Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Hoa Kỳ Phải Cương Quyết Chấm Dứt Chế Độ Bạo Quyền ở Trung Quốc

Hoa Kỳ Phải Cương Quyết Chấm Dứt Chế Độ Bạo Quyền ở Trung Quốc


Nguyễn Quốc Khải dịch

“Một sự nhân nhượng đối với kẻ xâm lăng côn đồ ngày hôm nay chắc chắn sẽ tạo ra một cuộc xung đột võ lực trong tương lai gần.



LGT: Những bài viết bằng tiếng Anh bởi những người ngoại cuộc như bài này rất lợi cho Việt Nam về phương diện dư luận quốc tế. Chúng tôi mong có một số bài tiếng Việt được dịch sang tiếng Anh để phổ biến khắp nơi trên thế giới.

Những quốc gia văn minh cần phải phát triển một chính sách thống nhất để chấm dứt những hành động thù nghịch của những nước gây hấn, bất kể họ là ai. Về vấn đề này, lịch sử có thể cống hiến những bài học giá trị. Chúng ta cần phải học những lỗi lầm của những người khác như Thượng Đế biết chúng ta không có thời giờ để lập lại tất cả những lỗi lầm như vậy. Trong khoảng thời gian giữa thập niên 1930, Adolph Hitler với sự trợ giúp của Heinrich Himmler, đã tiến hành một chiến dịch chống lại những người cấp tiến, Do Thái, những người theo chủ nghĩa xã hội, Cộng Sản, những người Gypsy, và những nhóm không được ưa chuộng khác. Một Âu châu thụ động đã theo đuổi một chính sách nhân nhượng vô nguyên tắc đối với Hitler với ý nghĩ rằng làm như vậy sẽ tránh được xung đột và chiến tranh. Không ai có một phản ứng nào cả khi Đức xâm chiếm vùng Saar [nằm ở khu vực biên giới giữa Đức và Pháp] vào năm 1935; hay vùng Rhineland [nằm ở khu vực biên giới giữa Đức, Bỉ, Luxembourg, và Hòa Lan] vào năm 1936, hoặc Áo và Tiệp Khắc vào năm 1938. Sau khi Đức xâm chiếm Ba Lan vào tháng 9, 1939, Thế Chiến Thứ Hai bắt đầu, hàng triệu người chết một cách vô ích bởi vì không ai có can đảm để ngăn chặn chế độ Nazi sau khi họ đồng hóa vùng Saar vào năm 1935.

Khi Thế Chiến Thứ Hai chấm dứt, những cường quốc quân sự ưu thế trên thế giới đã để cho Liên Bang Xô Viết xâm chiếm hoàn toàn một số quốc gia và tước đoạt quyền tự quyết của một số đông dân chúng tại Ba Lan, Bảo Gia Lợi, Hung Gia Lợi, Tiệp Khắc, Lỗ Ma Ni, An Ba Ni, và tạo ra cả Đông Đức. Chính hoàn cảnh này đã gây ra chiến tranh lạnh. Hàng ngàn tỉ đô la đã được đổ vào những công nghệ quân sự thay vì dùng để khám phá ra những cách chữa trị những căn bệnh giết người, chấm dứt nạn đói trên thế giới, và những thứ tương tự.

Ngày nay, đang có một mối đe dọa giống như vậy có thể làm thế giới bất ổn. Nó không được biết đến nhiều như mưu đồ của Hitler hay Stalin, tuy nhiên cũng xảo quyệt, tính toán, và khôn vặt. Nguồn gốc của mối đe dọa này bắt nguồn từ phía đông của Vịnh Bắc Việt trong một vùng mà người Việt Nam và chính tôi gọi là Biển Đông. Dĩ nhiên, những người Trung Quốc gọi là Biển Nam Trung Quốc, suy cho cùng, họ là một kẻ mạnh ở trong vùng và trong cố gắng muốn viết lại lịch sử đã hăm dọa và tiêu diệt những ai chống lại sự thâu tóm quyền lực của họ.

Điều quan trọng không phải là Biển Đông có vào khoảng 30,000 hòn đảo và đá ngầm. Thâu tóm lại, Việt Nam, Trung Quốc, Đài Loan, Phi Luật Tân, Mã Lai, và Brunei đòi hỏi chủ quyền trên một số những mảnh đất nhỏ bé này. Vì những hòn đảo này nằm trong “Biển Nam Trung Quốc”, chúng đều phải thuộc Trung Quốc, bất kể đến lịch sử thật sự.

