Đinh Tính. Cao mét sáu lăm và nặng năm mươi hai ký. Chiều cao và cân nặng ấy cho Tính một thể hình đẹp. Trước khi vào lính Tính đến võ đường học được một năm võ thuật. Rời quân ngũ, tóc ba phân, uy phong lẫm liệt, Tính ngon lành lắm trong mắt các cô cùng xóm. Cô nào cũng thích anh. Anh lại khỏe như Hạng… vâm. Vâm thôi, không Vũ, bì với Vũ e cường điệu. Ra bến xe làm bốc xếp Tính được tôn làm anh.
Đừng đùa với sự chết – Truyện ngắn của Nguyễn Trí
Tính là gương cho mọi người noi theo. Đàng hoàng một phép, đừng tưởng bốc xếp là tầm thường. Cái thời mà bọn du côn tựa bến xe bằng chiêu mạnh được yếu thua đã qua rồi. Dưới trướng của Tính khách hàng không còn bị câu kéo, đòi thêm tiền như xưa nữa. Ngay cả ăn nhậu cũng chừng mực, thằng nào có rượu khi làm việc là Tính cho nghỉ ngay tắp lự, tái diễn là ra khỏi đội. Tính nói được làm được, anh em nể vì miệng nói tay làm không có trò chỉ tay ra lệnh.
Tính là gương cho mọi người noi theo. Đàng hoàng một phép, đừng tưởng bốc xếp là tầm thường. Cái thời mà bọn du côn tựa bến xe bằng chiêu mạnh được yếu thua đã qua rồi. Dưới trướng của Tính khách hàng không còn bị câu kéo, đòi thêm tiền như xưa nữa. Ngay cả ăn nhậu cũng chừng mực, thằng nào có rượu khi làm việc là Tính cho nghỉ ngay tắp lự, tái diễn là ra khỏi đội. Tính nói được làm được, anh em nể vì miệng nói tay làm không có trò chỉ tay ra lệnh.
Tính rượu và thuốc lá cho vui chứ không bét nhè. Bao nhiêu tiền làm ra đều đem hết cho mẹ. Gia cảnh khó mà được vậy quả là tiên cảnh trần gian. Mấy em trong xóm nhỏ mỗi chiều đều tựa cửa ngắm anh về. Áo vắt trên vai, nước da rám một màu nhiệt đới. Em nào cũng muốn anh Tính là của mình. Và rồi cả bọn tiếc ngẩn ngơ khi hay tin anh sẽ là chồng của Hoa thịt heo.
Hoa xinh không thua ai, sở dĩ tên kèm cái hậu không nhã này là do cô có một quầy thịt heo. Cái quầy này muốn có phải cây vàng chưa kể thuế. Ngày Hoa bán ngoài tạ thịt, cả nhà cô ai cũng có cửa hiệu trong chợ. Xóm nhỏ Hoa oách nhất. Lúc đầu ai cũng nói Tính theo Hoa là bởi cô giàu, nói vậy là tầm bậy, Tính đâu phải kẻ tham tiền, anh đến với cô là vì trong tất cả, xinh nhất vẫn là Hoa. Nếu Hoa không õng ẹo, liếc mắt đưa tình và ong ve đưa đẩy, có cho vàng Tính cũng không dám mơ.
Gái tuy không thiếu, nhưng người đẹp hiếm lắm, đẹp lại có tiền thì hiếm hơn. Vậy là liền tay cưới. Cưới xong Tính rời bốc xếp, ngày ngày mang thịt ra chợ cho vợ. Sáng nào vợ cũng dúi vào tay anh dăm bảy chục một trăm để anh cà phê cà pháo với bạn bè. Đời bình yên trôi trôi. Hai đứa nhóc ra đời, không biết có phải vì vậy mà vợ chồng thường gây gổ? Cũng dám lắm. Đâu ai son mãi được, với lại sống chung phải có xung xung, đột đột một tí gọi là gia vị cho mặn tình. Nước hồ còn có sóng nói chi chồng vợ.
Nhưng không hiểu sao Tính đi một hơi vô tuốt miền Đông thăm anh rể. Khi đi có cả mẹ ruột mới thật là kỳ.
