Thứ Năm, 7 tháng 10, 2021

"Ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu"

"Ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu"... những ai ái mộ nhạc sĩ Vũ Thành An có lẽ đều biết lời này trong nhạc phẩm "Đời Đá Vàng".  Ở tuổi mới lớn, tôi cứ ngỡ những lời này chỉ dành để diễn tả nỗi đau trong tình yêu đôi lứa gái trai khi tình duyên không thành... Đâu ngờ khi lớn lên và cảm nhận sự mất mát, sự ra đi vĩnh viễn của những người thân tôi mới thấm từng lời từng chữ của nó ...

Có những sự mất mát làm ta rơi vào vực thẳm và lòng ta chừng như chìm ngập trong sầu thương. Ta cố thoát ra nhưng nỗi sầu như những vách đá nhọn dựng đứng, càng cố thoát càng đau ...

"Ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau" ... Tiếng yêu thương nghe chừng đơn giản, vậy mà khi sống đôi lúc nó quá khó nói, và đôi khi phũ phàng đến mức chỉ một tiếng "yêu thương" cũng chưa bao giờ tồn tại ... Rồi khi vĩnh viễn chia tay tiếng yêu thương còn ý nghĩa gì chăng. Khi nghĩ đến, những cơn sầu đau dường như ùa về ...

"Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào" ... Ôi! thời thơ ấu, chỉ là một quãng thời gian trong một đời người, thế mà sao nó hằng sâu mãi trong ta.  Ta mãi có cảm tưởng thời gian ấy là dài nhất trong đời, đáng nhớ nhất trong đời ... Thời thơ ấu, lẽ ra nó phải là một thời mơ mộng với bao ước vọng.  Nhưng than ôi! có bao nhiêu thân phận con người đã dường như không có tuổi thơ ... Phải chăng vì thế, những ước vọng của thời ấu thơ cứ như những cơn khát khao mãi cấu cào trong hồn ta & dường như không gì bù đắp được ... "Suốt đời còn ước ao khát vọng còn cấu cào"...

***

Cách đây vài tuần, tôi vô tình điện thoại hỏi thăm một người quen tôi vẫn gọi bằng chú.  Chú cho biết em trai của chú vừa qua đời vì Covid để lại hai con nhỏ.  Chú buồn đến nỗi không muốn ai gọi đến chia buồn ... Tôi nghe vậy và cố gắng tìm cách nói chuyện đó đây cho chú khuây khỏa ... Sau đó không lâu, tôi đã có một cảm nghiệm tương tự.  Trong mấy ngày ấy, tôi cố vùng vẫy nhưng dường như "không qua được vách sầu" ... Tôi như bị đuối trong cảm xúc của chính mình.  Mỗi lần có người liên lạc chia buồn tôi lại có cảm tưởng lòng như chìm sâu thêm xuống đáy vực.  Cuối cùng tôi đã may mắn thoát ra khỏi cảm giác này với những cố gắng, dẫu sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục ...

Tâm sự những dòng trên như một lời tạ tội đến quý bằng hữu những ai tôi đã không chia sẻ nỗi buồn của mình trong lúc ấy.  Tôi may mắn đã có những bằng hữu luôn chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống ... Nhưng xin hãy tha lỗi cho tôi vì có lẽ, có những lúc tôi thật sự yếu đuối trong cảm xúc của chính mình ...


Xin đa tạ,

NTTN

10-2021


***


Đời Đá Vàng


Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu

Ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau

Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào

Suốt đời còn ước ao khát vọng còn cấu cào

Ôi thôi đời ta phung phí trong cơn buồn phiền

Ta xin tháng ngày rồi bình yên

Ô hay tại sao ta sống chốn này

Quay cuồng mãi hoài có gì vui

Có một lần mất mát mới thương người đơn độc

Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình sâu

Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về

Có một thời khóc than mới hiểu đời đá vàng

Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu

Ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau

Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào

Suốt đời còn ước ao khát vọng còn cấu cào

Ôi thôi đời ta phung phí trong cơn buồn phiền

Ta xin tháng ngày rồi bình yên

Ô hay tại sao ta sống chốn này

Quay cuồng mãi hoài có gì vui

Có một lần mất mát mới thương người đơn độc

Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình sâu

Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về

Có một thời khóc than mới hiểu đời đá vàng


Nhạc Sĩ Vũ Thành An.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.