Những văn bản cổ của hai sử gia Trung Quốc Lĩnh Ngoại Đại Đáp (Ling Wai Da) và Chu Phan Chi (Zhu Fan Zhi) cho thấy rằng Hoàng Sa (Paracel Islands) và Trường Sa (Spratly Islands) nối kết với và là một phần của một vùng nay là Bắc Việt Nam. Sự kiện này đã được nhắc lại trong tài liệu của Thế Kỷ 17; bản đồ của vùng trong năm 1838; và bởi đế quốc tây phương Pháp qua triều đại nhà Nguyễn vào năm 1887 và 1933. Nhiều tài liệu tham khảo liên kết những đảo Hoàng Sa và Trường Sa với Việt Nam từ thời cổ. Khi Thế Chiến Thứ Hai kết thúc, Trung Quốc toan tính chiếm đất ở Biển Đông, nhưng Tuyên Ngôn Cairo (Cairo Declaration) ủng hộ đòi hỏi chủ quyền của Việt Nam đối với những đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Quan điểm này được xác nhận tại Hội Nghị San Francisco về Thỏa Hiệp Hòa Bình (San Francisco Conference on the Peace Treaty) với Nhật Bản vào năm 1951. Cho đến ngày hôm nay, Trung Quốc là một nước đã thành công nhiều nhất trong việc lùng kiếm để lấy thêm đất đai. Trung Quốc thôn tính Tây Tạng vào năm 1950; Trung Quốc hiện nay kiểm soát kinh đào Panama, Hồng Kông kể từ 1997 và Ma Cao 1999.

Vào năm 1988 không bị gây hấn Trung Quốc tự dưng tấn công vào đảo Trường Sa mang cờ Việt Nam. Đây là một hành động giết người có tính toán đáng lẽ làm sỉ nhục cả thế giới. Trên 64 người Việt bị giết chết một cách vô ích và một số khác bị mất tích vì cuộc xâm lăng trắng trợn. Cho đến nay, quân đội Trung Quốc tiếp tục thi hành chính sách quấy rối những thuyền đánh cá và nghiên cứu khoa học không phải của Trung Quốc tại Biển Đông. Gần đây, Trung Quốc đâm vào và đánh đắm những thuyền đánh cá của Việt Nam và bắt giữ toàn thể thủy thủ đoàn.

TNS John McCain đã tuyên bố công khai rằng ông không ủng hộ Trung Quốc trong việc đòi hỏi chủ quyền ở Biển Đông. Vào ngày 23 tháng 7, 2010, Bộ Trưởng Ngoại Giao Hillary Clinton đã đề nghị một giải pháp cho toàn vùng Biển Đông. Ngay sau đó, báo Manila Times đã tường thuật rằng Ngoại Trưởng Trung Quốc Dương Khiết Trì (Yang Jiechi) đã tuyên bố rằng “Việc mời Việt Nam tới Hoa Kỳ để dàn xếp (vấn đề Biển Đông) là một hành động tấn công vào Trung Quốc.” Đây là những lời nói bừa bãi của một kẻ xâm lăng du côn cốt để dọa dẫm kẻ yếu. Đây là Hitler của 1935. Đây là Stalin của 1945. Biển Đông không chỉ thuộc Trung Quốc và thế giới phải bảo đảm rằng Trung Quốc sẽ không bao giờ kiểm soát tất cả các đường tiếp cận và tài nguyên của vùng này. Một sự nhân nhượng đối với kẻ xâm lăng côn đồ ngày hôm nay chắc chắn sẽ tạo ra một cuộc xung đột võ lực trong tương lai gần. Tất cả những quốc gia Đông Nam Á đang tích cực tìm kiếm một giải pháp hòa bình cho vấn đề nan giải này không thể bị bức chế bởi một nước đang tìm cách bóp méo sự thật của lịch sử và sau đó sát hại để bảo vệ sự dối trá của họ.

Vì lợi ích của hòa bình thế giới, lương thiện, và công lý mà ngày nay thế giới cần làm điều phải và hỗ trợ chủ quyền của Việt Nam đã được chứng minh bằng tài liệu đối với các đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Chúng ta bắt buộc không thể trở thành nạn nhân của những kẻ lạm dụng sức mạnh và đe dọa dùng bạo lực để đạt được mục tiêu chính trị đảng phái trong khi đó những người yếu đuối là những kẻ phải chịu thiệt thòi như Hitler đã làm vào thập niên 1930 và Stalin trong thập niên 1940.



“U.S. Must Resolve to End Chinese Tyranny.”

