Thứ Ba, 31 tháng 8, 2021

Truyện Kiều (Anh-Việt) - Chương 2 (Episode 2)

By Phan Huy MPH


THE ON-GRASS JUNKET
VUI HỘI ĐẠP THANH

THE OWNERLESS TOMB
VIẾNG MỒ VÔ CHỦ

The On-Grass Junkey

Like a swallow, time shuttled so fast in spring,
Ngày xuân con én đưa thoi,

40. It was beyond the sixtieth day of the season.
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.

The young green grass spread out to the horizon,
Cỏ non xanh tận chân trời,

The pear trees were speckled with some white flowers.
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.

Now came Bright Day[3], a seasonal feast in March,
Thanh Minh trong tiết Tháng Ba,

A grave-cleaning and on-grass walking party.
Lễ là Tảo Mộ, hội là Đạp Thanh.

45. All ‘round people were eager to celebrate,
Gần xa nô nức yến anh,

And the sisters prepared to participate.
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân.

A convergence of fine men and fair ladies,
Dập dìu tài tử giai nhân,

A squeezing jam of carriages and clothes.
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm.

They were coming up on the burial knolls,
Ngổn ngang gò đống kéo lên,

50. Strewing leaves of sham gold and paper money.
Thoi vàng vó rắc, tro tiền giấy bay.

Gradually the sun went down in the west sky,
Tà tà bóng ngả về tây,

The sisters regrettably left and went home.
Chị em thơ thẩn dan tay ra về.

Leisurely pacing along a rivulet,
Bước dần theo ngọn tiểu khê

They looked at the landscape rather delicate.
Nhìn xem phong cảnh có bề thanh thanh.

The Dam Tien Tomb

55. Here curved an indolent current of water,
Nao nao dòng nước uốn quanh,

There spanned a small bridge on the rivulet’s brinks.
Nhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.

By the alley appeared a flat mound of grave,
Sè sè nắm đất bên đàng,

Where the grass was sadly half yellow half green.
Dàu dàu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh.

“Why is it that in the Bright-Day festival,
Rằng: “Sao trong tiết Thanh Minh

60. Neither incense nor smoke at this burial?”
Mà đây hương khói vắng tanh thế mà?”

Asked by his sister, Vuong Quan tried to explain:
Vương Quan mới dẫn gần xa:

“’Tis the tomb of Dam Tien, a former songstress,
Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi,

Once renowned for her beauty and genius,
Nổi danh tài sắc một thì,

Host of amorous men jostled at her door.
Xôn xao ngoài cửa hiếm gì yến anh.

65. But how fragile a beauty’s fate always was!
Kiếp hồng nhan có mong manh!

This heaven-scented flower broke while in bloom.
Nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương.

There was then a customer lured by her fame,
Có người khách ở viễn phương,

From a distant land for her delight he came.
Xa nghe cũng nức tiếng nàng tìm chơi.

But when his love boat arrived at the station,
Thuyền tình vừa ghé tới nơi

70. The brooch had been shattered and the vase broken.
Thì đà trâm gãy bình rơi bao giờ.

Her room was already cold and deserted,
Buồng không lạnh ngắt như tờ,

The carriage traces had been blurred by green moss.
Dấu xe ngựa đã lờ mờ rêu xanh.

The unhappy lover moaned and cried his loss:
Khóc than khôn xiết sự tình:

‘How wretched and ill-fated two of us are!
‘Khéo vô duyên ấy là mình với ta!

75. Because we were not destined to meet this life,
Đã không duyên trước chăng mà

Here’s my token of union in the next.’
Thì chi chút ước gọi là duyên sau.’

He at once acquired a coffin and a hearse,
Sắm sanh nếp tử xe châu,

And laid her to rest in this rose-covered grave.
Bụi hồng một nấm mặc dầu cỏ hoa.

Henceforth, through countless moonsets and sunrises,
Trải bao thỏ lặn ác tà,

80. No one come to visit this ownerless tomb.”
Ấy mồ vô chủ ai mà viếng thăm.”

With a sensitive heart filled with compassion,
Lòng đâu sẵn mối thương tâm

Kieu burst out in profuse tears for the story:
Thoắt nghe Kiều đã đầm đầm châu sa:

“How sorrowful a woman’s destiny is!
“Đau đớn thay phận đàn bà!

A damned fate’s always our final common lot.
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.

