thơ: Mai Châu
Mai Châu, tên thật là Mã Gia Minh, sinh quán ở Sóc Trăng vào khoảng cuối thập niên 1940's. Ông không phải là một nhà thơ hay nhac sỹ chuyên nghiệp. Nghề chính cuả ông là Bác sỹ Dược Khoa. Ông cũng là phu quân cuả ca sỹ Hoàng Oanh. Ông viết vỏn vẹn có 3 bản nhạc đuọc phổ biến, với bản nhạc đuọc biết đến nhiều nhất là bài Một Người Đi. Bài này khởi sự là 1 bài thơ do chính Mai Châu viết về một nguòi bạn đã bỏ mình trên chiến truòng. Theo lời thi nhạc sỹ Mai Châu kể lại: ông có 1 người bạn chí thân từ thuở nhỏ ở Sóc Trăng tên Nguyễn Ngọc Lân, lên đuòng nhập ngũ năm 18 tuổi và đuỏc cử về Tiểu Đoàn 31 Biệt Động Quân. Trên bước đường chiến đấu, Thiếu Úy Nguyễn Ngọc Lân đă hy sinh tại chiến trường Bình Long, để lại bà Mẹ già và một người yêu bé nhỏ tên Vân. Mẹ cuả T/U Lân ở xa lại lớn tuổi, nên thi sỹ Mai Châu và cô Vân phải thay mặt đi nhận xác, lo chôn cất và lập cả mộ bia cho người tử sỹ. Lúc đi sau xe tang tiển bạn về nơi an nghỉ sau cùng, trời mưa lất phất, ông cảm xúc viết nên bài thơ, thay lời người Mẹ và người yêu để tưởng niệm người chiến sỹ đã ra đi:
"... Anh cứ ngủ, em ru anh an giấc
Em đã hứa sẽ thương anh trọn đời..."
Và sau đó, chính ông đã phổ bài thơ này thành ca khúc... Một Người Đi.
.
Tiễn Một Người Đi
Tôi tiễn đưa anh
Người lính chiến Biệt Động Quân
Lên đường đáo nhậm đơn vị
Miền đất đỏ khô cằn, sỏi đá
Đất Bình Long!
Trời Sài Gòn
Mưa thu rơi nhiều lắm
Thấm ướt áo anh, màu áo hoa rừng người lính chiến
Ướt áo tôi, màu áo trắng sinh viên
.Tôi và anh
Học chung trường từ thuở nhỏ
Quê nhà mình cùng chung một giòng sông
Màu phù sa đất đỏ
Giòng sữa Mẹ Cửu Long
Nuôi mình lớn lên trong tình thương Đất Mẹ.
.Trời mưa lạnh,
Cơn mưa rào của cảnh biệt ly
Đôi mắt anh thật buồn, sâu thăm thẳm
“Mày đừng buồn nhớ viết thư thăm Vân!”
Người yêu anh đó, người yêu anh bé nhỏ
Hứa thương anh trọn đời ….
.Phi cơ cất cánh, hai đứa vẫy tay
Mắt tôi cay, vì mưa rơi vào mắt
Má tôi ướt, vì gió lạnh mùa thu
Anh đi nhé vì giòng sông của Mẹ
Bảo vệ quê hương khỏi giặc thù.
Hai tuần lễ sau,
Một điện thơ từ Tiểu Đoàn 31
Rất lấy làm đau đớn báo tin buồn
Thiếu Úy Nguyễn Ngọc Lân đã hy sinh vì Tổ Quốc!!
Nước mắt tôi nhạt nhòa…
Anh nằm đây, gương mặt thật hiền hòa
Như đang ngủ
Phải, anh đã chìm vào một giấc ngủ thiên thu
Viên đạn sau đầu, đã đưa tên anh vào lịch sử
Vân bật khóc, phải đây là sự thật?
Tay run run, nàng nhẹ vuốt mắt anh.
Đọc thơ anh nhiều lần ngày hôm trước
Vừa gởi về anh một lá thư xanh
Nhưng bây giờ âm dương chia đôi ngả
Anh đang nằm đo, nước mắt em rơi
Anh cứ ngủ, em ru anh an giấc
Em đã hứa sẽ thương anh trọn đời
Vân và tôi đưa anh trở về lòng đất Mẹ
Đất Sóc Trăng nhuộm đỏ,
Từ giòng máu anh, hay tự đất phù sa??
Mẹ anh già, đôi mắt khóc mù lòa
Tóc mẹ bạc thêm từ tin anh chết
Lá vàng còn đó, lá xanh rụng rồi!
