Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013
Còn tôi như cánh chim
“Còn tôi như cánh chim, ”
ngỡ vui nên bay xa sẽ trở về ăn năn,
Tôi sẽ ươm thật nhiều, trái yêu thương đầy cành,
hái đem cho mọi người.”
(Trịnh Lâm Ngân/Nguyễn Từ Nam – Qua Cơn Mê)
Qua cơn mê, rồi mới trở về ăn năn? Có muộn quá chăng? Dù có muộn, thôi thì bạn và tôi, ta hãy để người viết nhạc hoặc ca sĩ như Duy Khánh cứ thế mà phân trần, một ân tình rất như thế.
Như thế có nghĩa: hôm nay, lại có người cũng như tôi (chứ không phải bạn, các bạn đạo thân mến của tôi), lại vẫn âm thầm hát theo và hát “nhép” tiếp câu sau:
“Một mai qua cơn mê xa cuộc đời bềnh bồng, anh lại về bên em.
Ngày gió mưa không còn, nên đường dài thật dài, ta mặc tình rong chơi.
Cùng nhau ta sẽ đi, sẽ thăm bao nơi xưa vui một thuở lênh đênh,
Ta sẽ thăm từng người, sẽ đi thăm từng đường, sẽ vô thăm từng nhà.”
Có nhiều người, có lẽ giống bầy tôi đây chứ không như “bạn đạo mình”, vẫn trải “qua cơn mê” đời bềnh bồng những tin tưởng vào chuyện đời thường rất mê say. Mê và say, cả những thứ vớ vẩn, như truyện kể khá vắn vỏi, ở bên dưới:
“Truyện rằng:
Tối hôm ấy, một buổi tối khá đẹp trời, bạn bè rủ nhau xuống phố tìm ăn món gì đó khác ngày thường, cho đỡ buồn. Bạn bè cùng tôi đi bộ một hồi đến mỏi cả chân, bèn tắp vào quán xá nọ của người “Bông” (ấy quên: của người Hoa, chứ!) gọi món nào dễ ăn, cho đỡ đói. Khổ nỗi, thức ăn của người Hoa món nào cũng nhiều dầu mỡ, rất mau ngán. Ăn chán chê rồi, bạn bè còn đề nghị: kỳ này, ta ăn tráng miệng không bằng cây trái, nhưng bằng bánh qui hình gối trong đó có mẩu giấy nhỏ gồm lời giải đoán tương lai mai ngày, rất chung chung.
Lời giải đoán, bần đạo bầy tôi đọc được tối hôm ấy có giòng chữ, như thế này:
1. Những ai ái mộ thứ tự do của loài chim bói cá, sẽ chẳng bao giờ nghĩ chuyện xây tổ ấm cho cả cá lẫn chim để chúng bơi.
2. Người bị tổn thương nhiều nhất, là người yêu thương cũng nhiều nhất
3. Khoan dung là một trong các sự việc giúp ta học hỏi nhưng cũng là sự thể để ta không học gì cả mà vẫn biết.”
(truyện kể thu thập trên mạng vi tính với email)
Nói đến email hay vi tính, người thời nay lại cũng mê say một thứ tình người, như lời kể còn nghe được ở câu tiếp:
“Tỉnh người sau cơn mê vẫn xanh,
dù bao tháng năm đau thương dập vùi.
Trường xưa vắng ta, nay ta lại về,
cùng theo lũ em học hành như xưa.
Rồi đây sau cơn mê, sông cạn lại thành dòng,
xuôi về ngọt quê hương.
Mười ngón tay em dài vun cuộc tình thật đầy,
mơ toàn chuyện trên mây.
Còn tôi như cánh chim, ngỡ vui nên bay xa
sẽ trở về ăn năn.
Tôi sẽ ươm thật nhiều, trái yêu thương đầy cành,
hái đem cho mọi người.
Hát thì hát thế, chứ ở đời thường có người vẫn cứ kể chứ không hát truyện đường dài như sau:
“Có hai anh chơi thân với nhau, nhưng lại bắt bẻ nhau từng lời từng ý. Xa thì nhớ nhau nhưng gặp lại thì khắc khẩu. Khi anh này kể chuyện thì anh kia lại buông lời.
