Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Đĩ về hưu




Võ Công Liêm
“Một đêm đàn lạnh trên sông Huế
Ôi nhớ nhung hoài vạt áo xanh”
(Văn Cao)

Phải đi thôi! Nếu cứ ở cứng nơi đây thì có nước chết!  Không có việc lớn, việc nhỏ để mà làm, cả làng cả huyện đứng đơ với tình hình kinh tế khó khăn kiểu này thì ngặt hết sức. Hắn nghĩ vậy. Đêm giả từ, mẹ hắn đút vào tay hắn mấy trăm bạc mới đổi, hắn không lấy, nhìn mẹ mà ứa nước mắt, mẹ hắn nhét cho bằng được, cuối cùng hắn cầm nữa số tiền dằn túi để ra đi, cho mẹ vui lòng .

Đi “cọp” chuyến tàu lửa Thống Nhất xuôi Nam. Ra khỏi ga, đứng ngơ ngác giữa lòng đường, người và cảnh xa lạ đối với hắn.- Làm gì ăn đây? Hắn thả theo giòng đời. Cuối cùng vác lên vai bao bánh mì đi bán dạo.Cơ may bán buôn nhanh tay, thanh toán đâu vào đó với chủ lò, từ 50 ổ vọt lên 80 ổ, số lượng càng nhiều bán càng khó, vất vả với cái nghề hàng rong mà vẫn không nuôi nổi cái miệng;hắn phải tìm nơi đông người qua lại mới mong giải quyết hơn 80 ổ mì hằng ngày.Hắn mò về bến xe Lục Tỉnh. Giấc sáng sớm đông khách cho nên tiêu thụ nhanh, lân la ở đó thời gian, quen dần với bạn hàng và đám xe khách. Sống chết ở đô thị gần cả năm. Lơ xe Lẹ rủ hắn về dưới làm ăn coi bộ khấm khá và may ra kiếm tiền dể dàng hơn ở chốn đô hội. -Chớ ở đây, trông mầy cày chăm ăn mà hóa ra thân-tàn-ma-dại. Lẹ nói nghe có lý. Hắn vội vàng trả lại phố thị đeo theo Lẹ đi kiếm ăn…

Ngồi trong lòng xe, chiếc xe dài cả mấy thước tây,cao chồng ngồng, lắc lư, ồn ào giữa tiếng người và tiếng động cơ, bụi đường bay ngập không gian, luồn vào khoan xe, khách hàng hút bụi khỏe. Ngồi cạnh bên hắn, bà già ngoài sáu mươi, miệng nhai trầu, thỉnh thoảng chất vấn hắn vài câu, có câu nghe được, câu không nhưng gương mặt bà chơn chất và đậm nét mẹ hiền. -Về thăm ai đưới này? Hắn lắt đầu chưa chịu nói. Ngồi lặng câm nhìn đám hành khách rồi lại phóng mắt nhìn ra ngoài, xe chạy qua một vài nơi, ngừng một vài chặng đón khách lỡ chuyến, mọi nơi hoàn toàn xa lạ đối với hắn.Trước mắt hắn là một con đường vô định, hắn đâm ra lo âu cho thân phận ở xứ-lạ-quê-người.- Liều kiểu nầy chắc gánh cục khổ. Hắn tự nhủ.- Chẳng có ai ở dưới, đi đại, đi tới đâu hay tới đó. Bà già chẳng buồn nghe và cũng chẳng an ủi đôi điều cho hắn an tâm.Xe chạy êm, gió nhẹ lồng vào xe ru hành khách ngủ. Lẹ cũng ngủ, đầu gật lên gật xuống, nước dãi ở miệng rệu ra quanh mép, hắn nhìn hành khách rồi hắn nhìn hắn. Nỗi lo chạy quanh người.

