Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018

Sóng thời gian

      
Ngày xưa mộng ước ta nhiều lắm       
Ta ước làm vua cả thế gian
Ta muốn làm quan, ngôi tể tướng…
Lớn khôn ta chỉ đứng che tàn!

Bây giờ mộng ước ta đâu nhỉ?
Triều đại ta mờ lớp phế hưng
Dinh thự ta kìa căn gác hẹp
Quân hầu phạm thượng mặt nhơn nhơn.

Mộng vỡ, vương triều ta đã mất
Và em, hoàng hậu chẳng hồi cung
Ta còn để lại gì không nhỉ?
Thành quách rêu phong dấu bụi hồng.

Hôm nay buồn quá khơi dòng đục
Thấy bóng ta chìm đáy vực sâu!
Lũ quạ đen chờ ta nổi xác
Rình làm tấy lại những cơn đau.

Ta lớn khôn rồi vẫn trẻ thơ
Hồn nhiên nuối mộng thuở nào xưa
Lâu đài ta vẫn xây trên cát
Ôm trái tim người đứng ngẩn ngơ!

                    Vương Đức Lệ



         Time Waves

I had many dreams while I was still young:
To be king of the world even corners far-flung,
Or chancellor, a mandarin of rank loftily high…
But now, grown-up, I am only an orderly guy!

Nowadays, where are my wishes going to at all?
My reign has already waned thru rise and fall;
My palaces are reduced to this attic narrow;
With guards irreverent, uncivil, just to harrow.

Disillusioned, my dynasty collapsed at a blow;
And you, the queen, did not return to the chateau.
Whatever have I left in that naïve past drear?
Oh, only mossy castles, vestiges of man’s sphere.

Today, too sad, I stir the dim stream to reminisce
And see my shadow sink deep down the abyss!
The black crows are awaiting my corpse to rise
For them to tear the blots and for me to agonize.

Although an adult, I still remain a little child,
Innocently nurture dreams of old times so mild;
I still continue to build vainly lordship on sand,
Embracing the human heart amazedly to stand.


Translation by Thanh-Thanh

Source: https://www.thica.net/2015/08/28/song-thoi-gian/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.