85. How cruel and pitiless Creator is!
Phũ phàng chi bấy hoá công!

Who shrivels our youth and withers our beauty.
Ngày xanh mòn mỏi, má hồng phôi pha.

Alive, she played the wife of many a man,
Sống làm vợ khắp người ta,

When dead, she remains a ghost without husband.
Khéo thay thác xuống làm ma không chồng.

Where are they now who once shared her sex pleasures?
Nào người phượng chạ loan chung?

90. Where are they now who were her beauty cravers?
Nào người tiếc lục tham hồng là ai?

Since no one cares to visit and think of her,
Đã không kẻ đoái người hoài,

I would on this instant light some incense sticks.
Sẵn đây ta thắp một vài nén hương.

As a proof of her meeting on my way home,
Gọi là gặp gở giữa đường,

Perchance, down there in the Yellow Spring[4], she’ll know.”
Hoạ là người dưới suối vàng biết cho.”

95. Mumbling incantations in tone high and low,
Lầm rầm khấn khứa nhỏ to,

She made some bows before the tomb, then got out.
Sụp ngồi vài gật trước mồ bước ra.

In the pale twilight loomed a field of dead weed,
Một vùng cỏ áy bóng tà,

And a soft breeze stirred the tassel of the reeds.
Gió hiu hiu thổi một và bông lau.

Kieu pulled down a brooch that was pinning her hair,
Rút trâm sẵn giắt mái đầu,

100. And scratched on the tree skin a four-verse poem.
Vạch da cây vịnh bốn câu ba vần.

She then fell into a bewitched state of mind,
Lại càng mê mẩn tâm thần,

She then stood immobile and dazed at her place.
Lại càng đứng lặng tần ngần chẳng ra.

She then made grim and gloomy her flower face,
Lại cành ủ dột nét hoa,

Immersing in broken grief and endless tears.
Sầu tuôn đứt nối, châu sa vắn dài.

105. Van said: “You are truly laughable and weird,
Vân rằng: “Chị cũng nực cười,

Having extra tears to weep ancient people.”
Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa.”

Kieu answered: “Since era immemorial,
Rằng: “Hồng nhan tự thuở xưa,

Cruel fate has never spared any woman.
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu.

Just thinking this idea makes me sick at heart,
Nỗi niềm tưởng đến mà đau,

110. I see her lie there but what will be of me?”
Thấy người nằm đó biết sau thế nào?”

Quan interfered: “What you said’s very funny,
Quan rằng: “Chị nói hay sao,

It’s hard to hear your words of analogy.
Mỗi lời là một vận vào khó nghe.

Here the atmosphere is morbid and gloomy,
Ở đây âm khí nặng nề,

The sun’s declining and the way home still long.”
Bóng chiều đã ngã dặm về còn xa.”

115. Kieu replied: “For elites of gifted talent,
Kiều rằng: “Những đấng tài hoa,

Their bodies perish, but essences persist.
Thác là thể phách, còn là tinh anh.

I’m rather lucky to meet my intimate,
Dễ hay tình lại gặp tình,

Let’s wait and see, soon her soul will show itself.”
Chờ xem ắt thấy hiển linh bây giờ.”

Before could anyone answer to these words,
Một lời nói chửa kịp thưa,

120. That from nowhere a whirlwind started to blow.
Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay.

Violently, it felled the buds and shook the trees,
Ào ào đổ lộc rung cây,

Bringing with it more or less a vague perfume.
Ở trong dường có hương bay ít nhiều.

Following the wind’s path, they were stunned to see,
Đè chừng ngọn gió lần theo

The print of each step clearly stamped in the moss.
Dấu giày từng bước in rêu rành rành.

125. They were all terrified by what they’d just seen,
Mặt nhìn ai nấy đều kinh.

Kieu said: “This isn’t anything but true faith,
Nàng rằng: “Này thật tinh thành chẳng xa,

As heart-felt friends, we’re due to meet each other,
Hữu tình ta lại gặp ta,

Without concern of life and death, we’re sisters.”
Chớ nề u hiển mới là chị em.”

In gratitude to Dam Tien’s apparition,
Đã lòng hiển hiện cho xem,

130. Kieu added more words of appreciation.
Tạ lòng nàng lại nối thêm vài lời.

Her heart overflowing with inspiration,
Lòng thơ lai láng bồi hồi,

She inscribed an old-style poem at the tree foot.
Gốc cây lại vạch một bài cổ thi.


Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.