Trước
năm 1975, bố anh ta là hạ sĩ quan an ninh phi trường Tân Sơn Nhất, ông
có người bạn đồng ngũ rất thân. Sau khi mất nước, bố anh ta về quê, xoay
xở đưa cả gia đình vượt biên, còn người bạn thì về nhà, kế nghiệp cha
mẹ, làm chủ một tiệm hủ tiếu ở đường Hai Bà Trưng, trước chợ Tân Định.
Người bạn nầy gốc Tàu, tính cần kiệm và kín đáo nên không bị đánh tư sản
(bị tịch thu gia sản, đuổi đi kinh tế mới).
Hôm
gia đình anh ta xuống phi trường Tân Sơn Nhất, cả nhà cô gái long trọng
đón về. Vừa là bạn chí cốt, lại sắp thành thông gia nên hai gia đình
rất vui vẻ, thân mật. Cô gái đẹp hơn cả trong hình, nên chàng Dick thích
mê, nhưng mắc cỡ. Hễ đối diện với cô ta thì mặt đỏ lên, miệng ấp úng,
nói không nên lời. Hơn nữa, vì không rành tiếng Việt nên anh ta cứ ngập
ngọng, nhưng nhờ cô gái đang học đại học, ban Anh văn nên cả hai không
đến nỗi khó khăn khi chuyện trò. Cô ta rủ anh chàng đi chơi Sài Gòn, đi
mua sắm, đôi khi còn chở Dick sau xe gắn máy, vi vút ra ngoại ô hóng
gió, ăn uống ở các nhà hàng đồng quê. Được ngồi sau, ôm eo người đẹp,
anh ta thích quá, nhất là khi được người đẹp ngồi bên cạnh tựa ngực vào
người, giọng thủ thỉ, nũng nịu khiến anh chàng chết mê, chết mệt. Thế
nên, trong một buổi cơm tối, cô cậu được hỏi ý kiến, có bằng lòng nhau
không? Chàng ta trả lời "Dạ chịu!" Còn cô gái chỉ liếc anh ta và tủm tỉm
cười. Thế là đám hỏi diễn ra ngay hôm sau.
Sáng
hôm sau, Dick đón xe đến tiệm hủ tiếu. Anh ta nghe người đẹp nói là
thường đi học lúc tám giờ sáng, nên dự định đứng ngoài chờ, hễ thấy cô
ta bước ra để đi học thì Dick sẽ bước vào tiệm, mục đích tạo bất ngờ với
người đẹp, chắc chắn cô ta sẽ mừng rỡ, nghỉ buổi học để hai người cùng
đi chơi. Vì thế, khi đến tiệm hủ tiếu, anh ta không vào mà đứng bên kia
đường, chờ. Đúng tám giờ, thấy người đẹp đi ra, đứng trước cửa tiệm ngó
quanh, Dick định băng qua đường nhưng xe cộ nhiều quá, cứ lúng túng,
chưa dám bước xuống lòng đường thì bỗng nhiên có một thanh niên đi xe
gắn máy, dừng lại trước tiệm hủ tiếu, và cô vợ sắp cưới của chàng Dick
phóc lên yên sau, ôm eo ếch chàng thanh niên kia. Chiếc xe vọt đi. Cả
hai chìm vào đám xe cộ, biến mất tiêu. Chàng Dick dại gái chưng hửng.
Anh ta bèn bước lui lại lên lề đường, mặt bắt đầu nóng, tim đập thình
thịch, chân tay bủn rủn, người run lên như bị bịnh sốt rét, ngực nặng
trịch, thở không nổi. Đó là "triệu chứng lâm sàng" của người nổi cơn
ghen. Nhưng vốn đã được giáo dục về phép lịch sự ở xứ Mỹ, lại nhút nhát,
chàng Dick bối rối, không biết làm gì cho hạ hỏa. Giận lây bố mẹ vợ
tương lai nên không vào tiệm hủ tiếu, anh ta cũng bước qua đường, nhưng
tấp vào một hàng quà rong ngay bên hông tiệm. Đây là một con hẻm, được
biến thành những "tiệm ăn chồm hổm" buổi sáng bán bún, mì, cà phê... Mỗi
hàng ăn chiếm một khoảnh đất, đặt vài cái bàn thấp ngang đầu gối, chung
quanh là mấy chiếc ghế nhỏ xíu, không vừa cái bàn tọa. Bình thường từ
sáng sớm, người ta mang thức ăn, đồ uống ra, đến trưa, bán hết thì "dẹp
tiệm", dọn về. Chàng Dick ngồi đại xuống một hàng cà phê. Chủ là một cô,
tuổi đôi mươi, nhà nghèo, ăn mặc đơn sơ, không trang điểm, nhưng đôi
mắt cô đen láy, long lanh, miệng cô cười thật tươi, phô bày hàm răng
trắng đều, đẹp hết sức!. Nhờ đôi mắt và nụ cười nầy mà hàng cà phê của
cô đông khách. Mấy cậu trai sáng nào cũng ra đây, gọi một ly cà phê,
ngồi ngắm cô cũng đỡ buồn cảnh thất nghiệp của mình. Đôi khi tâm hồn
rung động, vài cậu nói bóng gió để tỏ tình, cô chỉ cười không trả lời.