Anh rể của Tính là Vũ Tân. Tân có hai con trai là Uy và Hậu. Hai thằng cháu tuổi xêm xêm Tính. Uy, Hậu kiếm tiền bằng nghiệp phá sơn lâm. Dân rừng, có rượu vô là coi trời bằng vung. Uy và Hậu thân thiết với anh em Xung và Trận. Cả bốn nổi tiếng chợ Suối Nho về nghệ thuật ẩm thực, đặc biệt khoản không say không về.
Tân rù rì chuyện ông cậu với hai con. Hai ông con rù rì lại với bạn thân:
– Ê – Uy nói – Thằng cậu tao vào đây để cai…
– Cai gì? Đang nói sao yên vậy?
– Phải bí mật, và tao cần anh em mày giúp một tay.
– OK, hai tay hai chân luôn.
– Thằng cậu tao bị nghiện ma túy, bà ngoại đưa vô đây để cai và cách ly với bọn dân chơi ngoài kia.
Xung và Trận ngạc nhiên. Ủa… ngó cao ráo đẹp trai vậy mà dính vô quỷ ma này? Hỏi:
– Thằng cậu mày ăn cái gì mà ngu quá vậy? Cả đứa con nít còn biết dính vô ma túy là con người bị vùi xuống bùn, không còn chi danh dự và nhân cách, lại là gánh nặng cho toàn xã hội… Bà mẹ nó… nghiện thứ này khó cai lắm đó nghe.
– Vậy mới nhờ anh em động viên cho nó qua cơn.
– Bọn mình biết khỉ mẹ gì mà cai với cung. Kêu nó lại đây tìm hiểu để biết mà giúp.
Đinh Tính được triệu đến bàn nhậu. Đã nói cả bọn này đi làm thì thôi, ở nhà là bày sòng, cả Vũ Tân còn uống như hũ chìm. Cha con và bạn con cùng tạc thù như bạn hiền. Làm vài hớp, họ Lâm tên Trận, thằng này mười tuổi nghỉ học, mười lăm tuổi đã bắt đầu nhậu. Mười lăm năm lâm tặc, một vợ hai con. Nó với thằng anh Lâm Xung từng tuyên bố riêng tiền rượu sau chừng ấy năm, anh em nó dư sức cất một căn hai tấm. Danh anh em Xung Trận dân rừng phải chào thua:
– Mày chơi lâu chưa?
– Bảy năm rồi, từ ngày vợ tao có đứa con đầu.
– Mày biết thứ đó giết người mà sao vẫn cứ đâm đầu vô?
Vẻ ân hận, Tính khai với anh em là do cái tự tin thái quá. Một thằng bạn bị lâm chước cám dỗ, thấy nó bị ma túy hành mà tội nghiệp. Tính đang sống một đời nhàn nhã, rượu sớm trà khuya, muốn chi cũng có. Thấy bạn vậy Tính liền vỗ bàn:
– Có gì mà bỏ không được, nó làm chủ mày à?
– Chủ tớ con mẹ gì ở đây, mày bị dính cũng như tao thôi.
– Tao không nhu nhược như mày, chơi được là bỏ được.
– Mày thử bỏ rượu một tuần tao coi thử?
– Tao sẽ không uống một giọt đúng tháng luôn cho mày coi.
Nói xong Tính nghỉ chơi với rượu, tất cả các loại đám không ai mời được một ly, anh em nể lắm. Tính nói:
– Chủ yếu do mình, ba cái ăn chơi mà để sa là không bản lĩnh.
– Mày ngon bỏ thuốc một tuần tao kêu mày bằng ông nội.
Tính trầm ngâm. Gì chứ thuốc hơi khó… Nghĩ một lát Tính quyết định:
– Tao sẽ không hút theo ý mày.
Thật khó chịu. Bấy nay, ăn xong hít một điếu, cà phê không thuốc lá thì chả có chi là thú, đi tiêu không bập phà đúng cực hình… Cố gắng đến hết lực Tính qua một tuần. Bạn nói:
– Mày giỏi thật, nhưng ma túy một nghìn lần hơn.
– Dẹp đi. Một thói quen mà tao còn dứt được thì ma túy là không thể.