Cuộc đời biến đổi tất cả; từ có hóa không,từ không lại có, khó mà định lượng. Mặc cho đời trôi, hắn nghĩ quẫn, đoạn ngáp dài, mắt ríu, bụng cồn cào, thèm miếng nước mà chẳng có. Ngán ngẩm sự đời!- Ráng nhịn thôi, tới bến kiếm cái gì lót bụng. Lẹ cho biết tuyến đường đi Cà Mâu còn xa lắm, không chừng tối nay mới đến. Hắn chẳng thèm nghe, theo Lẹ và nhờ Lẹ hướng dẫn đường đi nước bước.Lẹ ngó thế mà tốt bụng. Trời về chiều nóng dữ, gió ngừng thổi, trông ai cũng bơ phờ, uể oải thêm phần xe chạy đường xa, ngồi như nêm cho nên mặt ai cũng tái mét, phần đói, phần khát, trông xe chạy nhanh đến trạm dừng nghỉ giải lao.Xe nhấn còi liên tục,như báo cho khách hàng biết xe sắp đến bến. Xe tắp vào bãi đậu ở chợ Kiện, hành khách vội lấy hành lý,bà già miệng la bai bải,chỉ tay lên mui xe để nhận ra mấy thùng hàng của mình.Hắn nhảy ra khỏi xe nhìn mông lung;bà già kêu giựt.-Nè;phụ tay coi!-Hàng nặng cậu gom vào một nơi và chờ tui.Bà quay lại nói chuyện với tài xế và nhét vào túi lơ xe Lẹ tiền cà phê.Lẹ đón lấy và cười dảy nảy, đi vào quán nước.

Tiếng còi ré lên ,gọi khách lên xe tiếp tục hành trình về Cà Mâu.Hắn và bà già lúi cúi kiểm tra hàng hóa,hắn xốc vác phụ bà,quên nghe tiếng còi xe giục khách rời bến.Thả ly trà đá xuống bàn thì thấy xe đã đi khuất.Chậm rồi.Có đuổi cũng không kịp.Hắn rực đầu,rực tóc thầm trách Lẹ đã bỏ rơi hắn.-Cậu tính đi về đâu?Bà già hỏi.-Cũng chẳng biết đi về đâu.-Vậy cậu ghé bến nầy với ai?Bà thắc mắc.Hắn chả cần phân bua, đứng tần ngần nhìn mây trời ở một vùng đất lạ hoắt.-Này; thôi ngồi xuống đây tui gọi cơm cho ăn.Bà già tha thiết mời hắn ăn như trả ơn.Hắn chả nói năng hay bày tỏ điều gì;ngồi ăn sạch đĩa cơm sườn,núc cạn ly trà đá.Bà liếc mắt nhìn hắn, đoán chừng như thăm dò ý tứ và hành tung của hắn.   -Cậu tên gì?nãy giờ quên hỏi.-Tên;Tánh.-Quê cậu ở ngoài trung?-Phải.Hèn chi tui nghe tiếng nói cậu nặng,có tiếng tui không hiểu.-Bà ở gần đây không?- Đi khỏi chợ là đến nhà tui,nhà ở cuối xóm.-Vậy;tối nay cậu ngủ ở đâu?-Chắc ngủ chợ;mai đón xe về thành phố.Bà nhìn gương mặt hắn không được vui và tỏ ra lo âu.- Thôi được;cậu mang hàng về nhà tôi và ngủ qua đêm mai rồi tính.Hắn thầm nghĩ trong bụng;số được qúi nhơn giúp đở.

Bà theo dõi tánh nết hắn và nhận ra hắn không có tham vọng hay mưu cầu điều gì cả,lời ăn tiếng nói coi bộ thật thà.Bà tin tưởng hắn là người tốt cho nên níu kéo hắn ở lại phụ bà sắp xếp một số mặt hàng để đưa ra chợ.Chồng bà;một người đàn ông già tuổi hơn bà, ít nói,lờ đờ với công việc, đặt-đâu-ngồi-đó không hề lên một tiếng thở than,mọi việc trong nhà do bà và đứa cháu gái tuổi chừng tròn trăng điều hành.Hắn ở với bà được tuần lễ;hắn muốn tìm việc gì để làm cho có đồng lương. Ở  thế phí đời.-Bà xem ở chốn này có việc làm ăn không? Tôi muốn kiếm việc làm mà chưa rõ ngọn ngành ở đây.
- Cậu muốn đi làm, tui giới thiệu cho.Cậu chịu khó làm ăn thì về sau cậu khá.Cậu mợ Ba là người tốt dạ.
- Cậu em tôi có tiệm ăn dưới hòn Trẹm. Đi ghe chừng một tiếng hơn thì tới đó. Ở đó chỉ có quán ăn của cậu Ba Lát; đường sá dể kiếm thôi.Về đó;nói bà Hai Thía chỉ xuống thì cậu Ba  nhận ngay;quán buôn bán đắt địa lắm.Hắn vững bụng và sáng hôm sau đón ghe đi về dười hòn.

