Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

Sa La Lu Du Ký - 6


Las Vegas & Đại gia đình ...

Tụi này rời khách sạn để ra phi trường SF vào khoảng 2-3 giờ chiều khi nắng mặt trời vẫn còn rực rỡ. Hôm đi từ phi trường SF về khách sạn trời đã khuya nên không thấy rõ nhà cửa hai bên đường, hôm nay mới thấy nhà cửa san sát tận đến những sườn đồi trơ trọi. Nhìn nhà cửa ở đây mới thấy may mắn nước Úc vẫn còn mênh mông nhà cửa vẫn thưa thớt.

Nói đến đây, tiểu mỗ cũng xin chia sẻ một vài chi tiết khi bay trong nội địa ở Mỹ. Luật ở Mỹ khi bay trong nội địa không được gởi hành lý free như ở Úc, một túi hành lý (từ 25kg trở xuống) phải trả lệ phí là $25US. Tuy nhiên xách tay nếu không nặng quá 5-7kg thì mỗi người có thể mang theo 1-2 cái. Khi bay về Úc có thể mang mấy cái cũng đặng miễn sao đừng quá kí lô). Một điều nữa khi lên máy bay, nếu quý vị có nhiều sách tay nhỏ mang theo thì nên sắp hàng sớm, lên máy bay trước để có chỗ để xách tay. Nếu lên muộn, nhỡ người ngồi gần đó mang nhiều xách tay có khi quý vị không còn chỗ để hành lý của mình.

Suốt chuyến bay từ SF sang Las Vegas, tiểu mỗ ngồi gần cửa sổ và đã tranh thủ thời gian để nhìn xuống đất liền, hầu hết đất đai ở đây là sa mạc. Ở Úc, tiểu mỗ đã bay từ Melbourne đi Alice Springs & đã ngắm cảnh sa mạc Úc từ trên cao. Điểm khác nhau giữa sa mạc ở Úc và ở Mỹ (nơi tiểu mỗ bay qua), theo tiểu mỗ, là sa mạc bên Mỹ có vẻ nhiều đồi núi hơn nhưng màu đất không đỏ như sa mạc ở Úc. Từ trên máy bay nhìn xuống chỉ thấy những dãy đồi núi tro trọi liền nhau, có những vùng đất hơi ngả sang màu trắng. Địa hình ở đây đặc biệt những chỏm núi rất nhọn và nhiều rặng núi có vách thẳng đứng.

Khi máy bay vừa hạ độ cao và đảo mấy vòng chuẩn bị đáp thì trời bên ngoài cũng đã hoàng hôn. Phố Las Vegas đã bắt đầu lên đèn, nhìn xuống thành phố chung quanh là đồi trọc, chỉ ở trung tâm thành phố mới có thưa thớt cây xanh, một thành phố sầm uất giữa sa mạc quả là một cảnh lạ.

Vừa bước xuống phi trường cảnh đập vào mắt tiểu mỗ là cảnh các máy đánh bài được đặt khắp mọi nơi trong phi trường. Chắc có lẽ mấy ông chủ sòng bài muốn "dọn" hết bạc cắc của khách đến đây chăng. Ở Úc nơi nào có máy đánh bài thì nơi đó trẻ em dưới 18 tuổi không được bén mản đến gần, còn ở cái thành phố tội lỗi này thì ôi thôi! máy đánh bạc khắp mọi nơi, kể cả trong một số cây xăng.

Khi vào các khách sạn ở đây cũng vậy, khách sạn nào cũng có máy và bàn đánh bài nhưng để ý kỹ mới thấy chỗ nào cũng có nhân viên canh chừng, nếu có em nhỏ nào đến gần hoặc đứng nhìn ngó vào các máy hay bàn đánh bài này thì lập tức có người đến hỏi thăm ngay. Bởi thế xã hội của họ tự do như vậy nhưng không loạn, khác với VN cái chi cũng cấm nhưng đi đâu cũng loạn chưa kể đến những phim ảnh và sinh hoạt xã hội đáng lẽ chỉ dành cho người lớn thì con nít người lớn cứ loạn xạ chẳng ai ke (care).