Lá vàng ngồi khóc lá xanh
Con ơi sao nỡ, sao đành bỏ đi
Mẹ cha có tội tình chi
Cho con chết trước, thay vì mẹ cha
Cha con với mẹ đã già
Sao con lại để cả nhà chịu tang
Lá xanh rụng trước lá vàng
Nước sông chảy ngược bao hàng lệ tuôn
Bây giờ con đã về nguồn
Thôi con an nghỉ, quê hương an bình
Chiến chinh, chinh chiến điêu linh
Thương anh lính chiến hy sinh cuộc đời
Đọc kinh lạy Đức Chúa Trời
Xin thương phù giúp những người chiến binh.
Có thể quý huynh không thích thơ - hoặc bài thơ này dài quá - hoặc dỡ quá - nhưng đâu đó một lần, trước hay sau chiến tranh, có lần huynh thoáng nghe (écouter) hay lắng nghe (entendre) ca khúc Một Người Đi .
Bây giờ huynh thử nghe lại... coi nó... có SẾN không??!!
http://www.youtube.com/watch? v=VxW4qHFBZjk
Em đã hứa sẽ thương anh trọn đời..."
Và sau đó, chính ông đã phổ bài thơ này thành ca khúc... Một Người Đi.
.
Tiễn Một Người Đi
Tôi tiễn đưa anh
Người lính chiến Biệt Động Quân
Lên đường đáo nhậm đơn vị
Miền đất đỏ khô cằn, sỏi đá
Đất Bình Long!
Trời Sài Gòn
Mưa thu rơi nhiều lắm
Thấm ướt áo anh, màu áo hoa rừng người lính chiến
Ướt áo tôi, màu áo trắng sinh viên
.Tôi và anh
Học chung trường từ thuở nhỏ
Quê nhà mình cùng chung một giòng sông
Màu phù sa đất đỏ
Giòng sữa Mẹ Cửu Long
Nuôi mình lớn lên trong tình thương Đất Mẹ.
.Trời mưa lạnh,
Cơn mưa rào của cảnh biệt ly
Đôi mắt anh thật buồn, sâu thăm thẳm
“Mày đừng buồn nhớ viết thư thăm Vân!”
Người yêu anh đó, người yêu anh bé nhỏ
Hứa thương anh trọn đời ….
.Phi cơ cất cánh, hai đứa vẫy tay
Mắt tôi cay, vì mưa rơi vào mắt
Má tôi ướt, vì gió lạnh mùa thu
Anh đi nhé vì giòng sông của Mẹ
Bảo vệ quê hương khỏi giặc thù.
Hai tuần lễ sau,
Một điện thơ từ Tiểu Đoàn 31
Rất lấy làm đau đớn báo tin buồn
Thiếu Úy Nguyễn Ngọc Lân đã hy sinh vì Tổ Quốc!!
Nước mắt tôi nhạt nhòa…
Anh nằm đây, gương mặt thật hiền hòa
Như đang ngủ
Phải, anh đã chìm vào một giấc ngủ thiên thu
Viên đạn sau đầu, đã đưa tên anh vào lịch sử
Vân bật khóc, phải đây là sự thật?
Tay run run, nàng nhẹ vuốt mắt anh.
Đọc thơ anh nhiều lần ngày hôm trước
Vừa gởi về anh một lá thư xanh
Nhưng bây giờ âm dương chia đôi ngả
Anh đang nằm đo, nước mắt em rơi
Anh cứ ngủ, em ru anh an giấc
Em đã hứa sẽ thương anh trọn đời
Vân và tôi đưa anh trở về lòng đất Mẹ
Đất Sóc Trăng nhuộm đỏ,
Từ giòng máu anh, hay tự đất phù sa??
Mẹ anh già, đôi mắt khóc mù lòa
Tóc mẹ bạc thêm từ tin anh chết
Lá vàng còn đó, lá xanh rụng rồi!
Lá vàng ngồi khóc lá xanh
Con ơi sao nỡ, sao đành bỏ đi
Mẹ cha có tội tình chi
Cho con chết trước, thay vì mẹ cha
Cha con với mẹ đã già
Sao con lại để cả nhà chịu tang
Lá xanh rụng trước lá vàng
Nước sông chảy ngược bao hàng lệ tuôn
Bây giờ con đã về nguồn
Thôi con an nghỉ, quê hương an bình
Chiến chinh, chinh chiến điêu linh
Thương anh lính chiến hy sinh cuộc đời
Đọc kinh lạy Đức Chúa Trời
Xin thương phù giúp những người chiến binh.
Có thể quý huynh không thích thơ - hoặc bài thơ này dài quá - hoặc dỡ quá - nhưng đâu đó một lần, trước hay sau chiến tranh, có lần huynh thoáng nghe (écouter) hay lắng nghe (entendre) ca khúc Một Người Đi .
Bây giờ huynh thử nghe lại... coi nó... có SẾN không??!!
http://www.youtube.com/watch?
Source Internet.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.