– Mày cứ thử rồi biết.
– Tao chơi và sẽ bỏ cho mày thấy.
– Mày bị vợ bỏ thì có.
Nhún vai. Tự tin ma túy không thể giết nổi mình, Tính liền thử một lần cho biết. Nhưng thử làm sao? Tính được thằng nghiện lấy ra một tép. Gã nghiện trút từ trong ống hút ra một viên màu trắng nhỏ như hạt đậu xanh. Gã đưa tất cả vô xi lanh rồi rút nước cất vào, xịt một phần ba thứ nước ấy vào một điếu Jet đưa cho Tính:
– Đợi khô một chút rồi hút, vậy thôi.
Rất tự nhiên, Tính thử. Kéo được mấy hơi lập tức đầu óc đảo lộn như say sóng, muốn ói. Và ói. Màu đen của ly cà phê chưa kịp tiêu hóa vội tuôn ra. Sau đó Tính ngồi ụa khan, dáng vẻ như một gã nghiện thiếu thuốc làm đám bạn trong quán phá ra cười, chúng dìu Tính về. Tính nằm liệt đúng một ngày. Hôm sau:
– Mẹ… có cho vàng tao cũng chả chơi thứ này.
– Lần đầu thôi mày ơi, thêm hai lần nữa mày mà dứt được đem đầu tao chặt đi.
Lần thứ hai Tính lại ói, nói chung cái gọi là ma túy chả cho anh một cảm giác gì ngoại trừ mệt. Nếu ngừng lại và đừng vỗ ngực thì Tính đã không vô cửa tử. Anh dại dột hít cái quái quỷ ấy lần thứ ba, và lần này quỷ vương đưa anh đi gặp thiên đường.
Một mùi thơm của nhãn chín ngào ngạt trong mũi. Mọi thứ trong đầu như đang bay, một cái gì đó lâng lâng đến vô cùng. Tính là dân ăn nhậu. Khi tạm đủ, men rượu cũng cho cảm giác, khi ấy đời thật đẹp, chỉ nói thôi đã vô cùng lưu loát… nhưng so với làn khói trắng này thì rượu không nghĩa chi… Tính tựa người vô ghế, yên lặng nghe và ngắm nhìn hạnh phúc dịu êm lan tỏa trong hồn… Tính về nhà. Vợ rất trẻ, rất đẹp, rất dịu dàng… và trong cái ma mị còn sót lại của ma dược, Tính ôm lấy cô. Trẻ trung và nóng bỏng… Lần đầu tiên kể từ khi cưới, cô gái trẻ biết được thể nào là đỉnh điểm của hoan lạc. Cô không hề biết có được hạnh phúc ấy là nhờ sự phụ trợ của ma túy.
Riêng Tính thì biết vì sao, và anh nghĩ, nếu ma túy tạo được hạnh phúc thì tốt quá.
***
Làn khói ấy cứ vướng vất mãi trong Tính. Xong công việc, và như mọi ngày vợ lại dúi vào tay trăm bạc. Năm mươi nghìn cho một tép, và một tép làm ba lần chơi. Nếu là vậy và chỉ vậy thì cuộc đời làm chi có bi kịch. Vợ Tính thừa hưởng một tài sản rất lớn, nếu chỉ trăm nghìn bạc cho một ngày, cô có thể cho anh chơi hết hai cuộc đời. Nó chỉ bằng một phần mười tiền lãi từ lò heo và quầy thịt của cô mà thôi. Và nếu tác dụng của ma túy cứ mãi đưa cô đến đỉnh của vu sơn trong mỗi lần ân ái thì chả có chi để phàn nàn. Nhưng hoàn toàn không phải vậy.
