Lên chùa lạy Phật.
Ngày còn nhỏ tôi thường theo cô tôi lên chùa, ngôi chùa Báo Quốc nằm trên một ngọn đồi cao vời vợi, phải leo mấy chục bực cấp mới tới nơi được.
Mới 1 tuổi đã mất mẹ nên cô tôi là tất cả, cô tôi đi đâu tôi cũng đòi đi theo cho bằng được, nhờ vậy mới 12 tuổi đầu, tôi đã thường đặt chân đến các chùa, nhưng nơi thường xuyên vẫn là Chùa Báo Quốc.
Cho dù bất kỳ ai chưa thấu hiểu đạo Phật là gì, nhưng chỉ cần đứng trước cổng chùa nhìn xuống khung cảnh bao la nằm dưới chân đồi cũng đủ thấy lòng mình thanh thản nhẹ nhàng, bao nhiêu ưu tư phiền muộn đều tiêu tan.
Với tôi ngày ấy cũng vậy, tôi làm gì mà biết Phật Pháp, Giáo Lý v.v… Chỉ biết mỗi lần cô đi là tôi đi theo. Với trí óc non nớt của tôi, không khí trang nghiêm thanh tịnh của đạo tràng cộng với mùi trầm hương ngào ngạt đã quyến rủ tôi từ những ngày còn thơ dại đó. Dù chưa hiểu gì nhưng tiếng tụng kinh trầm ấm vang vọng của quý Thầy cùng với tiếng chuông, tiếng mõ như có một sức thu hút lạy kỳ đã làm quyến luyến bước chân tôi mỗi khi phải rời chùa.
Dần dà với thời gian, trí óc của tôi bắt tôi phải tìm hiểu vì sao phải đi chùa, đi chùa để làm gì và cô tôi đã giảng giải cho tôi hiểu được phần nào. Từ đó tôi lại càng ham thích đến chùa hơn, rồi xin ba tôi cho tôi gia nhập vào Gia Đình Phật Tử Hướng Thiện và cứ mong đến chiều chủ nhật để đến chùa Hội Quán nhỏ bé, nằm bên hông cửa Thượng Tứ mà sinh hoạt.
Những ngày đầu lên chùa Báo Quốc, chỉ biết đứng khép nép bên góc đạo tràng, nhìn cô tôi quỳ lạy với tất cả lòng thành kính và ngưỡng mộ, rồi tôi cũng biết bắt chước cô tôi, cũng biết lạy Phật như là một việc tất yếu phải làm mỗi khi đến chùa.
Lớn lên, tôi nghĩ rằng ai đến chùa cũng vào lạy Phật, trừ những người đi ngắm cảnh. Không người nào lạy Phật mà không lâm râm khấn vái, tôi nghĩ như thế và đoan chắc những lời khấn vái đều là những điều thiện, điều lành, không cầu phước cầu lộc cho mình thì cho chồng con, cho họ hàng thân thuộc, bằng hữu xa gần, người yêu, người thương...
Còn tôi, lên đến chùa, sau khi quỳ rạp lạy Phật, tôi chắp tay lắng tâm thanh tịnh rồi từ từ nhìn lên chánh điện. Tôi chăm chú ngắm tượng đức Thích Ca Mâu Ni tọa trên tòa sen, mắt tôi chạm vào đôi mắt Ngài trước nhất. Lạ thay, tôi phảng phất thấy nụ cười từ ái nơi đuôi hai con mắt Ngài nhìn xuống, nụ cười bằng mắt tỏa ra bát ngát bao dung và thương xót. Đôi mắt đang nhìn xuống thế gian biểu lộ cả tấm lòng Ngài, chính đôi mắt đó đã chứng kiến 4 nỗi khổ Sinh, Lão, Bịnh, Tử của thế gian khi Ngài đi dạo ngoài 4 cửa thành. Từ đôi mắt thấy cảnh thương đau, đôi tai Ngài đã lắng nghe bao lạylời rên siết, chính lòng từ bi và trí tuệ tuyệt luân của Ngài đã thúc đẩy Ngài bỏ cung vàng điện ngọc, quyết đi tìm con đường giải thoát khỏi trói buộc của khổ đau.
Chỉ cần tĩnh lặng chiêm ngưỡng nụ cười ấy, ta sẽ cảm ngay được lạc thọ của dòng suối trong vắt, ngọt lịm từ triền non cao chảy xuống miền đồng bằng nắng cháy. Hình như ẩn sau nụ cười đầy thương yêu là lời dạy „Ta là Phật đã thành, các con là Phật sẽ thành“. Lời dạy này còn nhắc nhở chúng sanh phản quang tự kỷ, phải biết nhìn lại mình, phải biết gạn lọc sỏi đá cho hạt minh châu vốn sẵn có, sớm được hiển lộ.