Khách cười ầm;mỗi khi gọi món ăn,hắn hí hoáy viết lên giấy mấy món ăn khách đặc rồi vội quay ra bếp.Khách nhìn theo hắn với ánh mắt thương hại.Cũng nhờ có giọng nói “nặng sịch” mà ăn khách;quán trở nên đông khách hơn mọi khi,từ ngày Ba Lát nhận cho làm,cơm ăn và mỗi tháng trả cho ít trăm bạc mới.Hắn cảm thấy yêu đời hơn trước.Làm gần 6 tháng thì được chủ tín cẩn,giao điều hành một số việc khác trong quán,quán nằm cạnh bến sông cho nên người lui kẻ tới tấp nập,người làm được mướn thêm;khi hắn đến đây;ngoài hai vợ chồng chủ quán,hắn, ông Tám Thâu và bà Tư Lúa,giờ đây mướn thêm người nữa là Sáu Thiệt,tuổi chừng hai mươi ngoài,ngoại hình dong dãy,trông linh hoạt.Tóc kẹp, ăn vận xuề xòa,liếc liếc,nhìn nhìn rồi cười đưa tình.Hắn đụng mặt Sáu Thiệt mấy lần,nhưng chẳng để tâm,có lẽ hắn chê gái nhà quê chăng? Rửa lô chén bát xong,quét dọn sạch sẽ bếp núc,Sáu Thiệt khi nào cũng là người về sau cùng.Mỗi khi về Sáu Thiệt ít chào ai,cúi đầu lặng lẽ đi.Hắn đuổi mắt theo nhìn Sáu Thiệt, đoạn quay lưng đi ra sau bếp.Ba Lát vỗ vai nói:- Lương tháng nầy đây mậy.- Đêm hôm  nhớ cửa ngõ đàng hoàng nghe con.Tay cầm tiền đút vào túi quần và suy nghĩ mông lung…Ba Lát nhỏ tuổi hơn cha hắn mà kêu con ngọt xớt.Hắn ngẩn đầu ngáp dài.

