Luận về… cái sự học
(Trích Luận ngữ tân thư)
lính thủy đọc,minh họa,kính chuyển và tùy nghi.
Đã
gọi là thầy (sư) thì không phân biệt cao thấp, cứ hơn một tí tẹo là có
thể làm thầy (nhất tự vi sư, bán tự vi sư). Chung quy chia làm hai hạng.
Hạng tiên sư và hạng tục sư.
Hạng
tiên sư vì người mà dạy cách làm người. Hạng tục sư vì tiền mà dạy cách
làm tiền. Hạng tiên sư “lôi“ kiến thức (vốn có sẵn) trong bụng học trò
ra. Hạng tục sư “nhét“ kiến thức từ ngoài vào. Tin theo tiên sư thì con
người là tiểu vũ trụ. Tin theo tục sư thì con người là cái thùng chứa
sách.
Hạng
tiên sư chỉ cho học trò thấy cái chỗ thiếu của mình. Hạng tục sư chỉ
cho học trò thấy cái chỗ giỏi của mình. Thấy thiếu thì lo lắng, muốn
được bổ sung, vì thế kiến thức tăng tiến. Thấy giỏi thì hung hăng, muốn
được thi thố, vì thế kiến thức dừng lại. Hạng tiên sư nương theo con
người mà hành đạo. Hạng tục sư nương theo chính trị mà hành nghề.
Nước
có đạo lý thì tiên sư nhiều hơn tục sư. Nước vô đạo lý thì tục sư nhan
nhản, có khi bói không ra một mống tiên sư nào. Chính trị đứng đắn chú
trọng đến tiên sư. Chính trị lưu manh chú trọng đến tục sư. Bởi thiên hạ
ai cũng quan tâm đến việc làm người thì chính trị khó bịp, ngôi vua
nguy như đèn ra trước gió, phải tử tế lắm mới mong giữ
được. Thiên hạ ai cũng quan tâm đến việc làm tiền thì chính trị tha hồ
bịp, ngôi vua chả cần tử tế vẫn có thể muối mặt mà cố đấm ăn xôi.
Giáo
dục cốt làm thay đổi dân trí. Song không phải bao giờ cũng theo hướng
nâng cao. Giáo dục vì dân nhằm vào cái chỗ sáng suốt của dân. Giáo dục
lừa dân nhằm vào cái chỗ mê lú của dân. Huống chi cái việc học làm người
kia lại vô cùng khó khăn. Bậc tiên sư dù cố đến mấy, rốt cuộc chỉ mang
tiếng vẽ đường cho hươu chạy. Mấy ngàn năm càng vắng ngắt bóng người…
Vẫn “Lời tựa“ trong “Luận ngữ tân thư“. Sau đây lại xin trích một phần của bộ sách đó:
Khổng
Phu Tử một hôm đang thư thái, bỗng buột mồm nói ra câu: “Hành tương tựu
mộc tác nhân nan“ (Người ta thường sắp chui vào quan tài rồi, mới biết
làm người là một việc khó). Các học trò nhao nhao thắc mắc. Ai cũng cho
rằng Ngài nói vậy là hơi bi quan. Làm người mà khó đến như thế, thì
chẳng lẽ cuộc đời này toàn… khỉ hết hay sao? Rằng cứ theo cái thuyết chữ
“Nhân“ của Ngài, thì miễn sao sống cho tử tế, có hiếu với bố mẹ, ông
bà, không ăn cắp ăn trộm, không lừa đảo hay hại ngấm hại ngầm ai… là
thành người được rồi. Chứ có gì ghê gớm mà Ngài phải kêu khó.
Khổng Tử bèn thuyết liền một hồi:
-Các
ngươi chỉ biết một mà chưa biết hai. Làm người trước tiên cần phải biết
phân biệt. Mà phân biệt đâu phải là một kiến thức đơn giản. Không biết
phân biệt sẽ không bao giờ cho ra cái hồn người. Kẻ không biết phân biệt
có ba việc mù mờ (nguyên văn: tam sự bất tri) như sau: Thứ nhất, ăn
không biết thế nào là ngon, uống chẳng biết thế nào là dở… như thế gọi
là: “thực bất tri kì vị“. Thứ hai, nói không biết nên nói với ai, nghe chẳng biết nên nghe ai nói… như thế gọi là: “xử bất tri kì nhân“. Thứ ba, đi không biết nên đi theo đường nào. Ngồi chẳng biết nên ngồi chỗ nào cho đúng… như thế gọi là: “hành bất tri kì đạo“.
