Lâm Anh
Ta mua chiếc áo cũ
Với giá bốn mươi đồng
Quảng Ngãi chiều gió bấc
Quảng Ngãi đầy mùa đông
Ta đứng thay áo mới
Giữa chợ đời ngược xuôi
Ta ngắm ta như núi
Giữa đất trời rộng thênh
Ta đứng thay áo mới
Như mặc vào vạn phương
Áo thơm mùi rạ ẩm
Ồ không ! Mùi máu xương
Áo ai giờ ta ấm
Trong cái lạnh dị thường
Nghe trong từng thớ thịt
Có tiếng gì kêu thương
Ta giống như ông lão
Lật chiếc áo thời trai
Ngắm bâu mòn cổ bạc
Như ngắm cành hoa phai
Ta giống như con nít
Khoe chiếc áo đầu năm
Ta ngắm trên ngắm dưới
Như ngắm trời xa xăm
Áo thu xanh vàng nắng
Đẫm xót tình quê hương
Ta sờ tay vô túi
Bỗng đụng nhằm khói sương
Ta sờ tay vô túi
Mới hay rằng trong áo
Có bóng chiều ải quan
Có bóng người thua trận
Ôm bước về hoang mang
Ta sờ tay vô túi
Mới hay rằng trong áo
Có một bầy ngựa hoang
Quị chân vào mặt nước
Đành quên thời dọc ngang
Ta sờ tay vô túi
Mới hay rằng trong áo
Có một góc trời đen
Có một vầng nguyệt chết
Giữa một đời giá băng
Ôi! Ai về trong áo
Thoáng nụ cười điêu linh
Ôm những dòng kiếm lạnh
Thả trong màu thi kinh
Ôi! Ai về trong áo
Mang thánh giá trên lưng
Mang mộ sầu trên mặt
Râu tóc đầy dao găm
Ôi! Ai về trong áo
Mang bóng hình vọng phu
Mắt chưa mờ máu đỏ
Tình chưa mờ thiên thu
Để bây giờ trong áo
Có ta chết nụ cười
Ôm những bầu rượu đắng
Trút vào hồn hoang vu
Để bây giờ trong áo
Có em rã lệ hồng
Trong đường kim mũi chỉ
Trong nút mòn khuy long
Chợt nhớ mình đang thức
Đang mặc áo mùa căm
Chợt nhớ mình đang đứng
Giữa chợ đời tối tăm
Chợt nhớ mình đang đứng
Dưới bầu trời quê hương
Mua áo người chiến sĩ
Máu hồng che gió sương
Chợt nhớ mình đang thức
Giữa chợ mà nghĩa trang
Bầu trời như bầu rượu
Không uống mà say tràn
Bao năm đời treo áo
Bên một góc cổ đình
Người xưa… im cửa đóng
Nhện giăng mờ buồn tênh
Bao năm đời treo áo
Trên rẩy bái nương rau
Trong đầu rừng xó núi
Trên dốc ngược đường xuôi
Bao năm đời nhuộm áo
Đo lòng em - lòng con
Đen đầu đường – xó chợ
Vàng lòng anh- lòng tôi
Bao năm đời xé áo
Bọc lá trầu trái cau
Chặm mắt mù bụi cát
Che tóc bạc muôn màu
Cũng đành như chiếc áo
Bạc thếch những màu xanh
Ôi những màu đất đá
Ôi em và ôi anh
Cũng đành như chiếc áo
Tan bụi vào thiên thu
Vào thơ sầu thiên cổ
Vào hoang phế mịt mù
Bao năm lòng không áo
Bởi ta bận làm ăn
Bao năm đời quên áo
Nên rất quí tình em
Nếu không về quê cũ
Đâu gặp được mùa đông
Cảm tạ ơn gió bấc
Cảm tạ đời lạnh căm
Cảm tạ ơn sông núi
Cảm tạ người tôi thương
Đâu gặp được mùa đông
Cảm tạ ơn gió bấc
Cảm tạ đời lạnh căm
Cảm tạ ơn sông núi
Cảm tạ người tôi thương
Source: http://www.art2all.net/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.