Một tép làm ba, rồi làm hai đến mỗi lần một, và mỗi ngày ba lần. Kế tiếp Tính phải đốt trên giấy bạc để đưa khói vào mũi rồi hít trực tiếp. Cuối cùng để đạt được mục đích anh phải tiêm. Và Tính biết mình không gỡ ra được. Tính lơ mơ suốt ngày, vật vạ ngủ… Cái bản năng cơ bản thoạt tiên còn bừng bừng, rồi bỗng nhiên anh không thiết tha với nó nữa. Tất nhiên người đàn bà bên anh ngạc nhiên. Cô tìm hiểu và phát giác nhiều ống hút trong sọt rác, cả kim tiêm. Lần đầu bắt gặp, người vợ rụng rời tay chân. Lặng người. Cô hỏi nhưng anh chối biến, bảo mình bị tiểu đường nên phải tiêm insulin. Nhưng ma túy là cái khó giấu nhất. Cô thấy anh tiêm vào tĩnh mạch và vậy là nổ ra gây gổ. Cô không đưa tiền cho Tính nữa.
Tính vẫn có tiền và chơi đều đều. Rất sộp với bạn nhậu và bạn nghiện. Bà xã phải nhờ người phụ trong lò heo đưa thịt ra chợ. Một hôm kia lơ mơ dậy giấc hai giờ sáng, Tính thấy vợ và gã đồ tể đang làm chuyện vợ chồng. Việc này xin tha nhân đừng trách người đàn bà… Và cũng rất hốt hoảng khi bị chồng bắt quả tang, người vợ vội chạy vào phòng, xếp tư trang định về nhà mẹ cho qua cái sắc lạnh. Nhưng khi mở tủ thì phát giác sổ hồng của miếng đất đã không còn nữa:
– Giấy chủ quyền đâu rồi? Ông trả lời không xong là ly dị.
Khi biết chồng đã bán miếng đất, cô cương quyết chia tay vì không ngờ chỉ trong bảy tháng anh ta đã tiêu hết ba trăm triệu bạc.
– Mày làm gì mà tiêu hết chừng đó tiền trong bảy tháng? – Lâm Trận hỏi – Đừng có nói là hút chích hết đó nghe.
– Hai phần ba số tiền ấy tao đã nướng vô ma túy, còn lại là tiêu xài…
– Làm thế đếch gì mà chích hai trăm triệu trong vòng bảy tháng? Tao không tin.
– Tao không ngờ lại bị đuối vô ma túy đến như vậy, có ít chơi ít, có nhiều chơi nhiều. Hễ có tiền trong tay là tao nghĩ đến ma dược. Có ngày tao chơi cả hai triệu bạc cho cá nhân, chưa kể bao anh em nghiện…
– Hai triệu cho thời điểm này là hai mươi tép. Xạo, quá liều là mày xanh cỏ liền.
– Tao đâu có chơi quá liều, một lần một tép, nhưng hễ có trong tay là cứ mỗi nửa tiếng là chơi lại, hễ hết mùi trong miệng là nó bắt chơi, như nghiện rượu vậy, hết mùi men là uống tiếp, nhưng ma túy gấp một trăm lần hơn. Mày hiểu không?
– Hiểu rồi, bảy tháng là hai trăm lẻ mười ngày, ngày chơi một triệu hết là phải. Vợ mày nó ly dị là phải quá. Giờ ly dị chưa?
– Chưa. Tao thương hai đứa con quá…
– Có tiền sao không đi cai?
– Đi rồi, nhưng về là dính lại. Hễ cứ gặp lại bạn cũ là nhớ quay quắt cái đó. Nó xui khiến con người ta dữ dội lắm.
– Trong trại họ cai làm sao?
– Họ cho Sen. Uống xong lăn ra ngủ, bảy ngày là hết cơn. Nhưng ngoài đời không có thứ thuốc đó.
– Không có Sen thì mày dộng rượu cho say thì cũng được vậy.
– Vô đây tao tính cai dần dần.
– Là sao?
– Nghĩa là tao sẽ giảm từ ba xuống hai, từ hai còn một…
– Vậy mày có mang theo thứ quỷ đó vào đây?
– Tao có mang theo năm phân.
Nói xong Tính trút trong túi ni lông ra một lượng mẫu ống hút đã được hàn hai đầu. Tổng cộng hai mươi cái. Lâm Xung tò mò, nó dùng kéo cắt và trút ra tay, một chất bột trắng tinh như hoa bưởi hiện diện. Nhìn một hồi, Xung trút xuống đất, nó quơ sạch mười chín tép còn lại rồi trút vô cái bếp than rừng rực lửa dùng để nướng khô đuối và các loại khô phục vụ cho bữa nhậu. Xung nhanh như tép làm cả bọn trở tay không kịp. Quá bất ngờ, Tính kêu lên:
– Trời ơi… mày giết tao rồi Xung ơi.