Huống
chi các ngươi chỉ biết nghe theo một chiều, hiểu theo một chiều, tin
theo một chiều… duy nhất. Trên đời này không cái ngu nào sánh bằng ngu
đó. Không cái lười nào sánh bằng lười đó… Vừa ngu, vừa lười đến tận cùng
như thế, thì làm sao có thể tự hiểu được mình. Kẻ không hiểu được mình
thì đứng không biết mình đang đứng chỗ nào, đi chẳng biết mình sẽ đến
đâu… Thế rồi tự cao tự đại, thế rồi vỗ ngực xưng danh… tự cho là mình
khôn nhất thiên hạ. Lời nói hay chẳng bao giờ lọt vào tai nữa, cứ một
mực tin theo những hạng đểu giả. Kiến thức như thế thì dẫu cao mấy, thực
chất cũng chẳng khác gì kiến thức của một anh hoạn lợn. Không những tự
gây họa cho mình, mà còn gây họa cho người khác. Có khi gây họa cho cả
thiên hạ chưa biết chừng.
Các học trò nghe đến đó thì sợ toát mồ hôi. Bèn hỏi:
-Thế nào là tự gây họa cho mình?
Khổng Tử bảo:
-Người
ta vạch ra cái chỗ dở của mình để mong mình sửa, thì lại tưởng là người
ta chửi. Người ta nịnh cái chỗ đểu của mình để hòng kiếm chác, thì lại
tưởng là người ta khen… Rốt cuộc người đáng lẽ là bạn, thì lại nghĩ là
thù. Kẻ đáng lẽ là thù, thì lại cho là bạn… Lẫn lộn, u tối đến như thế
mà không gặp họa thì xưa nay chưa ai từng nghe nói đến bao giờ.
Các học trò nghe thấy thế thì càng sợ hơn nữa. Lại hỏi tiếp:
-Thế nào là gây họa cho thiên hạ?
Khổng Tử bảo:
-Hạng
người ấy mà làm tướng thì mất toi thành. Làm quan phủ, quan huyện nào
thì dân trong phủ, huyện ấy điêu đứng. Làm vua thì cả nước khốn nạn,
thậm chí còn mất nước vào tay ngoại bang. Làm thầy thì ngu đến cả trăm
đời sau… Thế gọi là gây họa cho thiên hạ.
Các học trò hỏi tiếp:
-Vậy cứ theo ý Phu Tử thì bao giờ chúng tôi mới có thể học thành người?
Khổng tử trả lời:
-“Ta
có thể dạy các ngươi hiểu thấu được lẽ đời (nhi bất hoặc – hết ngờ
vực). Song không thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng trời (tri thiên
mệnh – biết mạng trời).
Ta
có thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng trời. Song không thể dạy các
ngươi hiểu thấu được lòng người (nhi nhĩ thuận – nghe thuận tai).
Ta
có thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng người. Song không thể dạy các
ngươi hiểu thấu được lòng mình (tòng tâm kì dục, bất du củ – tùy lòng
muốn mà vẫn không thay đổi quy củ).
Ta
có thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng mình. Song không thể dạy các
ngươi khiến được lòng mình (lạc dĩ vong ưu – vui (theo đạo lý) mà quên
hết buồn phiền).
Ta
có thể dạy các ngươi khiến được lòng mình. Song không thể dạy các ngươi
(thấu suốt đạo lý) đến nỗi quên đi cả sự tồn tại của mình (bất tri lão
chi tương chí – không hề biết tuổi già của mình sắp đến)…
Xem thế thì biết, cái sự học làm người kia là… không biết đến bao giờ“.
Các học trò nghe như vịt nghe sấm. Bèn đề nghị:
-Phu
Tử có thể giảng kỹ hơn một chút được không? Vẫn biết học làm người là
một việc khó khăn, lâu dài. Song cớ sao lại rắc rối như thế?
Khổng Tử bảo:
-Đó
là những thang bậc từ thấp đến cao của cái sự học (hạ học nhi thượng
đạt). Cũng là những điểm “chết“ (nguyên văn: tắc tử) của kiến thức. Vượt
qua được những mốc ấy là một việc khó khăn nhất trong cái sự học của
muôn đời. Dừng lại ở bất cứ mốc nào cũng lập tức biến thành người ngu.
Các học trò lại hỏi:
-Thế nào là biến thành người ngu?