Cô biết mình đẹp nên có quyền chờ đợi, tối thiểu cũng một anh chàng
trông được con mắt, có công ăn việc làm kha khá, chứ thứ thất nghiệp,
chỉ giỏi tán phét như mấy cậu khách hàng nầy, thì cô coi thường. Hơn
nữa, ngay bên cạnh là hàng bún bò Huế của mẹ cô. Mẹ cô cũng biết giá trị
con gái mình, nên thường xuyên nhắc nhở, kiểm soát cô rất chặt chẽ. Bà
ta chỉ vẽ cho cô cách từ chối sao cho khách hàng biết nhưng vẫn vui vẻ,
tiếp tục đến ăn uống để trồng cây si. Quán bún, cà phê của mẹ con cô
hàng tựa vào vách tường của tiệm hủ tiếu của bố mẹ vợ tương lai chàng
Dick. Sau tiệm có cửa hậu thông ra gần hàng cà phê, thỉnh thoảng nước dơ
trong tiệm hắt ra, mấy con chó xúm lại nhặt nhạnh thức ăn thừa.
Khi
Dick vừa ngồi xuống là cô hàng đã nhanh nhẩu hỏi "Anh uống gì? Ăn bún
nghe!" Chàng Dick bối rối "Cô cho tôi lon cốc (Coca cola)" "Tôi không
bán cóc. Anh ăn bún, uống cà phê nghe!" "Dạ, cô cho tô bún". Nghe cách
đối đáp, giọng nói ngọng nghịu, cùng lối ăn mặc của Dick, cô hàng biết
ngay là Việt kiều, nên cô để ý xem con cừu non nầy lạc lối đến đây làm
gì? Có lẽ còn quá sớm nên mấy cậu thanh niên thất nghiệp chưa ra, nếu
không, làm gì anh ta cũng bị mấy tay nầy tìm cách chọc ghẹo hoặc ăn hiếp
ngay. Ăn xong tô bún anh ta mở cái túi nhỏ cột trước bụng, móc tiền trả
rồi ngồi ngó mông ra đường. Dick chờ người đẹp trở về, nhưng không biết
giờ nào nên thỉnh thoảng đứng lên, ra nhìn trước cửa tiệm rồi vào ngồi
lại chỗ cũ. Dick dự định, nếu người đẹp về với thằng tình địch thì anh
ta sẽ bước đến, hiên ngang nắm tay người đẹp dẫn vào nhà, coi như là
cách công bố quyền sở hữu đóa hoa biết nói đó.