James Rhodes

08-07-2011

Người dịch: Nguyễn Quốc Khải

oo0oo



U.S. Must Resolve to End Chinese Tyranny



James Rhodes

July 8, 2011

Source: Viet Studies

In regards to aggressor nations, no matter who they may be, civilized countries must develop a unified policy to terminate any such hostile action or activity. Concerning this, history can be a valuable teacher. We must learn from the mistakes of others as God knows we do not have the time to make them all ourselves. During the mid-1930s Adolph Hitler, with field assistance from Heinrich Himmler, instituted a campaign against liberals, Jews, Socialists, Communists, gypsies, and other groups they deemed undesirable. Passive Europe adopted an appeasement policy with Hitler which they thought would avoid conflict and prevent war. Nothing was done when Germany took over the Saar in 1935; or the Rhineland in 1936; or Austrian and Czechoslovakia in 1938. After Poland was invaded in September of 1939, WWII officially began and millions of lives were needlessly lost because no one had the courage to stop the Nazis after they assimilated the Saar in 1935.

At the conclusion of WWII, dominant global military powers allowed the Soviet Union to absorb entire nations and deprived countless masses their right to self determination in Poland, Bulgaria, Hungary, Czechoslovakia, Romania, Albania, and even create an East Germany. This created the Cold War in which trillions of dollars were diverted into the military-industrial complex as opposed to finding cures for killer diseases, ending world hunger, things of this nature.

Today a similar threat exists that threatens to destabilize the world. Not as well known as the designs of a Hitler or Stalin but nonetheless as insidious, calculating, and cunning. Its origins are east of the Gulf of Tonkin in a region the Vietnamese, and myself, refer to as the Eastern Sea. Of course, the Chinese refer to it as the South China Sea, after all, they are the strongman of the region and in their attempt to rewrite history have intimidated and murdered those that oppose their power grabs.

It matters not that the Eastern Sea contains about 30,000 islands and reefs. Collectively some of these small land masses are claimed by Vietnam, China, Taiwan, the Philippines, Malaysia, and Brunei. Because they are in the “South China Sea” apparently all of them belong to China irregardless of real history.

Ancient Chinese texts of Ling Wai Da and Zhu Fan Zhi indicate that Hoang Sa (Paracel Islands) and Tru’o’ng Sa (Spratly Islands) were associated with and part of what is now northern Vietnam. This fact was again repeated in literature of the 17th Century; an atlas of the region in 1838; and by Western imperialist France through the Nguyen Dynasty in 1887 and 1933. There have been numerous, unrelated references linking the Paracel Islands and the Spratly Islands to Vietnam from ancient times. However, at the conclusion of WWII, China attempted to land grab in the Eastern Sea; but, the Cairo Declaration supported Vietnam’s claim to the islands. This position was affirmed at the San Francisco Conference on the Peace Treaty with Japan in 1951.

To date China has been most successful with their quest to obtain additional territories and land masses. In 1950 China annexed Tibet. China now has control of the Panama Canal and as of 1997, Hong Kong, and in 1999 secured Macau.

In 1988 China, unprovoked, launched an attack against Vietnamese carrying the national flag on the Spratly Islands. This was a calculated act of murder that should have outraged the entire world. Over 64 Vietnamese were needlessly killed and others went unaccounted for in the face of this naked aggression. To date the Chinese military, as a matter of policy, continues to harass all non-Chinese fishermen and scientific vessels in the “South China Sea.” Recently they have rammed and sunk Vietnamese fishing boats and taken entire crews hostage.

Senator John McCain has publically stated he does not support China’s claims in the Eastern Sea. On 23 July 2010 Secretary of State Hillary Clinton proposed a regional solution to the Eastern Sea problem. It was soon thereafter reported in the MANILA TIMES that Chinese Foreign Minister, Yang Jiechi, said that “the Vietnamese invitation to the United States to mediate (the Eastern Sea problem) was AN ATTACK ON CHINA.” These are the ramblings of an aggressor bully meant to intimidate the weak. This is 1935 Hitler. This is 1945 Stalin. The Eastern Sea does not belong solely to China and the world must insure that China will never control all its access and resources. An appeasement of the aggressor bully today will certainly set the stage for another armed conflict in the near future. All the other Southeastern Asian nations that are actively seeking a peaceful solution to this dilemma should not be dictated to by the only nation that has distorted the historical truth and then murdered to defend their lie.

It is in the interest of world peace, fairness, and justice that the world do the right thing today and support the documented Vietnamese sovereignty in the Paracel Islands and Spratly Islands. We must not fall victim to those that would misuse military might and the threat of violence to achieve their partisan political goals at the expense of those they feel are inferior just as Hitler did in the 1930s and Stalin during the 1940s!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.