Công việc mọi ngày như mọi ngày.Thỉnh thoảng tâm hồn bay về quê hương,nhớ bến nước, đầu sông,nhớ mẹ và mấy em;hắn thoát ly gia đình tính ra cũng gần hai năm,sống cuộc đời rày đây mai đó chưa một lần gởi tiền giúp mẹ và mấy em,hắn thấy xót xao trong lòng, thả tiếng thở dài trong họng, đôi mắt đượm buồn.Xóa niềm đau;quay đầu vào công việc để quên nỗi nhớ.Sáu Thiệt đứng sau bếp nhìn hắn và đọc được uẩn khúc trong người hắn.Sáu Thiệt chả hay chữ chi mấy mà nói chuyện đọc với viết nhưng cũng cảm nhận đôi điều sinh hoạt hằng ngày.Nàng thắc mắc trong lòng về hắn.-Tại sao anh ta lãnh cảm, ít ăn, ít nói với nàng;sáu Thiệt thấy hắn có miệng lưỡi với người ta một cách vui vẽ mà sao đối với nàng tĩnh bơ như thế! Sáu Thiệt để dành suy nghĩ đó trong tim.
Hôm nay quán đông người cho nên thực khách đòi hỏi nhiều món ăn,thức uống,mình ên,hắn làm không xuể.Sáu Thiệt cũng luôn tay;hai má nàng ửng hồng,nước da ướt của lớp mồ hôi dầu làm cho thị có nét đẹp khiêu dâm hơn là đẹp của nhan sắc,tóc trước đây còn kẹp với chiếc kẹp đồi mồi bằng nhựa,nay nàng thả buông lơi để quyến rũ gió,biết đâu điểm trang nầy gợi cho hắn cái nhìn tò mò.-Nè!xong chưa,khách hối qúa chừng? Nhanh lên đó nghe! Thoạt quay lưng hỏi:- O tên chi rứa?- Cái gì?-Tên chi?
-Tên Sáu.Hắn quay gót vào bên trong.Sáu Thiệt mĩm cười một cách thích thú,nàng đưa mắt nhìn trộm hắn.Thấy bóng hắn trở lại bếp.Nàng buột miệng hỏi:-Nè;bửa nay thứ mấy?-Chi rứa?-Thứ bảy.-Hèn chi đông khách dữ,làm không kịp tay.Khởi từ đó gương mặt nàng trở nên vui và cũng từ đó cả hai có điều gì ngấm ngầm trong tim,nhưng tuyệt nhiên không một ai dám bộc phát cho dù dưới hình thức nào;họ tự hiểu lấy nhau,không lời giải thích.Sợ hơn nữa nếu chủ biết có dang díu với nhau thì khốn,mất việc không chừng. Đã vào đêm,không còn ai đến ăn,hắn sập cửa, đóng khoá,bên ngoài tiếng chào xáo vắng lặng,tiếng nổ của ghe máy cũng không còn ầm ỉ,chỉ nghe tiếng rì rào của sóng nước,xa xa tiếng chó sủa vọng lại nghe đìu hiu.Hắn dọn bàn,mở đèn viết thư về thăm quê,hắn cúi đầu viết. Đêm xuống sâu;sáu Thiệt đi ngang quán thấy đèn còn sáng,ghé mắt nhìn vào,thấy hắn ngồi trên bàn viết.Nàng nghĩ:-chắc anh ta tính sổ cho chủ.Giỏi ghê!

Khác với mọi khi;bửa nay Sáu Thiệt đến quán sớm,chải chuốt gọn gàng,tay cầm gói xôi thịt hon, đến gần hắn đưa thẳng vào mặt.- Ăn đi;tui mua cho đó,Hắn ú ớ trong miệng, đưa tay ra nhận. Ăn xong hắn hỏi Sáu Thiệt:- Xôi thịt hon mấy đồng rứa? để tôi trả tiền lại.-Thôi!có nhiêu đâu mà trả với không.Hắn chẳng nói,quay lưng về phiá trên,mang theo trong lòng những suy tư về nàng.

Tháng 6 có những cơn mưa động biển.Gió ngoài khơi xô dạt vào lục địa,xé không gian,những căn nhà lá nằm êm sát mặt đất chờ lật tung.Những tàu dừa,tàu thốt nốt xát vào nhau,cành lá tơi bời,mây đục xuống thấp,bến chợ vắng người,ngoài sông mấy chiếc ghe,thuyền chòng chành với sóng nước.Quán Ba Lát vắng khách,vợ chồng ông Ba cũng đi vắng suốt ngày nay.Tất cả giao cho hắn trông coi.Dưới bếp,già Tám,bà Tư Lúa ngồi vạch lông gà,lông vịt.Sáu Thiệt;chổng đít chặt thịt heo,cái đít nàng tròn vạnh;làm cho hắn không dấu cái nhìn sâu hoáy vào đó.Sáu Thiệt cố tình hay vô tình phô bày những đường nét để câu hắn chăng? Ngoài trời mưa rơi nặng hột,gió lạnh tuôn vào trong quán,Sáu Thiệt cảm thấy lạnh ở gáy tóc,tóc bay lung tung, đưa tay vuốt mấy sợi tóc dán vào mặt;bất giác thấy hắn đứng sau lưng mình,nàng tỏ ra e lệ.Xoay người về hướng khác.Anh Tánh;anh lấy cái rổ mây gát trên giàn bếp, đưa tui coi.Hắn nghe gọi tên anh lần đầu làm hắn sung sướng vô hạn.-Người miệt vườn ăn sao nói vậy,chả phép tắc như ngoài miền,rứa mà tình thật.Hắn nghĩ vậy. Đưa cái rổ cho nàng,vô ý tay hắn chạm phải vú của Thiệt.Nàng áy náy giây phút nhưng trong người nàng cảm thấy rân rân.-Có ra răng không? Ra răng là gì?-Có chi mô đó! Sáu Thiệt cười ngất ngưởng.Bà Tư Lúa nghe tiếng cười của Sáu Thiệt.-Gớm!bửa nay con nhỏ cười quá cở cười. Bà Tư quở yêu.Mưa vẫn rơi lai rai,nghe giọt nước chảy từ mái tôn xuống nền xi-măng hắn động lòng nhớ nhà.