Có
chí thì nên, khoảng mười hai giờ, quả nhiên cô vợ tương lai của chàng
Dick trở về với thằng tình địch. Vừa thoáng thấy, cơn ghen lại nổi lên
khiến anh chàng đứng chết sững, chưa kịp phản ứng thì cô gái xuống xe,
hôn thằng kia đánh "chụt" một cái mới bước vào nhà, còn thằng kia thì rồ
xe chạy đi. Chàng Dick lại ngớ ra, đành quay về chỗ hàng cà phê, kéo
ghế, gọi một ly cà phê, ngồi suy nghĩ xem mình nên làm gì bây giờ? Lúc
nầy, các hàng quà rong đang chuẩn bị dọn dẹp ra về, nhưng thấy cậu Việt
kiều, cô hàng cũng nấn ná pha cho khách một ly. Thình lình chàng ta nghe
từ cửa sau tiệm hủ tiếu vẳng ra tiếng la lối "Tao bảo mầy có từ thằng
đó ra không? Ít bữa nữa mầy lấy chồng rồi. Thằng chồng mầy nó biết, nó
cạo đầu mầy" "Tía đừng lo tía ơi. Người ta ở bên Mỹ làm sao biết được
chuyện của con. Mà con đâu có làm gì mà tía phải la? Bạn bè chút chút mà
tía"
Sáng
hôm sau, Dick lại ra hàng cà phê ngồi, nghĩ cách hỏi cô hàng về cô gái,
con chủ tiệm hủ tiếu. Cô hàng cà phê, thấy thằng con trai trắng nõn,
ngây thơ như em bé, cô thích lắm, mặc dù anh ta là Việt kiều, cô không
hi vọng gì, nhưng yêu là việc của quả tim, xin khỏi bình luận. Tuy nhiên
cô hàng cũng phải giữ kẻ vì sợ mấy thằng con trai, khách hàng, sẽ mỉa
mai vì ghen tức "Thấy Việt kiều như mèo thấy mỡ". Nhưng anh chàng Việt
kiều nầy hỏi chuyện thì mình trả lời, còn có thể hỏi lại mấy câu để tỏ
tình quen biết. Đại khái Dick nói là về Việt Nam chơi chứ không nói về
cưới vợ. Anh ta bảo rằng thấy con gái chủ tiệm hủ tiếu đẹp nên hỏi thăm
cho biết, và hình như cô ta có bồ thì phải? Cô hàng nói là không biết
chắc đó là bồ bịch hay chỉ là bạn bè, dù cô thấy hai người chở nhau đi
mỗi ngày.
Khi
yêu, người ta dễ tha thứ. Nghe cô hàng nói vậy, dù thấy rõ ràng hai đứa
hôn nhau, Dick cũng không thấy trở ngại trong việc hôn nhân của mình.
Vả lại Dick đã nhiễm văn hóa Âu Mỹ, chẳng xem trinh tiết là quan trọng,
thế nên anh chàng vừa tự an ủi vừa hãnh diện "Cho mầy chở đi, ít bữa
nữa, tao cưới nó, đem về Mỹ thì mầy no way!". Và Dick lại vui vẻ nói
chuyện với cô hàng cà phê. Anh ta bảo tuần tới sẽ về Mỹ nhận việc. Cô
hàng thất vọng. Tình cảm của cô chỉ mới quen biết chứ chưa đủ thân mật
để cho nhau địa chỉ, sau nầy còn thư từ, tặng ảnh nhau khi hai người
cách xa nhau nửa vòng trái đất. Thật tâm, cô buồn vì không còn được gặp
anh ta nữa chứ cô không hề nghĩ đến chuyện Việt kiều có nhiều tiền, sung
sướng. Giá mà anh ta là một người Việt "nội địa" dù thất nghiệp, cô vẫn
yêu như thường.
Khi
về dưới tỉnh, bố mẹ hỏi, Dick chỉ trả lời có, gì cũng nói có chứ không
giải thích. Tưởng con mắc cỡ, hai người không hỏi thêm. Họ cứ theo
chương trình mà thực hiện. Ở dưới quê, cưới hỏi, giỗ quãi đều làm tại
nhà. Ngã heo, vật bò cũng chẳng tốn bao nhiêu. Ông bà Việt kiều nầy chơi
sang, mời bà con hàng xóm, kể cả xã ấp, tập trung một chỗ hẹn, sẽ có xe
đến rước lên nhà hàng trên tỉnh dự tiệc cưới, còn dặn xin đừng quà cáp.
Mấy khi được đi nhà hàng sang trọng dự tiệc cưới Việt kiều nên mọi
người rủ rê, bàn tán coi bộ sôi nổi và sốt ruột lắm.
Tiệm
hủ tiếu đóng cửa từ hôm qua để treo đèn kết hoa, thiết trí bàn thờ, mời
bà con, bạn bè đến dự buổi đưa dâu. Đúng mười một giờ, phái đoàn nhà
trai gồm ba chiếc xe lớn và một chiếc xe nhỏ có kết hoa dừng lại trước
tiệm hủ tiếu. Bà con xuống xe, ẹo qua, ẹo lại cho đỡ mỏi lưng sau một
chuyến đi dài. Mấy cô bưng quả, mấy cậu phù rể sắp hàng ngay ngắn chờ
nhà trai vào xin giờ rước dâu theo đúng lễ nghi. Trong khi đó, nhà gái
đã đứng chờ sẵn, vẻ mặt mọi người rất long trọng. Ông chủ tiệm hủ tiếu
kêu vọng lên lầu "Hỏi A Muối sẵn sàng chưa? Nhà trai đã đến rồi đó
nghe!" Tiếng mấy cô phù dâu trả lời "Tụi con kêu hoài mà cửa chị Muối
đóng chặt, không nghe trả lời gì cả!" "Má nó đâu? Sáng giờ làm gì mà
không kêu nó dậy? Người ta tới rồi kìa!" "Tôi đây. Có gì mà quýnh lên?