– Vợ lấy trai – Xung gằn giọng – con không nuôi, mày nên chết đi là vừa. Đã bỏ là dứt khoát. Để tao lo cho.
Nói xong Xung chơi nguyên ly xây chừng vô miệng, trong khi Tính vò đầu rên rỉ chết tao rồi, chuyến này tao chết thiệt ở đây.
***
Là dân chơi lâu năm, bảy năm ròng, thêm bảy tháng kiểu ông hoàng nên ác quỷ rất nhanh kéo đến hành hạ Tính. Cả bọn gồm Vũ Tân, Vũ Uy, Vũ Hậu, anh em Lâm Xung, Lâm Trận nhìn Tính bị giày vò bởi thiếu thuốc. Thoạt tiên anh ta ngáp liên tục thiếu điều sái quai hàm. Nước mắt, nước mũi ròng ròng chảy, rồi ói mửa… chả còn gì kể cả nước mà Tính cứ ụa khan, anh ta ôm bụng quặn lên từng hồi và hào hển thở. Cả bọn tái mặt, cứ thế này thì Tính chết mất. Cả bọn lôi vào nhà đặt anh ta lên cái chõng tre. Tính nằm rên hừ hừ, co quắp như con tôm vì lạnh. Tay chân và cả người run lên cầm cập. Ba cái vụ sốt rét thì dân rừng quá rành. Xung nói:
– Không chết đâu, qua cơn lạnh là yên.
Đang nằm Tính bật dậy đòi đi tiêu, Uy và Hậu phải kè anh ta ra cuối miếng đất. Chỗ đi ngoài nhà Vũ Tân là một cái hố gác bởi hai khúc gỗ. Thông cảm cho, dân rừng chỉ vậy thôi. Hai anh em bịt mũi đè chặt vai ông cậu, để rơi xuống cái hố đầy dòi bọ thì chỉ có chết. Nhưng vừa ngồi xuống Tính đã phắt dậy vì cơn đau bụng đã tiêu tan:
– Sao vậy?
– Nóng quá, cho tao tắm.
Lôi ra giếng, nhà Vũ Tân tuy nghèo nhưng giếng cũng có thềm xi măng để giặt áo quần. Hai thằng cháu múc nước bằng gàu phục vụ cho cậu. Tính xối nước ào ào, đang xối bỗng mắc cầu lại phải dìu ra hố, vừa ngồi xuống lại bật dậy… Thật kỳ dị. Uy, Hậu và Xung, Trận chả hiểu ra làm sao cái sự này. Nó làm khổ cho cả bọn… Đi tiêu, tắm, ói mửa… liên tục. Cuối cùng vợ Vũ Tân phải chạy đi mua cái bô để sẵn trong buồng, đi kiểu đó khỏe còn chết nói chi người nghiện. Mệt quá Tính nằm như chết trên chõng sau hai tiếng bị hành hạ… Tưởng yên, ai ngờ cái lạ khác ập đến, Tính rên như heo bị thọc tiết. Vũ Tân hỏi:
– Bây giờ cậu thấy sao?
– Trời ơi – Tính thều thào – Dòi, dòi… anh Tân ơi.
– Dòi ở đâu? Cậu mê rồi.
– Không, cả ngàn con dòi đang đục trong xương em… Trời ơi… bây giờ mà có một tép là hết liền… Anh mua giúp em một tép, em lạy anh, thà chết cho rồi, như vầy khổ quá anh ơi…
– Cậu phải ráng lên, ở đây không có thứ này.
– Có, em đảm bảo với anh là có, anh cứ vô chợ thấy thằng nào môi thâm, mắt lim dim là nó… Anh giúp em… em lạy anh…
Lâm Xung cáu kỉnh:
– Tao đá vô mặt mày bây giờ… Hai chục ngàn lít rượu là bọn tao xót ruột rồi, bỏ ra trăm ngàn là không thể, có tao cũng không cho mày chơi… Rượu nè, tu đi, say là qua cơn liền.
