Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2016

Đến Nhà Bác T

" Tôi chẳng biết vì lý do gì, chúng tôi đột nhiên không đến nhà Bác T nữa.  Lần cuối tôi gặp chị Hoa cách đây đã 15 năm, tại một khu trung tâm mua bán trước đây gọi là Bankstown Square."

***
Vài lời về tác giả TV Phan

TV Phan là một dược sĩ làm việc tại bệnh viện.  Cách đây mấy năm cô đã quyết định theo đuổi một giấc mơ mà cô hằng ấm ủ để trở thành một người viết văn, vào năm 2013, cô đã tốt nghiệp khóa Viết Văn tại đại học kỹ thuật Sydney (Sydney University of Technology).

Bài dưới đây được đăng trên trang SBS Úc Châu, Làng Nam xin mạo muội chuyển ngữ.

***



Một căn nhà xây gạch vàng óng nằm trên một con đường yên tĩnh vùng Lakemba.  Nhà Bác có ba con chó Đức màu đen rất dữ, một con tôi sợ nhất tên Rockỵ  Mấy con chó này được anh Tiến con đầu của Bác huấn luyện để chỉ sủa với những người không phải tóc đen. Một khi cánh cổng ngoài được mở, tôi thường rụt rè chờ ở ngoài cho đến khi anh Tiến khuất phục được mấy con chó với mấy tiếng la "Rocky im!" trước khi ra hiệu cho tôi đi vào trong. Khi đó tôi phóng thật nhanh dọc theo bên trái chiếc xe Mercedes màu chamagne chạy thẳng đến cửa trước, tránh đường bên hông nhà nơi lũ chó đang gầm gừ sủa. 

Qua cửa vào trải thảm là một phòng khách lớn dùng để tiếp khách, một nhà bếp rộng thênh thang cùng phòng ăn với cánh cửa kéo nối ra vườn sau và một nhà xe nằm riêng biệt.  Trước cánh cửa kéo là 3 cái khay đựng đồ cho chó ăn với cơm nấu cùng rau & thịt.  Chẳng có đồ ăn sẵn cho chó như thịt hộp hay bánh trộn thịt.  Điều làm tôi ngạc nhiên là không những mấy con chó này hiểu tiếng Việt mà chúng hiểu cả giọng Huế, một giọng miền Trung trầm bổng của gia đình bên Mẹ tôi.

Mẹ tôi không phải lúc nào cũng nói giọng Huế bởi vì mẹ mắc cỡ.  Giọng này không phải là giọng chuẩn trong tiếng Việt.  Mẹ chỉ nói tùy vào đối tượng nói chuyện là ai. Mẹ nói giọng Nam với tôi, anh chị em họ tôi và Ba tôi.  Giọng Huế chỉ được dành riêng cho những người như Bác T, anh họ của mẹ.  Bác T và vợ của Bác có năm người con, họ đều lớn hơn tôi từ 10 đến 15 tuổi.  Lớn nhất là chị Kim, rồi đến anh Tiến, anh Nhân, anh Khiêm và chị Hoa.  Mấy anh thuộc lớp đàn anh ra vẻ đàn ông còn tôi thì vẫn ngưỡng mộ mấy chị.  Họ gọi Mẹ tôi bằng "O": kiểu gọi quái lạ mà tôi chưa từng nghe.  Tôi cho đó là cách gọi em gái họ của Ba mình trong tiếng Huế. 

Bác T làm chủ một số hãng xưởng ở vùng Alexandria và St Peters, Bác ấy chỉ thuê người Việt để may quần áo cho hãng Cue.  Những hàng hóa dư được chứa trong garage sau lưng nhà Bác.  Một vài cái máy may cũng được để đó để thỉnh thoảng con của Bác có thể giúp Bác nếu Bác gặp khó khăn trong việc giao hàng đúng thời hạn.  Tôi nhớ có lần đi với Mẹ vào ngắm những dàn sắt treo quần áo thời trang của mùa trước.  Bác T thường tặng những quần áo này hoặc bán với giá rẻ khoảng $15 cho một cái váy hay quần short & $30 cho một áo choàng để mặc đồng bộ.


Cạnh bên cái garage là một hồ cá rất công phu, được xây bởi ba vợ của Bác T, một điêu khắc gia đến thăm từ Huế.  Quang cảnh hồ bao gồm một ngọn núi đá vây quanh là một con rồng uốn lượn.  Dưới chân núi là một căn nhà, vài bậc đá dẫn đến một ngôi chùa nhỏ nằm về hướng Đông và một ngôi đền 7 tầng nằm về hướng Tây.  Trên đỉnh ngọn núi là một cây bonsai lớn.  Một vòi nước phun giữa hồ.