Khổng Tử bảo:
-Kẻ
ngu nhất trên đời là kẻ tự bằng lòng với kiến thức của mình. Dẫu đã
thấu hết lẽ đời thì cũng không bao giờ hiểu được lòng trời. Dẫu đã thấu
được lòng trời thì cũng không bao giờ hiểu được lòng người. Dẫu đã thấu
được lòng người thì cũng không bao giờ hiểu được lòng mình… Từ khi làm
thầy, ta kị nhất loại học trò học đến đâu giỏi đến đó. Học kiểu ấy nguy
như trứng để đầu gậy. Bởi kiến thức có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Kiến
thức đã dừng lại, thì hậu quả tai hại sẽ không biết đâu mà lường được.
Có khi còn biến thành một kẻ lưu manh trí thức lúc nào không hay.
Nói đến đó, Khổng Tử bỗng buột mồm thốt ra một câu than thở:
-Ôi! Kẻ học giả lúc nào cũng có sẵn sàng một cơ hội lớn để trở thành một tên… thậm ngu ngốc, thậm lưu manh.
Các học trò nghe vậy thì không ai bảo ai, tất cả đều nhất tề thở dài đánh sượt một cái. Lại hỏi tiếp:
-Phu
Tử nói thế thì chúng tôi cũng đành cố gắng học được đến đâu hay đến đó,
học mãi không dám dừng lại. Chứ còn biết làm thế nào. Không hiểu những
đời sau này không có Phu Tử, thì rồi có ăn thua gì không? Hay là chỉ
sinh ra rặt những hạng bịp bợm, kiến thức đã như anh hoạn lợn, mà đểu
giả, bất lương thì không ai sánh bằng. Nhưng chẳng hay Phu Tử có thể lấy
ví dụ về cái việc học làm người là rất khó ấy, cho chúng tôi nghe được
không?
Khổng Tử bèn ví dụ bằng mấy câu chuyện sau đây:
Câu chuyện thứ nhất:
Ta
(Khổng Tử) từng có một học trò xưng là Tử Hư. Y là một người rất say mê
cây cối. Cây càng cổ thụ, y càng mê mẩn. Không ngày nào là y không tìm
đến một nơi có cây cao bóng cả, có tán rộng như những chiếc dù vĩ đại,
che rợp cả một vùng, cành lá xanh tốt sum xuê để ngắm nghía, xuýt xoa…
Ngắm mãi không biết chán, xuýt xoa mãi không mỏi mồm. Lại tưởng tượng
mỗi tán cây như một nước, mỗi nhánh, cành như một phủ, huyện, mỗi lá cây
như một kiếp người… còn thân cây như một vị hoàng đế. Sự hâm mộ kể cũng
đến thế là cùng.
Một
hôm, y chợt phát hiện thấy từ một thân cây to lớn mà xưa nay y vẫn hâm
mộ, vẫn ngắm nghía ấy bỗng nhú ra những mẩu gì tròn tròn, xam xám, mềm
mại như lông thú. Những mẩu ấy cứ mỗi ngày lại thò dần ra. Vài hôm sau
thì rõ là những cái đuôi chồn. Những cái đuôi chồn vắt vẻo, ngoe nguẩy ở
thân cây nom đến kinh. Cây không mọc cành, đơm lá… mà lại mọc ra những
cái đuôi chồn? Đó là điều mà y không thể chấp nhận, không thể tin được.
Y
quyết tâm giữ gìn sự hâm mộ, còn hơn giữ gìn con ngươi của mắt mình.
Nhưng những cái đuôi chồn thì cứ sờ sờ ra đấy, làm y không chịu nổi. Y
bèn thắc mắc với ta. Ta bảo: “Ngươi đã có thể tin được rằng mỗi thân cây
như một vị vua, thì tại sao lại không tin được rằng từ đó có thể mọc ra
những cái đuôi chồn? Chớ vì sự hâm mộ mà sinh ra lú lẫn. Kiến thức của
ngươi một khi đã cố chấp như thế thì khó có thể làm người được“.
Câu chuyện thứ hai:
Ông
Mỗ làm quan tể ở ấp Trâu là một người có tiếng ngay thẳng, thanh liêm,
rất ghét thói nịnh bợ. Vì thế pháp luật được thi hành. Dân ấp Trâu vui
vẻ làm ăn, không tranh giành, đểu cáng với nhau. Trẻ con biết kính trọng
người lớn, người lớn thương yêu, đùm bọc trẻ con. Ban ngày ra đường
không ai nhặt của rơi. Tối về nhà không phải khóa cổng.
Con trai, con gái đi riêng hai bên đường, không bậy bạ, sàm sỡ với nhau…
Tất cả nhờ ở cái đức của ông quan Mỗ ấy mà có được như thế.
