Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Chán thật ...

Tối qua đi đến nhà quàn viếng mẹ của một chị bạn. Bác ra đi hưởng thọ 77 tuổi, tính ra thì Bác cũng thọ vì trong 2 tuần qua tôi được tin 4 người khác ra đi ở tuổi 55, 50, 49 & 44.  Nhìn những con số mà thấy giật mình thấy đời thật ngắn ngủi.  Có lẽ lần cuối gặp Bác cũng đã ngót hai mươi năm rồi.  

Nhớ năm đó vừa xong đại học, tình hình kinh tế đang xuống dốc, công việc khó khăn nhưng cả đám "sinh viên" mới ra trường tụi tôi việc đầu tiên là phải ăn mừng.  Tôi phải viết chữ "sinh viên" trong ngoặc bởi vì tụi tôi lắm đứa là "sinh viên lỡ làng" có nghĩa là đã sồn sồn cả. Vì sự học hành bị đứt đoạn theo đời tỵ nạn nên có người đã vợ con đùm đề, tôi nhớ trong lớp tôi có anh tuổi gần 50, có người 40 v.v. Tụi tôi vẫn còn tuổi "hăm" đã được coi là trẻ.  Chị bạn tôi tính hiền lành & tình cảm nên đã rủ cả đám đến nhà chị party mãn khóa.  Từ đó cho đến nay, tụi tôi cũng chưa có dịp nào quay lại thăm nhà chị, kể cũng "bạc bẽo" nhỉ...

Cuộc sống ở đây là thế, cũng nhờ đám tang tối qua mà chúng tôi những cựu "sinh viên sồn sồn" lại gặp nhau. Đặc biệt anh L, T &  tôi một bộ 3 lúc học ở Uni nhưng không biết đã mấy năm rồi chưa hội ngộ. Trong bộ ba ngày đó đi học, chỉ có anh L là có gia đình còn tụi tôi đứa nào cũng độc thân trên răng dưới dép.  Riêng tôi "nghèo" đến mức chẳng có một chiếc xe cùi để đi.  

Nhà anh L ở gần trường Uni, thi xong học kỳ 1 năm thứ nhất thì tụi tôi kéo đến nhà anh L tụ tập.  Lúc đó vợ chồng anh L vẫn còn son (chưa có đứa con nào) và còn "ngoan" lắm (chưa biết đánh bài).  Thế là mấy thằng độc thân tụi tôi bày trò dạy hai vợ chồng anh L & chị T đánh bài cho đỡ buồn.  Ba năm ròng rã, cứ mùa học thì tụi tôi tụ tập để học với nhau, mùa nghỉ thì bày ra đánh bài, đi câu, đi lông ngông đó đây.

Ba năm đại học tôi vẫn thường đóng đô nhà anh L, vì lúc đó có về nhà cũng chẳng có ai lại thêm ở nhà anh L được chị T nấu cho ăn.  Chẳng những thế chị còn đi chợ mua đồ ăn làm sẵn cho tôi mang về, mỗi lần ăn chỉ việc bỏ lên bếp là xong.  Tôi không có "khiếu" nấu ăn nên lúc sống độc thân dù đôi lúc đói rã ruột mà cũng chẳng biết tự nấu món gì hấp dẫn cho chính mình.  Quanh đi quẩn lại cũng chỉ 2-3 món mình tự nấu ngon đến nỗi mình nuốt không vô.  Lâu lâu ghé tiệm ăn trả thù, chỉ lâu lâu thôi chứ đi tiệm hoài thì có khi chẳng còn tiền để trả tiền thuê nhà & mua sách vở.

T lúc đó ở với ba mẹ & được ông già sắm cho 1 chiếc Toyota cũ rích nhưng chạy rất ngon.  Anh L, T & tôi như 3 anh em, nhưng T & tôi còn độc thân nên đôi lúc 2 thằng xé lẻ để anh L có chút giây phút riêng tư với gia đình.  Hết lê là ở nhà anh L, thì T & tôi dính với nhau như sam. Mỗi lần tôi hú một tiếng chỉ một lúc sau là T có mặt tại nhà tôi & hai thằng lên chiếc xe Toyota bảo tàng của T phóng đi cùng trời cuối đất.  Hai thằng "dính" với nhau quá đến nỗi ông già của T phát lo, chẳng biết là ông lo hai thằng tôi là "BD" hay ông lo tôi lôi T đi chơi nhiều quá sợ T bỏ bê học hành.  

Nói thế thôi chứ tôi không chỉ lôi T đi chơi mà tôi cũng không quên lôi T đi học.  Có những kỷ niệm rất vui, T là người trẻ nhất trong nhóm bộ ba vì thế vẫn còn ham ngủ hơn 2 thằng anh già.  Có lần 3 thằng đang học thi ngồi xoay vòng bàn luận, anh L & tôi đang bàn luận rất hăng say, bàn một hồi mới nhớ ra sao T nãy giờ im lặng.  Lúc đó tụi tôi mới quay sang hỏi T xem T nghĩ sao, chẳng thấy T trả lời, khi nhìn kỹ lại thì T đã ngủ từ khi nào trong tư thế vẫn ngồi sừng sững như đang học bài vậy ...

Rồi 3 năm Uni cũng qua, mỗi người một ngả, anh L & tôi vẫn thường gặp nhau "ăn chơi", nhưng những người bạn khác thì hiếm khi có dịp gặp mặt.  Đôi lúc gặp nhau chỉ kịp hỏi han mấy câu rồi đường ai nấy đi.  Có mấy lần định tổ chức họp mặt nhưng nếu người này rảnh thì người kia bận. Cuối năm rồi T tổ chức kỷ niệm 15 năm ngày cưới của vợ chồng T, tôi đã hứa sẽ đến dự nhưng phút cuối tôi lại ham chơi đi tour chung với nhà anh L.  Thế là mãi tới tối qua mới gặp lại nhau, anh L phán một câu nghe rất chí lý:
- Chán thật, phải chờ đến đám tang mới gặp mặt nhau ...

Thế mới thấy những người bạn lâu niên ở chung một môi trường sinh hoạt vẫn gặp nhau thường xuyên là một điều hết sức may mắn, bằng không dẫu có muốn cũng chẳng mấy khi có thể.

LÀNG NAM 
09-2012.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.