Mai tui xin chủ nghỉ một ngày.Sáu Thiệt nói.-Chi rứa?-Mai giỗ ông già tui.Anh đóng quán tối mai,xuống tui chơi.Hắn ấm ớ trong họng rồi ngoảy lưng đi thôi,không nghe nói chi cả.-Thôi kệ;tánh thằng chả xưa rày thế.Lầm lì ít nói mà cả-vịm-troi.Nàng nghĩ trong đầu về hắn.Hắn mấy tuổi,còn độc thân hay vợ con rồi?-Nghe đâu ông Tám Thâu nói giả còn độc thân.Nàng vẫn hoài nghi, để xem ra sao!

Bửa giỗ cha thị, đâu có ai lạ;chỉ có vợ chồng chị Năm với sáp nhỏ.Tiệc giỗ tàn,ai về nhà nấy mà không thấy hắn đến.-Chắc hắn không đến rồi đó.Nàng nghĩ thầm.Sáu Thiệt trông dài cái càng cổ,cứ dớn mắt nhìn ra ngoài xem chừng.Nghe tiếng sột soạt trên lá khô;nhìn ra ngoài thấy hắn thập thò đi vào.Sáu Thiệt mừng quá! Lanh chân bước ra ngoài đón hắn vào trong.-Sao đến trể vậy? tui chờ từ chiều đến giờ,tưởng anh không tới,tính dọn đi ngủ.-Bà má đâu?hắn hỏi với cử chỉ ân cần.- Mẹ tui,mắt mù,suốt ngày ngồi nhai trầu,có bịnh hay quên chẳng biết tê mô,chắc giờ này bà đã đi nằm.