Tưởng
làm người mà được như ông Mỗ thì ai còn nghi ngờ gì nữa. Tất nhiên xung
quanh ông cũng không thiếu những kẻ xấu, những kẻ cơ hội, bất lương.
Chúng tìm mọi cách để nịnh nọt, lung lạc cái đức của ông hòng kiếm chác
này nọ. Song ông Mỗ không những không hề lay chuyển, mà còn thẳng tay
trừng trị, khiến chúng không dám ho hoe gì nữa. Ấp Trâu ngày càng thịnh
vượng.
Thế
mà cũng chẳng được bao lâu. Có ai ngờ một người như ông Mỗ cũng đến lúc
thay đổi. Ông bắt đầu thích những lời tâng bốc, ca ngợi. Ông bằng lòng
và kiêu ngạo với những gì mình đạt được. Ông nhắm mắt, bịt tai trước
những lời nói thẳng, những kẻ can gián. Thậm chí còn sai người bắt bớ,
bỏ tù họ. Dần dần, ông biến hẳn thành một ông quan bịp bợm, lèo lái, vừa
thích nịnh, vừa ăn của đút như ranh. Đám tay chân cũng nhanh chóng a
dua theo. Chúng tha hồ nhân danh pháp luật để ăn cắp trắng trợn mọi thứ
của dân, không cho dân được kêu ca, oán thán gì…
Ấp
Trâu trở thành một nơi tăm tối nhất thiên hạ, chính trị đểu giả, lưu
manh không nơi nào sánh bằng. Dân chúng bị cưỡi lên đầu lên cổ đã đành,
lại còn không dám hó hé, suốt ngày phải ca ngợi, mở mồm ra là phải nói
lời biết ơn cái lũ đầu trâu mặt ngựa, cầm đầu là ông quan Mỗ ấy(!). Biết
ơn lũ kẻ cướp là một việc xưa nay chưa từng có. Chắc chỉ diễn ra ở nơi
có cái thứ chính trị đã biến thành lưu manh như kiểu ấp Trâu mà thôi.
Tại
sao ông Mỗ lại thay đổi nhanh chóng, lại trở thành một kẻ thối nát ghê
tởm như vậy? Trong khi ông từng có tiếng là một người ngay thẳng, ghét
cay ghét đắng bọn nịnh hót kia mà. Ai đã bỏ bùa mê thuốc lú cho ông?
Nguyên
nhân té ra rất đơn giản. Tất cả chỉ tại lũ chó nhà ông. Trong nhà ông
Mỗ nuôi một đàn chó, gầy, béo, đốm, khoanh, vàng, vện… đủ cả. Hàng ngày
đi làm về, chúng tranh nhau vẫy đuôi mừng ông rối rít. Con thì liếm
chân, liếm tay, con thì ngửi quần áo, con thì cố tru lên những tiếng sủa
ra vẻ hớn hở, vui mừng… Chúng thi nhau nịnh ông bằng đủ các động tác,
cử chỉ làm ông vô cùng hả hê.
Ông
Mỗ từ chỗ thích cái sự nịnh nọt ấy của lũ chó, dần dần đâm ra thích
được cả người nịnh. Nhất là những kẻ có cái lối nịnh cũng na ná như lũ
chó kia thì ông lại càng thích. Mà những kẻ đó nào có thiếu gì. Tài bắt
chước chó của họ thì không chê vào đâu được. Họ không những nịnh bằng
giọng lưỡi, động tác, bằng sự liếm láp y hệt loài chó… mà còn nịnh bằng
cả văn chương, nhạc, họa… Thậm chí sẵn sàng bóp méo cả sử sách để làm
hài lòng ông…
Thế
mới biết làm người quả là một việc khó khăn. Duy trì sự tử tế quả là
một công phu nan giải. Có khi bị hỏng, bị dang dở giữa chừng chỉ vì lũ
chó nuôi trong nhà. Vì thế, kẻ đã quyết chí làm người thì phải cảnh giác
với từ con chó trở đi.
Những
điều trên đây rút ra từ ghi chép của Nhan Hồi -một học trò yêu của
Khổng Tử. Khổng Tử có lần đã nói: “Này Hồi! ta sở dĩ thích ngươi, chính
bởi ngươi là một học trò học đến đâu thấy thiếu đến đó. Vì thế kiến thức
không bao giờ dừng lại, cái ngu, cái xấu không có cơ hội đến gần được
với ngươi…“. (nguyên văn: tri nhi bất hạn, ngu xú bất cận).
2/2006
Phạm Lưu VũSource Internet.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.