Tụi này đến Las Vegas vào ngày cuối tuần nên các khách sạn ở trung tâm vừa đông vừa mắc, hơn nữa kế hoạch 2 ngày đầu là thuê xe đi Grand Canyon nên theo như sự chỉ dẫn của 1 người bạn đồng nghiệp, tụi này ở một khách sạn khá sang trọng ngoài trung tâm giá chỉ có $52/đêm (giá weekday là $26/đêm)1 phòng cho 4 người. Với giá này ở Úc có chui vào hóc bà tó ở căn nhà lụp xụp cũng không thể tìm ra. Sau 2 ngày ở đây, tụi này chuyển vào khách sạn Hilton 5 sao ở trung tâm với giá rẻ không ngờ $47/đêm bao gồm cả 2 buffet & 2 cocktail, tính như vậy tụi này được ở free rồi còn gì. Chắc có lẽ họ muốn dụ mình ở đó để đánh bài nhưng gặp những kẻ ham chơi hơn ham bài nên họ đã bị "nhầm" ...


Một trong những điều gây ấn tượng nhất cho tiểu mỗ đêm đầu tiên khi đến Las Vegas là anh chị Hai. Anh chị Hai chính là chị ruột & anh rể của P đi chung nhóm, nghe tin tụi này bay đến Las Vegas hai anh chị đã lái xe mấy trăm cây số & còn mang theo bao nhiêu đồ ăn VN để cho cả nhóm gần 20 người. Tụi này mấy ngày ở SF không ăn đồ ăn VN, nên tối hôm đó đã ăn rất tận tình bao nhiêu đồ ăn anh chị Hai mang đến (mà vẫn không ăn hết). Nhưng cái quý hơn hết là cái tình, anh chị & tất cả những người con của hai anh chị đều rất hiếu khách, tuy mới gặp lần đầu mà đối đãi rất thân mật.

Trong suốt những ngày sau đó đi chơi ở Las Vegas rồi về LA, gia đình anh chị đã tiếp đãi hết sức chu đáo từ việc đưa "phái đoàn" đi chơi, đi shop, rồi mời mọi người đến nhà ăn tối quậy phá cả đêm. Đến khi đưa ra đến phi trường, chị Hai đã khóc sướt mướt còn cả gia đình thì bịn rịn không rời. Trong chuyến đi này có nhiều điều không quên, nhưng có lẽ điều này sẽ làm cho tiểu mỗ nhớ hoài, mong một ngày nào đó sẽ gặp lại anh chị ở đất Mỹ, đất Úc hay một nơi nào đó ...

Nhắc đến anh chị Hai & gia đình anh chị Hai, thì cũng phải nói đến cái "đại gia đình" trong chuyến đi này. Trước chuyến đi tiểu mỗ chỉ biết anh C và chưa từng gặp mặt ai trong nhóm, thế mà khi gặp nhau trên đất Mỹ, chỉ sau vài ngày cả nhóm đã thân tình với nhau như một đại gia đình. Bà Ngoại 80 tuổi & Bà Nội 75 tuổi (thân/nhạc mẫu của T&P), tội nghiệp hai Bà đã "lặn lội" đi theo đám con cháu ham chơi suốt bao nhiêu ngày, cuối chuyến đi nhìn hai Bà có phần hốc hác mà cảm thấy thương. Hai Bác (thân/nhạc phụ/mẫu của anh C & chị S cùng anh K & chị P) rất vui vẻ, dễ tính & thân tình. Bởi thế gia đình tiểu mỗ đã hòa tan và trong đại gia đình này trong suốt cuộc du hý một cách thật vui vẻ thoải mái.

Gia đình tiểu mỗ quá may mắn, trước khi dự định đi Mỹ tiểu mỗ không hề biết mọi người trong nhóm cũng sẽ đi Mỹ. Chỉ qua một cuộc nói chuyện tình cờ với anh C, rồi anh ấy rủ rằng "N có đi chung với tụi này không?", tiểu mỗ rất ham vui nên đã chẳng ngập ngừng "OK" ngay tại chỗ. Đâu ngờ mình lại có số hên như vậy, con trai của tiểu mỗ có thêm ba đứa bạn cùng lứa, con gái của tiểu mỗ cũng có ba đứa bạn. Những cặp đi chơi chung kỳ này chắc có lẽ toàn là "cao thủ" nên ai cũng có một trai một gái, tụi nhỏ cũng chơi ăn rơ hết chỗ nói. Xin cám ơn tất cả sự thân tình của mọi người, cám ơn tất cả sự giúp đỡ của mọi người, nếu không có đại gia đình này chắc chắn cuộc du hý của gia đình tiểu mỗ sẽ rất tẻ nhạt...

Xin xem tiếp kỳ sau ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.