Cứ nói chuyện đi. Nó dậy thay đồ, trang điểm là xong ngay" Rồi nghe
tiếng lao xao trên lầu, một lát, cô phụ dâu xuống thì thầm báo cáo "Chị
Muối không có trong phòng. Tìm khắp nơi cũng không thấy" "Chết cha! Vậy
chớ nó đi đâu? Tìm về ngay. Coi thử nó có đến nhà bạn bè nào không? Đứa
nào xách xe đi tìm nó coi. Lẹ lên!" "Thằng Tửng nói chiều hôm qua, bạn
của chỉ đến đón đi ăn tiệc chia tay, khi hôm không thấy về" Ông chủ tiệm
hủ tiếu, trước đây là lính kiểng, chưa hề đụng độ ngoài chiến trường
bao giờ, nay bỗng lưỡng đầu thọ địch. Đối phương đã đến trước cửa mà
mình thì không có gì để nghênh chiến! Ông muốn lên lầu để la hét cho hả
giận nhưng nhà trai đã bước vào nhà rồi. Ông như Khổng Minh tọa lầu,
cười nói vui vẻ mà bụng đánh lô tô. Nhưng Khổng Minh còn hi vọng lừa
được đối phương chứ ông thì chắc chết! Ông giận mụ vợ cưng con mà vô
tâm, không chịu nhắc nhở, dặn dò, để nó đi từ chiều hôm qua, đến nay vẫn
không biết! Trong lúc đó, bà chủ cũng bấn xúc xích lên. Bà nhờ các cô
cậu nào có xe gắn máy, tức tốc đến nhà các bạn của cô Muối để "Lôi cổ nó
về đây ngay!". Nửa giờ sau, các đặc phái viên trở về lắc đầu "Không
thấy A Muối đâu cả!" Bà cho một cô xuống thì thầm với ông chủ. Ông chủ
lắng nghe, cười và gật đầu ra điều chẳng có gì quan trọng. Nhà trai thấy
thế mới đứng lên có mấy lời. Đại ý đã chọn được ngày lành, giờ tốt, xin
cho chú rể và cô dâu lạy bàn thờ tổ tiên. Ông vui vẻ gọi lên lầu "Má nó
đâu. Cho con xuống làm lễ. Đến giờ rồi!" Đó là kế hoãn binh chứ ông
biết tỏng là làm gì có A Muối. Thế rồi nhà trai, nhà gái lại tiếp tục
vui vẻ chuyện trò. Nhưng chờ mãi chẳng thấy gì! Ông bạn nhà trai co tay
xem đồng. Ông bạn hủ tiếu làm vẻ ngạc nhiên "Ủa. Sao lâu quá vậy cà?"
