũng nịu nhìn me
Đứa ngoài sân trong cát bẩn bò lê
Ghèn nhầy nhụa, ruồi bu trên môi tím
Đứa chồm chập vồ ôm ly sữa trắng
Rồi cau mày : nhạt lắm em không ăn
Đưá ôm đầu trước cổng đứng tréo chân
Chờ mẹ nó mua về cho cũ sắn…”(*)
Dân tộc điêu linh vì thơ hạ đẳng
Có bao giờ ray rứt bởi lương tâm
Có bao giờ hối hận tận đáy lòng
Chỉ vì Đảng mà thơ ông đầy vết bẩn
Ông có biết toàn dân đang oán hận
Đảng của ông, Đảng Cộng sản tham tàn
Cướp đất, buôn người , đĩ điếm tràn lan
Bán cả đất thiêng, núi rừng, biển đảo
Đảng của ông rước voi về dày mả tổ
Hàng vạn quân Tàu chiếm lĩnh Tây Nguyên
Khai phá đầu nguồn chuẩn bị chiến chinh
Một sớm , một chiều dân mình Hán hóa
Thơ của ông, những vần thơ tai họa
Dối gạt ngườì, đạp trên nỗi khổ đau
Thái thú ngày nay xác Việt hồn Tàu
Đầy đọa nhân dân muôn vàn sầu thảm
Này Tố Hữu ơi,
Hãy hiện về, thử một lần can đảm
Sửa lời thơ cho hợp với nhân luân
Để mai sau thơ còn chỗ dung thân
Và nhẹ bớt tội trần gian bội phản
Rằng :
“Đứa vui sướng chính là con nhà Đảng
Còn đứa nghèo là con của Mẹ Việt Nam”*
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
(*) 2 câu nguyên gốc trích trong tập Thơ Tố Hữu :
” Đứa vui sướng là đứa con nhà chủ
Và đứa buồn, con mụ ở làm thuê “
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.