Nhà Bác T lớn đủ cho một đại gia đình cỡ hơn 40 người hội họp. Nó thật nguy nga, nhưng hồi đó tôi chỉ 7 tuổi, nên đối với tôi tất cả những căn nhà hai tầng đều là những cung điện.  Vào những buổi tiệc lớn trong gia đình, những chiếc bàn hình chữ nhật có thể nối lại với nhau được trải khăn trắng để làm thành một dãy bàn dài.  Mỗi chỗ ngồi được xếp một chén úp xuống bàn bên cạnh là một đôi đũa và một chiếc muỗng sứ trên một mẫu giấy ăn.  Lúc nào cũng có một bàn cho trẻ con, trẻ con thì uống Coke, đàn ông thì uống bia Fosters, còn phụ nữ thì uống nước ngọt Sprite hoặc 7 Up, có lúc bia nhẹ West Coast Coolers cũng được ưa chuộng.


Sau khi đã tấn công những món chiên tuyệt vời như chả giò, đám con nít dọn sạch các món trên bàn để lại những đĩa gỏi đu đủ dở dang.  Mấy người lớn thường cà kê dê ngỗng.  Cánh đàn ông kể những câu chuyện tếu người lớn bắt nguồn cho những tràng cười quái gở quen thuộc trong gia đình mẹ tôi: kiểu cười mà tôi & em gái tôi được thừa hưởng.  Con của Bác T lúc đó như thường lệ sẽ bày những trò vui cho chúng tôi.  Mấy đứa con trai sẽ theo mấy anh, còn chị Kim & chị Hoa sẽ làm tóc cho chúng tôi trong căn phòng chung của mình. Các chị dùng cán lược rẽ từng lọng tóc cho chúng tôi, than phiền tóc cứ bị tuột khỏi những ngón tay của chị. Cuối những bím tóc thường được cột bởi một sợi dây thun tự làm.  Chúng tôi rất thích tóc mình được thắt bím: chúng tôi thường để tóc bím ngủ qua đêm để ngày hôm sau có tóc xoăn và kiểu tóc lạ mắt này được giữ thật lâu.


Một buổi tiệc như vậy vào khoảng năm 92, Mẹ tôi mặc một chiếc váy dây chéo màu nâu sẫm phủ dài đến mắt cá chân. Chiếc váy có đường sẻ dài dọc theo chân.  Tóc mẹ vừa ngang cằm óng ả như trong một tấm hình tôi vẫn giữ, Mẹ ngồi bắt chéo sang bên phải, để lộ đôi chân, nhìn có vẻ gợi cảm nhưng kiêu sa.

Tại buổi tiệc đó tôi vẫn còn nhớ rõ, khi Mẹ đứng lên khỏi bàn để đi vào bếp.  Bác T ngồi giữa bàn tiệc nói với ra:

"Duyên, em mặc áo đầm đó thấy em cao dễ sợ."
"Ủa vậy hả? Cám ơn anh."

Tôi chứng kiến sức mạnh của một lời khen trước đám đông, mặt Mẹ tôi bừng lên với nụ cười rạng rỡ, bước về chỗ ngồi một cách tự tin.  Mẹ tự hào nhắc lại với tôi: Bác nói là mẹ cao đấy.  Tôi chẳng động tĩnh gì cả.  Ai cũng nghe thế mà.  Thì sao nào? Cao thì đâu phải đẹp.  Tôi thường nghĩ rằng tôi thà rằng đẹp hơn là cao.  Nhưng lúc nhỏ, cao và đẹp thường đi chung với nhau, "cao và đẹp".  Với chiều cao 1 mét 63, Mẹ là một trong những người cao so với 9 chị em trong gia đình.  Mẹ cũng là một trong hai người đẹp trong nhà. Chị em gái nào trong gia đình mẹ trông giống Bà Ngoại thì được cho là đẹp. Mẹ vẫn giữ niềm hãnh diện ấy như chiếc bùa hộ mệnh cho cuộc đời mình.

                                                  ***

Tôi tình cờ gặp chị Hoa cô gái út của Bác T mấy tuần trước đây tại một tiệm tạp hóa khi đi chợ với Mẹ ở khu Saigon Place phố Bankstown.  Tôi đã nhận ra chị tại quầy bán trái thanh long & nhãn.  Chị la lên "Ồ! Vi!" rồi chạy đến ôm choàng lấy chúng tôi.   Tôi chẳng biết vì lý do gì, chúng tôi đột nhiên không đến nhà Bác T nữa.  Lần cuối tôi gặp chị Hoa cách đây đã 15 năm, tại một khu trung tâm mua bán trước đây gọi là Bankstown Square.  Chị làm chuyên viên mỹ phẩm tại quầy mỹ phẩm Lancôme cho David Jones.

Tôi hỏi chị Hoa chị vẫn còn thích làm đẹp hả & chị cười.  Chị nói là chị có mở một tiệm thẩm mỹ trong garage sau nhà của Ba Mẹ chị ở khu Lakemba.  Mẹ hỏi giá làm mặt thì khoảng bao nhiêu, chị cho biết là $50 giá tiêu chuẩn cho một tiệm thẩm mỹ tại gia.  Đáng lẽ ra tôi phải hỏi về Rocky và mấy con chó, và có phải khách hàng của chị toàn là những người tóc đen không ...

Source: http://www.sbs.com.au/yourlanguage/vietnamese/vi/article/2015/05/12/going-uncle-ts-house-tv-phan?language=vi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.