Rồi ông bình thản đi lên lầu làm như tìm hiểu nguyên nhân, và ông lại
xuống lầu, coi bộ hơi bối rối một chút. Ông khèo ông bạn sui gia tương
lai vào nhà trong, lôi luôn ra sau hẻm, vì sợ mấy đứa người làm biết
chuyện. Người ta xúm cả cửa trước xem đám cưới, chỉ có hai mẹ con bà
hàng bún bò, cà phê đang lui cui dọn hàng về. Cô hàng cà phê, lúc nãy
chạy ra dòm đã thấy anh chàng Việt kiều là chú rể, bèn chạy vào báo cáo
với mẹ rằng đó là người khách "gà rù" thường đến mấy hôm trước, nay đi
cưới cô A Muối, con gái ông hủ tiếu. Hai mẹ con đang bàn tán thì hai ông
sui tương lai kéo nhau ra ngoài cửa sau xì xầm. Tuy nói nhỏ, nhưng hai
mẹ con bà hàng nghe tất cả. "Chết tôi rồi anh sui ơi! Con A Muối nó đi
từ hôm qua đến nay chưa về" Ông sui trai chưng hửng, rồi nổi xùng "Thật
hay giỡn đó anh sui? Tụi mình nghéo tay nhau từ lâu rồi mà! Anh muốn
"xù" tôi sao không nói trước? Báo hại tôi đặt tiệc mời bà con làng nước
ngồi chờ ở nhà hàng dưới tỉnh. Bây giờ tụi tôi lên đây, anh nói một câu
"bù chốc" !?" "Tôi lạy anh mà anh xui, anh thông cảm cho tôi. Tôi đâu
ngờ con nhỏ trốn đi! Anh với tôi, bạn bè mấy chục năm rồi, anh biết tôi
mà. Tôi đâu lòng dạ nào hại anh!" Ông sui trai cũng hạ hỏa "Nói vậy chứ,
tôi với anh...Đơn vị mình còn ai đâu. Thôi, chuyện anh xù tôi vụ nầy
cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ mình tính sao đây? Không lẽ đi cưới vợ cho
con mà không có cô dâu thì mất mặt tôi quá! Hay là anh tìm đại cho tôi
một con nhỏ nào đó, đóng tạm vai cô dâu, khi về dưới tỉnh ra mắt bà con,
làng xóm xong thì trả nó về. Không ai biết" "Anh tính vậy mà hay. Nhưng
gấp quá. Chà! Khó dữ!" "Anh coi mấy đứa trong nhà, có đứa nào mặt mũi
sáng sủa một chút, mướn nó, tôi sẽ trả khá tiền".
Hai
mẹ con bà hàng bún bò, nãy giờ giả bộ làm việc nhưng dỏng tai nghe hết
ráo. Đến khi ông kia nói "trả khá tiền", bà ta sốt ruột vọt miệng nói.
"Ông trả bao nhiêu? Tôi cho con nhỏ nầy làm cô dâu giả được không?" Ông
sui trai quay nhìn cô hàng cà phê, gật đầu. "Được quá đi chớ! Tôi trả
hai trăm" "Hai trăm tiền gì? Được bao nhiêu?" Ông chủ tiệm hủ tiếu mừng
rỡ. "Hai trăm là nửa cây vàng đó. Không ít đâu" "Vậy hả. Nhưng tôi giao
hẹn trước, xuống đó, ra mắt bà con dự tiệc xong là tôi dẫn con nhỏ về
Sài Gòn ngay chứ không có lộn xộn gì cả. Chịu không?" "Được mà bà chị.
Bà chị đòi gì tôi cũng chịu hết, miễn là có cô dâu về dưới tỉnh là được"
Thế là tất cả cứ rối lên như chạy giặc. Bàn ghế, nồi niêu, son chảo của
bà bún bò Huế được lùa hết vào gậm cầu thang tiệm hủ tiếu. Mẹ con bà
hàng bún được đẩy gấp lên lầu. Quần áo, phấn son, nữ trang, tròng vào,
bôi trét hết cho cô hàng cà phê. Bà hàng bún bò thì diện bộ đồ vía của
bà hủ tiếu. Chỉ mười phút sau là các diễn viên đã xong y trang. Tiền
trao cháo múc, bà hàng bún đòi ngay hai trăm đô lận lưng cho chắc ăn.
Thế là cô dâu giả cũng e lệ, lúng túng bước xuống thang lầu, theo sau là
bà bún bò Huế và các cô phụ dâu. Rồi thì cũng lễ gia tiên, cũng diễn
văn ngắn gọn của nhà trai, nhà gái, cũng nhẫn cưới đeo tay, đủ mọi thủ
tục. Cuối cùng cô hàng cà phê bước lên xe hoa cùng với đoàn hộ tống của
nhà gái. Bà chủ tiệm hủ tiếu cũng tháp tùng phái đoàn để khi xong bữa
tiệc sẽ thu hồi trang phục, vòng vàng mà bà đã sắm cho con gái là cô
Muối. Khán giả tụ tập trước tiệm hủ tiếu ngạc nhiên khi thấy cô dâu
không phải là A Muối mà là cô hàng cà phê. Họ bàn tán rồi phịa chuyện
nầy nọ để ra điều ta đây biết hết "từ lâu rồi"! Nào là cô Muối bị ép
duyên, đòi tự tử nên phải thay người khác làm cô dâu, nào là cô hàng cà
phê dụ dỗ được anh chàng Việt kiều, nhưng nhà nghèo quá mới thuê tiệm hủ
tiếu làm nhà gái.