Từ khi tự nguyện đến chùa lạy Phật, tôi có được bao nhiêu là an ủi hồi nào không hay. Quỳ trước Phật đài, tôi thấy lòng mình nhẹ tênh, với tâm thanh tịnh, tôi như cảm nhận được ánh điện quang từ bi của Phật hiện lộ rõ hơn trên mắt, trên môi Ngài, trên suốt con đường Trung đạo Ngài đã đi, thể hiện qua chính bản thân đức Phật, dũng mãnh mà thầm lặng, uy nghi mà điềm đạm, trí tuệ mà đơn sơ, nhẹ nhàng mà quyết liệt. Bằng đời sống của chính mình, đức Phật đã dung hòa, đã hóa giải mọi trạng thái đối nghịch của thế gian để từ đó, Ngài dẫn dắt chúng sanh tìm dần vào con đường giác ngộ.
Dến chùa lạy Phật tôi đã có một niềm tin để đứng vững, có những lời an ủi của bạn đồng môn, là sự khuyến khích của quý Thầy, là âm thanh tiếng chuông tỉnh thức giữa đạo tràng thanh tịnh.
Chùa thật là một nơi chốn bình an, không vướng bụi trần; đến chùa ta chỉ thấy những bóng áo nâu, áo lam thấp thoáng như những nét chấm phá tuyệt vời trên bức tranh thủy mạc linh động. Không có tiếng cười nói ồn ào, không có những bước chân khua động vội vã, không có những gương mặt nhăn nhó ưu tư. Chỉ thấy những nụ cười nhẹ nhàng, những cái chắp tay chào nhau thầm lặng mà đầy thân ái, những bước chân khoan thai mà đầy an lạc, thảnh thơi. Không ai bảo ai, họ thư thái, nhu hòa, thể hiện chân như bát ngát.
Lạy Phật rồi ngắm Phật, tôi mới khám phá ra rằng cũng vẫn là tượng Phật Thích Ca với những nét tiêu biểu đặc thù nhưng thật ra không hề có tượng nào giống tượng nào cả, cho dù tôn tượng đó cùng một xuất xứ. Tôi không cho là lạ vì ngoài nét tinh xảo khác nhau của mỗi nghệ nhân khi đúc tượng, còn tâm ý của Đức Thế Tôn trao cho người đúc tượng nữa. Chẳng phải ai cũng đúc tượng Phật được đâu. Tại sao có những tác phẩm nghệ thuật qua nhiều ngàn năm vẫn vô giá? Ví đó là những tác phẩm “Có Hồn“. Với những tác phẩm nầy, chúng ta chỉ có thể cảm nhận mà không thể dùng bất cứ loại ngôn từ nào để giải thích hay diễn đạt được. Tượng Phật, tự thể đã mang ý nghĩa thiêng liêng, người đúc tượng Phật nếu còn biết đặt cả lòng thành kính trên việc làm này thì khi hoàn thành, bức tượng không thể chỉ là sự kết hợp của đất đá vôi. Bức tượng sẽ mang những bài thuyết pháp của Đức Thế Tôn, những bài pháp ẩn trong ánh mắt từ bi, qua môi cười độ lượng, trên vầng trán trí tuệ, nơi dáng ngồi kiết già vững chắc an nhiên, nơi vòng tay nhân ái muốn ôm hết muôn loài mà cứu độ.
Tôi vô cùng xúc động khi khám phá ra điều đó. Nhờ thế, mỗi khi lạy Phật rồi ngồi ngắm Phật tôi lại có cảm tưởng như đang được nghe bài pháp mới. Và niềm vui bất tận khi thầm lặng theo dõi bước chân Phật đã vô tình xả cho tôi mọi mong cầu ước muốn vị kỷ của nhân gian.
Ngay cả khi phải nhận những oan trái, vạ lây mà nhân thế vô tình hay cố ý ném vào, tôi cũng chỉ thấy đôi mắt Phật, nụ cười Phật bảo rằng:“
“Hãy chọn sự im lặng của người Phật tử. Đó là sự im lặng của dòng sông“.
Mùa Phật Dản 2011
Nguyên Hạnh – H TD
München - Đức Quốc
Nam Mô A Di Dà Phật
Một đóa hoa sen kính dâng Ngài
Con còn nhỏ dại, tuổi mười hai
Mẹ con mất sớm khi lên một
Bỏ con lạc bước giữa trần ai
Bơ vơ chân con theo bước Cô
Tìm chút thương yêu, tuổi dại khờ
Câu kinh, tiếng mõ nằm trong trí
Thay tiếng mẹ yêu thuở ấu thơ
Câu kinh niệm Phật A Di Đà
Hồn nhiên xuất phát tự tâm ra
Mẹ ơi, thiếu mẹ con theo Phật
Để lòng thanh thản, bớt phong ba
Nhìn ánh hào quang chốn Phật Đài
Soi đường dẫn lối bước đi sai
Tâm con luôn hướng về với Phật
Cho đời không vướng bụi trần ai
Đời con đã thiếu bóng mẹ hiền
Thiếu luôn tình mẫu tử thiêng liêng
Nay con chỉ biết nương theo Phật
Tâm bớt khổ đau, bớt muộn phiền.
Nguyên Hanh - HTD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.