Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013
Càng Học Càng Thấy Dốt, Càng Tập Càng Thấy Khó ...(TT)
Tiếp theo kỳ trước: http://langnam2.blogspot.com.au/2013/11/cang-hoc-cang-thay-dot-cang-tap-cang.html
...
Chiếc mũ đã sâm sấp tiền, vàng, đồng hồ v.v. được đưa lên khỏi miệng hầm tàu. Vài phút sau nghe tiếng máy chiếc tàu Quốc Doanh xa dần. Bây giờ chỉ còn những tiếng khóc than. Nghe rõ nhất là tiếng nức nở của một người đàn ông & một cô gái:
-... Em ơi!... Mẹ ơi!...
Mọi người trong hầm tàu còn chưa khỏi bàng hoàng thì bỗng dưng chiếc tàu bị thêm một chấn động nữa. Lại những tiếng bước chân ầm ầm trên bong tàu, nhưng lần này kèm theo những tiếng la hét nghe rất rõ. Những giọng miền Trung mang âm hưởng vùng Quy Nhơn - Bình Định không thể lầm được. Những âm hưởng mà tôi từng yêu mến, cho là chân chất sao bây giờ nghe lạnh lùng gian ác quá!
Lại một chiếc mũ khác được chuyền xuống, cũng vẫn giọng nói lúc trước:
- Bà con ơi, ai còn tiền vàng xin đóng góp. Chiếc tàu quốc doanh kia đã bỏ đi, bây giờ chiếc này tới ... Xin bà con cố gắng, không thì bị bắt ở tù hết ...
Những gương mặt thẫn thờ, những tiếng thở dài, sau một lúc chiếc mũ chuyền đi vẫn trống trơn, những tiếng than:
- Đã gom góp hết rồi, bây giờ đâu còn gì nữa ...
Chiếc mũ không tiền vàng được chuyền trả lại, không lâu sau đó những họng súng chỉa xuống cùng với tiếng hét:
- Lên, ĐM tụi bay lên hết ...
Đa số đàn ông được xếp ngồi đằng trước cabin, bây giờ thì tôi đã nhìn thấy rõ cảnh tượng tan thương trong cabin. Người thân của những nạn nhân dường như không mấy để ý hay sợ sệt những họng súng AK, họ vẫn ôm những thân nhân đã chết hoặc bị thương mà than khóc não nùng.
Chiếc tàu không may mắn đã được cột dây vào mũi kéo đi. Vài người "anh em" ôm súng AK đứng canh bên tàu chúng tôi, còn lại đã rút về tàu của họ. Những tiếng khóc than không nguôi suốt 7-8 tiếng đồng hồ trên đường về. Thời gian sao mà nặng nề chậm chạp quá, tôi ngồi đó chẳng biết sao nước mắt cứ tuôn trào...
Vũng Tàu đã hiện ra trước mắt với tượng Chúa dang tay, chẳng mấy ai buồn nói chuyện với nhau. Tàu sắp cặp bến đã thấy thấp thoáng vài chiếc xe lính, bộ đội & công an biên phòng đứng chờ sẵn. Khi tàu đã được cột dây vào bến, những người chết & bị thương cùng thân nhân của họ được đưa lên bờ trước. Tất cả lên một chiếc xe, không biết họ đi đâu.
Những người còn lại lần lượt lên bờ và theo lệnh xếp làm hai hàng mặt quay vào nhau. Công an bắt đầu đi qua đi lại và nhìn mặt từng người. Hễ ai bị kêu ra là bị trói gô & xô ngã xuống đất. Nhìn mấy "Chú" của tôi những người từng "đầu đội trời chân đạp đất" bị trói nằm dưới đất mà tôi không khỏi xót xa. Chú cháu không dám nhìn nhau vì khi một ánh mắt liếc sang hướng nào là người đó bị gọi.
Còn tiếp ...
LÀNG NAM
11/2013.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.