Khi
xuống dưới tỉnh, quan khách, bà con đều trầm trồ cô dâu đẹp quá. Mà cô
đẹp thiệt! Khi là cô hàng cà phê, cô đẹp một, giờ đây, đóng vai cô dâu,
cô đẹp mười. Giá như tỉnh tổ chức một cuộc thi sắc đẹp, chắc chắn cả
tỉnh sẽ bầu cô là hoa hậu. Hai con mắt và miệng cười của cô, đẹp đến độ
anh chàng Dick ngắm mà chóng mặt, không nghĩ rằng đó là cô hàng cà phê.
Trong bữa tiệc, theo đúng tập tục của người văn minh tiến bộ, cô cậu đến
từng bàn cám ơn quan khách dự tiệc, uống chút rượu bà con ép mời và ôm
nhau hôn trước mặt mọi người. Rồi cũng vỗ tay, gõ muỗng lên ly, chén
leng keng, tiếng cười nói, la hét của mấy tay say rượu...đủ thứ. Dick đã
hoàn toàn quên cô Muối rồi. So với cô hàng cà phê, cô Muối thua xa. Sắc
đẹp của cô hàng cà phê hớp hồn chàng Dick còn mạnh hơn cô Muối rất
nhiều. Nhưng giây phút thần tiên cũng qua mau. Tối đó, sau khi tiệc tan,
ai về nhà nấy thì bà hàng bún bò bảo cô con gái cởi trả nữ trang, áo
quần đẹp, (nhất quyết) ra ngủ phòng ngủ ở bến xe để sáng hôm sau về Sài
Gòn sớm. Cô hàng cà phê nhìn chàng Dick rơm rớm nước mắt.
Ngay
lúc đó lại xảy ra chuyện rắc rối mà không ai có thể ngờ được. Dick
không cho cô hàng cà phê về lại Sài Gòn. Cậu lớn tiếng với cha mẹ cậu,
đòi cưới thật cô hàng cà phê chứ không phải cưới kiểu giỡn chơi như vậy.
Cha mẹ chàng ta lại phải điều đình với bà hàng bún bò Huế, xin cưới
thật cô con gái của bà ta. Mấy người buôn bán bao giờ cũng linh mẫn
chuyện đầu cơ. Bà ta lạnh lùng lắc đầu, vì bà biết con cá đã cắn câu rồi
thì bà cứ thế mà kéo con mồi lên, chiên, kho là quyền của bà. Cha mẹ
chàng Dick thấy cô hàng cà phê đã đẹp còn hiền lành, dễ thương nên lại
càng quyết tâm cưới cô ta cho con mình. Sau khi được năn nỉ, bà bún bò
Huế phán mấy câu. "Ông bà nói vậy chẳng khác gì bắt tôi bán con gái tôi
cho ông bà. Mà vợ chồng tôi chỉ có nó là đứa con duy nhất, tôi chỉ muốn
nó lấy chồng gần chúng tôi để sau nầy, về già còn nhờ vả được. Ngay hiện
tại, nó cũng phụ giúp tôi trong việc buôn bán sanh nhai. Nay ông bà đòi
bắt nó về Mỹ, tôi mất con mà chẳng còn ai để nương tựa lúc tuổi già.
Hơn nữa, nếu tôi gả con gái tôi cho ông bà thì chẳng khác gì con tôi
giành chồng của cô Muối. Thử hỏi tôi có yên ổn mà buôn bán ở đó không?
Rồi tôi phải làm sao đây?"
Cha
mẹ chàng Dick hiểu ngay điều đó nên đưa ra một cái giá mà họ nghĩ có
thể thuyết phục đối phương. Tuy nhiên họ cũng biết văn hoa một chút. Đại
ý là họ hiểu tình cảnh bà hàng bún bò, nhưng xin bà yên tâm, khi cô con
gái qua Mỹ, nó sẽ gửi tiền về nuôi bà, chồng nó là kỹ sư, tiền bạc dư
dã, hiện tại, họ sẽ gửi bà một số tiền để bà tìm chỗ khác, hoặc có thể
sang một sạp hàng trong chợ mà buôn bán. Nói trắng ra, họ chồng một số
tiền lớn để mua cô gái cho con trai họ. Bà hàng bún không ngờ con gái
mình lấy Việt kiều một cách ngon lành, khỏi tốn công, tốn thì giờ mà
mình lại ẳm được mấy nghìn đô. Thế là nhà trai lại điều đình với bà sui
hụt, mua lại tất cả nữ trang, áo quần mà họ đã sắm cho cô Muối.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.