Nhưng mùi rượu làm Tính ụa. Vậy là cái liên khúc ụa, đi tiêu, tắm, dòi bò tái diễn không một lúc nào ngơi nghỉ. Cứ thế suốt một ngày, cả ngày ấy chả ai ăn uống được gì. Người dưng như Xung, Trận còn nghe xót ruột gan nói chi người nhà, nhất là bà mẹ ruột của Tính. Thấy con oằn oại như một con giun bà cũng ròng rã khóc theo.
Nhưng đêm đến mới là cực hình cho cả nhà Vũ Tân. Thằng ma túy không ngừng rền rĩ, la hét. Ai chưa thấy con heo bị khè lúc bị thọc dao vô họng, chỉ cần nghe tiếng rền của Tính là thông tình đạt lý, ai chưa từng nghe con bò thét lên não nùng khi bị đập dái để thiến cứ đến nghe con ma túy trong người Tính lên giọng. Rền rĩ suốt đêm, đứng lên, ngồi xuống, đi ra, đi vô, tiêu, tiểu, ụa mửa, dòi bò… cứ thế cứ thế… làm cả bọn xây xẩm mặt mày. Tiếng động ấy vọng đến tận nhà Sok Xanh.
Sok Xanh trang lứa với Vũ Tân. Dân Khơ Me ở Châu Đốc, thời cũ bị bắt đi lính trong quân đội cộng hòa. Sa chân vô ma túy, nghiện cũng tương đối nặng. Sau thống nhất bỏ được là vì chả có thuốc đâu nữa mà hút chích. Sok Xanh nghe đuôi đầu vì sao có một thằng thảm thê như con chó ghẻ đang bò lê bò toài giữa nhà. Còn cả nhà thì mặt tái như chàm đổ:
– Vậy rồi có sao không anh Xanh?
– Không chết đâu. Cai như vầy chỉ mất sức, nhưng nếu chịu được là khả năng bỏ ma túy rất cao. Trước kia tao từng bị hành hạ như vầy.
– Chú cũng biết ma dược này à? – Lâm Trận hỏi.
– Hồi chiến tranh sợ quá, chán nản quá bao nhiêu lương lĩnh ra tao nướng sạch vô cái trò này… Bữa nay là còn đỡ, ngày mai nó hành mới ghê gớm hơn.
– Là sao?
– Thì cứ y như vậy cho đến hết hai ngày nữa mới qua.
Vậy là có thêm một đồng minh từng cai ma túy đến phụ trợ. Đúng như Sok Xanh nói, ngày thứ hai con quỷ hành hạ Đinh Tính dữ dội hơn, anh ta quặn thắt những cơn đau. Đau bụng chẳng hạn, Tính rên siết tưởng như ruột đang đứt từng đoạn, hết đau bụng lại chuyển qua đau lưng… có như thế này mới biết sức chịu đựng của con người thật ghê gớm, tuyệt không một cái gì vô bụng Tính trong ba ngày. Đến chiều ngày thứ ba thì anh ta nằm thoi thóp như một cái xác sắp chết. Tóc tai rũ rượi, mắt thâm quầng và sâu hoắm. Sok Xanh nói:
– Vậy là con quỷ túy đi rồi. Qua khỏi cái tầng cuối của địa ngục này ít có thằng nào dám chơi lại lắm. Nhưng mà cũng không chắc đâu, tốt nhất là thằng này nên ở đây vài tháng, quay lại chốn cũ là ma quỷ bắt nhớ liền.
Đến ngày thứ tư. Tính đã tự động ngồi dậy, anh ta nghe đói bụng và thèm ăn:
– Thời điểm này – Xanh nói – nó thèm ác liệt lắm, nhưng giờ nếu chơi vô là sốc có thể chết tức khắc. Hồi sau giải phóng ba cái tệ nạn bị quét sạch. Mấy thằng nghiện hút như tụi tao vật vã như thằng Tính mấy hôm nay vậy.
– Bây giờ thằng này tính sao chú Xanh?