Dọn lên bàn mấy thức ăn giỗ cha;nàng mời ăn.Hắn ăn ngon lành.Sáu Thiệt ngồi đối diện,trông phấn khởi lắm.Hắn cúi đầu ăn không nói,Thiệt ngồi nhìn hắn,nói đủ điều như gợi ý cho hắn biết điều này sự nọ,nhưng vô ích,hắn suy tư riêng hắn.Bên ngoài cảnh trời tịch mịch.Hắn ít nói nhưng nàng nhận ra cái lòng chân của hắn đối đãi với mọi người cũng như đối với nàng.Sáu Thiệt đâm ra yêu thương nồng nàn.Nàng không còn nghi ngờ về hắn nữa. Ăn xong;Sáu vói tay bưng đĩa trái cây cho hắn ăn tráng miệng.-Anh ăn trái mận này ngọt lắm,hay để tui gọt trái xoài anh ăn nghen! Đây là lần đầu hắn nghe Sáu gọi mình bằng anh,hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.Gương mặt hắn tươi ra.-Tui nấu thêm nước anh uống nghen! Nàng đứng dậy ra khỏi bàn và đi thẳng xuống bếp.Hắn ngồi mình ên, đưa mắt nhìn quanh nhà,căn nhà của Sáu Thiệt cũng giống như căn nhà của cha mẹ hắn ở ngoài quê.Hắn ngồi chờ nước uống,chờ khá lâu mà không thấy động tĩnh của Sáu Thiệt.Hắn đứng dậy và quay người xuống bếp.Thấy nàng gục đầu trên gối chân,tóc che kín khuôn mặt, không biết nàng đang khóc hay suy nghĩ điều gì?Hắn khẽ ho để Sáu biết là hắn đứng ở đây.Nàng bất động.- Răng rứa? nước sôi rồi đó Sáu.Nàng dạ trong họng vừa đủ cho nàng nghe.Sáu Thiệt vụt đứng dậy, đối diện hắn,mắt nàng cười và ướt.-Tui khóc cho tui vì tui sung sướng thấy anh đến giỗ cha tui,như vậy tui biết anh thực lòng.- Rứa lâu ni tui không thực lòng với Sáu hay sao? Nàng không ngờ hắn ăn nói sao mà tình thế.Mắt nàng lim dim cúi xuống đất,tóc nàng buông lơi quyến rũ và mời mọc.Hắn dang tay ôm vòng lấy Sáu Thiệt.Nàng cảm thấy tê điến,mặt nàng úp vào ngực và nàng nghe tiếng tim hắn đập mạnh.Hắn riết Sáu trong tay, tóc thoảng mùi hương của bồ kết,hắn bị thôi miên,mắt mờ,tâm thần hắn bung phá;chịu không nỗi.Bóng tối đồng lõa, đôi tay hắn bắt đầu làm việc,bóp vào mông nàng,nâng lên,Sáu Thiệt quýnh cả châu thân,những hoạt động mới mẽ nầy cũng làm nàng mất kiểm soát.Thôi mặc; để con tim hành xử theo bản năng của nó.Hắn đưa tay mở tà khuy, đôi vú búng ra khỏi áo,rực sáng dưới mắt hắn,hai quả hồng đào lung linh như trăng non đầu tháng,hai nuốm vú hồng mọng như trái chín ngon lành;hắn hôn vào vú của Sáu Thiệt rồi đưa miệng ngậm hai đầu vú,lúc này hắn nghe tim nàng đập ào ạt,hắn tiếp tục đi theo bóng đêm.Hắn rơi vào đại dương sâu thẳm.-Anh; đừng anh,tui sợ lắm! Hắn hôn hít khắp người của nàng.Sáu Thiệt hỏi nhỏ trong tai hắn:- Anh thương tui hôn? Tui thương anh đáo để,anh biết hôn?- Không thương sao tới đây.Hắn nói. Đôi tay hắn tiếp tục hành quân,hắn kê môi lên môi Sáu,nàng cảm thấy xa lạ quá! Nhưng lại là ngón độc chiêu cho nàng.Ngất ngây với tình yêu đầu mùa,hắn đưa tay thọc vào quần nàng,nàng rùng mình,chỉ nghe có tiếng một“ôi!”hắn thọc tay vào quần hắn,cầm trái cứng trong tay.Không ngăn nỗi cơn cuồng phong,hắn dìu lần nàng vào giường, ôm nàng vào lòng và nói khẽ vào tai;- Thiệt là đĩ của tui đó! lập đi lập lại nhiều lần.Sáu Thiệt thắc mắc hỏi:-Sao anh gọi tui như thế.-Tiếng cưng của tui đó,tui muốn Sáu mãi mãi là đĩ của tui.Cho anh sướng đi Sáu!- Chớ không phải anh ví von tui hay sao? Ở đời lấy đĩ làm vợ là hạnh phúc.-Sao ngộ thế anh?-Bởi vì;họ sẽ không bao giờ làm đĩ cho ai mà chỉ làm đĩ cho mình thôi.-Anh đừng có ba xạo,chỉ có mình ên anh chứ có ai.Nàng cười không nghe tiếng.Nói vài ba câu;hắn lần mò vào cơ thể nàng, đưa tay nâng đôi vú ấp vào mặt,hít thở không ngừng,hôn lên tóc,lên mặt,hôn lần xuống cổ,mồ hôi nơi người Sáu tuôn ra,hắn đưa lưỡi nếm vị mặn của Sáu Thiệt,tiếng ngất nghe từ trong cổ.Hết chịu nỗi,hắn tuột quần nàng,nàng phô diễn toàn thân cái kỳ quan của tạo hoá ban phát cho đàn bà;hắn qụi trước sức mạnh vô biên ấy,hắn nhào vào như kẻ điên,hắn mất lý trí,dục vọng đẩy hắn vào vũng đam mê xác thịt,hắn hôn túi bụi,ngang hai ngọn đồi đang bốc lửa,hắn táp lửa,lửa thiêu hắn,hắn cắm đầu chạy vào sa mạc hoang vu,dừng chân,hắn đưa đầu lưỡi xoáy quanh vòng rún của nàng như cọp khát nước uống vũng cạn.Sáu Thiệt; ưỡn người,nghẹt thở,chỉ còn nghe tiếng rên trong họng,hắn úp mặt vào động-thần-thất, đám cỏ mật đâm vào mặt hắn,gây thêm khoái cảm và hắn ngột thở ở suối mơ.Cả hai nén hơi thở;hắn bung mình lên mình nàng,vật lộn với thú tính, đoạn rút cây-thần-lực ra đâm thẳng vào người nàng; Sáu Thiệt hú trong tiếng vô âm,giây lát hắn bắn ra khỏi người nàng,mồ hôi đổ xuống từng giọt đặc quánh, đục ngàu lên mình Sáu.Cả hai soãi người trong bóng đêm,miệng hắn còn lẩm nhẩm:- Đĩ của tui đâu rồi, đâu rồi…và lịm trong giấc ngủ muộn .

