Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

Những con đường tôi thương ...

Tôi đã quanh quẩn trên những con đường trong thành phố này gần như mỗi ngày trong hơn hai mươi năm qua, thế mà hôm nay một ngày đầu Đông tự dưng tôi thấy thành phố đẹp lạ lùng ... Đẹp như chưa từng bao giờ đẹp như vậy ...

Có lẽ trước đây tôi cứ bước ra phố là như câu "Mỗi người ai cũng tìm kiếm một điều chi đó - Everybody's looking for something" (trong bài hát "Tôi thật ngu xuẩn - I am so stupid." của Madona).  Hôm nay anh bạn đồng nghiệp đã đi lên thủ đô Canberra để dự đám tang một người bạn của anh ta.  Tôi có hai nhóm bạn rủ đi ăn trưa nhưng phải túc trực tại bàn làm việc vì một số việc gấp.  Gần một giờ trưa khi mọi chuyện tạm ổn, lấy chiếc áo choàng & bước ra khỏi building.

Nơi làm việc của tôi nằm giữa hai con đường lớn trong trung tâm thành phố.  Con đường bên trái lúc nào cũng đông đúc, tấp nập người qua lại.   Thường thì tôi vẫn đi dạo với anh bạn đồng nghiệp trên con đường này, để không khí náo nhiệt làm tỉnh người sau những giờ làm việc.

Hôm nay không có ai & không có hẹn với ai (vì đã lỡ hẹn), ra khỏi building tôi chọn con đường bên phải để thả bộ.

Bây giờ đã là giữa tháng đầu của mùa Đông, mùa Đông ở thành phố Melbourne  thường rất êm ả. Những cành cây đã bắt đầu trơ trọi chỉ còn vài chiếc lá nuối tiếc bám lại chơi vơi trên cành, nhưng không đủ che khuất những nóc nhà thờ & những building cổ kính.

Một mình tôi đi, khác với mọi ngày, chậm rãi hơn, mắt ngước nhìn trời ... Ôi! sao  nóc giáo đường hôm nay hiện ra trước mắt tôi, xuyên qua những cành lá lưa thưa, đẹp lạ lùng, trông vừa oai nghi, tĩnh lặng vừa cổ kính, lãng mạng ...

Khác hẳn vẻ nhộn nhịp của con đường bên trái, con đường bên phải không có những khu shop mua bán tấp nập người ra kẻ vào, ở đây chỉ có hai nhà hát (theaters) lớn cùng với vài cửa hiệu sang trọng.  Có lẽ vì vậy mà người đi dạo trên con đường này ai cũng có vẻ thanh thản. Tôi có cảm giác như ai cũng đang "thả hồn treo ngược ở cành cây" như mình vậy ...

Thả bộ theo con đường dốc thoai thoải, khi những nóc giáo đường lùi lại sau lưng, mắt tôi lại dán vào những building cổ kính, những trang trí & kiến trúc hôm nay sao quyến rũ lạ thường.

Tôi vừa đi vừa nhớ lại lời kể của một người quen, mấy năm trước đây có một cặp vợ Việt chồng Pháp ghé sang Melbourne chơi, anh chồng là một kiến trúc sư ở Paris, thế mà khi đến Melbourne anh đã thốt lên "Những kiến trúc của thành phố này đẹp & thông minh lắm (beautiful & smart)".  Hôm nay, có lẽ tôi mới cảm nghiệm được một phần cái đẹp của thành phố này.

Không hiểu sao tôi bỗng thấy thương những con đường ở đây một cách lạ thường. Một niềm hạnh phúc bỗng đâu tràn về một tâm hồn đôi lúc tưởng đã khô héo vì những sóng gió cuộc đời ...


Melbourne 06/2015.


Làng Nam.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.