– Thời điểm này nó thèm ma túy gấp một trăm lần mình thèm rượu sau ba ngày không uống. Trước mắt là không cho nó vô chợ Suối Nho, vô đó gặp mấy thằng đang chơi là dính lại liền.
– Nó quen biết ai ở đây mà có hàng để chơi ông?
– Mày lầm rồi đa con. Ma túy nhận người thân nhanh lắm. Cỡ thằng Tính đây vô chợ đi chưa hết nửa vòng là biết thằng nào chơi liền. Một cái nháy mắt là kéo nhau vô hẻm kết tình huynh đệ.
Nghe Sok Xanh nói cả nhà Vũ Tân canh Tính còn hơn canh tù. Nhờ canh ke kỹ lưỡng, thêm tích cực bồi dưỡng sau những ngày khốn đốn Tính hoàn dần lại hồn.
Tính ở Suối Nho thêm sáu tháng. Ma túy không còn ám ảnh, tự tin mình đã chiến thắng thần chết, tự tin mình sẽ lấy lại nhân cách, danh dự sau chừng ấy năm vùi xuống bùn đen, Tính từ giã anh rể, chị ruột, từ biệt bạn bè. Nhảy lên xe bay một hơi về quê. Khi chiếc đò khuất bóng, Vũ Tân hỏi Sok Xanh:
– Ông nghĩ nó lâm lụy lại không?
– Có thể. Ông biết không, tôi có thằng bạn, sau giải phóng, cai xong nó liền đi kinh tế mới ở Đắk Mil. Được cấp đất làm cà phê, trồng tiêu bề thế lắm, lại là đoàn viên gương mẫu. Sau đó về Sài Gòn công tác, gặp lại bạn cũ vậy là lâm trở lại. Đơn vị phải cho người xuống bắt, cai sống một lần nữa mới được… Thằng em rể ông mới sáu tháng thì tái nghiện rất cao. Nhưng hy vọng hai đứa con là động lực để nó từ bỏ mà làm người…
***
Như lời Sok Xanh nói, di động báo vào Tính tái nghiện. Bên bàn rượu, Lâm Xung thở dài:
– Cứ tái đã đời đi, vào đây cai sống rồi cho định cư ở đây luôn.
– Mày nói tao nghe có lý à – Sok Xanh biểu đồng tình – Cho nó nếm mùi đau khổ thêm lần nữa.
Nhưng bước kế tiếp không cho ai nụ cười. Đinh Tính bị bắt về tội giết người. Kẻ bị giết là vợ của con nghiện. Chuyện lớn đến độ báo chí phải đưa tin. Giết người mà không lớn thì cái chi lớn? Bên bàn rượu cả bọn trầm ngâm:
– Anh Tân và mấy đứa bây không rành ma lực của ma túy đâu, nó là chúa của loài quỷ. Một con người dù dễ thương đến bao nhiêu, nghị lực kiên cường đến chừng nào cũng bị nó đánh đến chết. Khi có ta dễ thương lắm, linh hoạt lắm, nhưng khi thiếu thì nó khiến chúng ta hóa thành quỷ, sẵn sàng làm mọi thứ kể cả tội ác, ba cái ăn cắp vặt, ăn cướp chỉ là nhỏ lẻ… Thằng Tính mới thật sự là thằng đáng tội nghiệp.
– Tội nghiệp chi nữa chú – Lâm Trận nói – Nó ích kỷ, chỉ biết hưởng lạc cho riêng mình, con cái còn không nghĩ đến, thứ đó đem xử bắn là vừa.
– Nói đến đam mê, sa đọa thì mày thua chi nó. Rượu cũng làm mày ích kỷ vậy. Chỉ riêng rượu tao và mày còn không hạn chế được. Tao nói tội ở đây là bình thường thằng Tính rất dễ thương, rất có tình, biết yêu thương con cái và thương vợ có chồng bị nghiện ngập. Giờ đây trong bóng tối của trại giam, không còn bị ma túy hành hạ, con vật đã biến mất, chất người trỗi dậy lục vấn. Nó sẽ khóc và hối hận trong âm thầm bóng tối. Hiểu không?
NGUYỄN TRÍ
Source: http://tuongtri.com/2015/11/22/dung-dua-voi-su-chet/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.