Ngoài trời trăng lưỡi liềm lấp ló sau bụi cây chiếu một thứ ánh sáng bạc phếch. Đêm hôm ấy cả hai trao thân cho tình yêu đầu đời giữa tiếng gọi tên nhau.

Về thăm quê;xa hòn Trẹm gần 6 tháng, mới trở lại chốn cũ với người yêu.Hắn ngồi trong quán Ba Lát,lòng buồn vời vợi.Sáu Thiệt không còn làm ở đó nữa;kể từ hôm hắn ra Trung sau đó nàng bỏ việc luôn.Nghe bà con trong xóm cho hay Năm Có muốn cưới Sáu Thiệt về làm vợ .Vợ y chết được ba năm,y giàu có và thế lực,cho nên y nhắm Sáu Thiệt là đẹp duyên cho y.Hắn tuyệt vọng mất người yêu,khổ thay;nàng không biết chữ,lấy đâu mà thư từ để dặn dò.Hắn đau lắm!Nhưng Sáu Thiệt trung trinh một lòng chờ người yêu trở lại.Nàng nói với Năm Có:- Ông chờ cho thời gian rồi tui trả lời cho ông hay.Năm Có giận điên người.Sáu Thiệt nghe tin hắn trở về hòn Trẹm,y thị mừng quýnh lên,hối hả đi tìm gặp chàng.Hai đứa thề non hẹn biển lần nữa;bỏ hòn Trẹm lên thành phố làm ăn và xây dựng tương lai.Hòn Trẹm mất đi mối tình chân thật của hai đứa.Ba Lát mất đi hai người làm trung thành.Bà con mất đi hai đứa con yêu cần cù lao động.Năm Có mất đi người vợ trẻ.

Ba năm sau;Tánh và Sáu Thiệt về thăm hòn Trẹm,với đứa con gái lên ba.Thấy cảnh quê nhớ cảnh xưa.
-Thiệt ơi! Đĩ với tui một lần,tui muốn có đứa trai .-Thôi; ông ơi cho tui về hưu đi, đâu còn trẻ hoài mà làm đĩ cho anh.Nàng làm duyên với Tánh. Đĩ về hưu cũng là đĩ của tui và mãi mãi là của tui.Hai đứa cầm tay nhau đưa con đi thăm bà con trong xóm.Mọi người đều vui khi gặp lại Sáu Thiệt và Tánh Huế.

(chestermere trăngthượngtuần một khôngchín)
Võ Công Liêm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.