- Có nhẽ đâu thế.
Một hôm hai anh bàn với nhau phải hòa thuận, tuyệt đối tin tưởng nhau, dẹp cái câu "có nhẽ đâu thế", ai vi phạm sẽ bị phạt hai quan tiền và hai cân gạo.
Hôm sau anh kia gặp anh nọ liền bảo:
- Đêm qua nhà tôi mất trộm.
- Mất những gì?
Một cái giếng đằng sau vườn. Anh nọ lại gân cổ lên cãi:
- Có nhẽ đâu thế?
Anh kia cười ồ:
- Đấy nhé! Đã nói rồi đấy nhé! Mai tôi sang lấy gạo và tiền.
Anh nọ tức lắm về thuật lại cho vợ nghe, vợ bảo:
- Không lo! Tưởng bạn thật thà với mình chứ chơi khăm ăn tiền kiểu đó thì để tôi. Ngày mai mình giả chết, còn sau đó để tôi liệu.
Hôm sau anh kia đến đòi tiền và gạo, bước vào đã nghe tiếng khóc, hốt hoảng chạy vào nhà trong thì thấy bạn nằm sóng sượt trên giường, chị vợ rũ rượi ngồi bên cạnh, giọt vắn, giọt dài. Anh kia liền hỏi dồn:
- Anh ấy làm sao thế? Anh ấy làm sao thế!
Vợ anh nọ vừa khóc vừa nói:
- Nhà tôi chết rồi anh ơi. Hôm qua không biết đi đâu về vừa tới sân bị con vịt đá chết tươi.
Anh kia dậm chân bảo:
- Có nhẽ đâu thế.
Anh nọ nhổm dậy ngay:
- Đấy nhé! Lại nói rồi nhé! Còn đòi lấy tiền lấy gạo nữa thôi”
(truyện kể lại cũng trích từ trang mạng, kể cũng nhiều)
Để mình hoạ cho điều vừa nói, cũng nên để mắt đọc thêm những điều được người “thường ở huyện” vẫn tâm niệm, như sau:
-Một người không tốt với bạn, bạn không nên quá bận tâm.
-Trong cuộc sống của bạn, không ai có nghĩa vụ phải cư xử tốt với bạn trừ cha mẹ.
-Còn với những người tốt với bạn, bạn nên trân trọng và biết ơn điều đó.
-Nhưng bạn cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng của họ.
-Hãy nhớ, họ tốt với bạn không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến bạn.
-Không có ai là không thể thay thế, không có vật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của bạn.
-Vì thế, nếu sau này người bạn yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi bạn có thể đặt niềm tin, bạn cũng đừng bi lụy.
-Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, bạn đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích.
-Người ta tham vọng sống lâu nhưng bạn chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày.
-Hãy trân trọng và yêu lấy cuộc sống hiện tại của bạn.
-Trên đời này không có gì là nhất cả, tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời bạn nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi.
-Nếu như người đó rời xa bạn, bạn hãy học cách chờ đợi.
-Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn bạn lắng lại rồi nỗi đau của bạn cũng sẽ dần biến mất.
-Bạn đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn.
-Bạn có thể bắt mình phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với mình.
-Bạn có thể yêu cầu bản thân phải đối đãi tốt với người, nhưng bạn không thể kì vọng người ta sẽ làm ngược lại.
-Khi bạn tốt với họ, họ không có nghĩa vụ phải tốt lại với bạn.
-Hãy nhớ điều này nếu không bạn sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộc sống.
-Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau, cho dù trong cuộc sống bận rộn bạn ít khi gặp mọi người, nhưng bạn hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn bên họ, hãy dành cho họ thời gian để yêu thương bạn hơn.”
(lập trường nhận từ trang mạng 2012)
(trích đoạn Chuyện Phiếm đọc trong tuần thứ 20)
Source Internet.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.