Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Những Mẫu Truyện Thật Ngắn




Người già là ai
Có một lúc tôi phải đi làm xa, từ miền Đông sang tận Perth ở Tây Úc để vào làm trong Sở Điện Lực của Tiểu Bang đó. Sau mấy tuần lễ bù đầu vì nhiều cái mới lạ, tôi đã quen quen với đời sống của nhiều người làm việc chung. Perth là một thành phố chỉ hơn 1 triệu người nhưng xinh xắn và dễ thương. Các bạn kỹ sư làm chung có nguồn gốc từ rất nhiều nước khác nhau. Tất cả đều vào một “melting pot”. Có một người mà tôi chú ý đặc biệt là một tay Kỹ Sư gốc Mã Lai, làm ở đây đã lâu năm nhưng rất hay cáu kỉnh ít khi vừa ý những chuyện  chung quanh. 
Sau vài tháng thì tôi đã quen đủ và bắt đầu nổi máu “tếu”, hay kể những chuyện vui cười cho các bạn nghe, rồi lâu lâu chọc ghẹo những trự thấy có vẻ hơi “kỳ dị”. Tất nhiên tay Kỹ Sư gốc Mã Lai kia không thể là ngoại lệ. Anh ta là người  có kiến thức sâu rộng trong ngành của mình nên khi nghe những câu hỏi có vẻ ngô nghê thì tỏ vẻ bực bội và than phiền. Nhiều lúc ghé lại nói chuyện chơi, tôi nhận xét là mặc dầu anh ta biết rất nhiều, rất sâu trong việc mình làm nhưng ra ngoài ngành một chút thì anh ta rất yếu. Hình như anh làm một chỗ suốt cả 15 năm nay nên thành chuyên viên trong ngành hạn hẹp của anh. Tôi hay ghé lại hỏi thăm, nói chuyện tếu và lâu lâu lại chọc ghẹo những sở đoản của anh. Khi anh tung ra sở trường thì tôi né, bảo là không quan trọng làm anh ta tức tối mà không cãi lại được. 
Sau mấy lần “so chưởng” bị te tua, anh ta nghiêm giọng bảo tôi:
- Anh không nên giỡn với tôi nhiều như thế. Tôi thuộc loại “già” rồi đó nghe.
- Xin lỗi anh. Thế anh năm nay bao nhiêu tuổi?
- Tôi 52 tuổi rồi đó nghe bạn. Đừng có giỡn. 
Tôi nghe thấy anh nói mà xém phì cười, lăn xuống đất nhưng vẫn cố bình tĩnh:
- Xin lỗi, anh vẫn còn trẻ hơn tôi mấy tuổi đó nghe. 
Anh ta bỗng hoảng hốt, nhìn tôi bẽn lẽn, ngạc nhiên và cười trừ. 
Từ đó chúng tôi lại thân với nhau. Có lẽ anh ta thích chơi với tôi vì thấy mình vẫn còn “hy vọng”. Còn tôi thì thích chơi với anh ta vì tự nhiên thấy mình còn quá trẻ. Và anh ta từ đó không còn gắt gỏng nữa và tất nhiên không còn dám khoe “già” nữa. 
Người già là ai?

Trái tim kỳ dị
 Có một lúc tôi đọc truyện võ hiệp của Kim Dung, nhớ mang máng hình như là Thiên Long Bát Bộ thì phải. Có một gia đình nhà võ là Mộ Dung Cô Tô ở phương Nam xa xôi chuyên xử dụng một ngón võ độc đáo là “Nhất Dương Chỉ” học từ Đoàn Nam Đế truyền bởi Vô Địch Võ Lâm Trung Thổ là Vương Trùng Dương. Món này dùng ngón tay trỏ mang đầy công lực thượng thừa để “chọc” vào những chỗ yếu hay huyệt đạo trên thân thể của đối thủ. Nếu đánh trúng vào tim thì đối thủ sẽ chết tại chỗ.
Truyện kể rằng một ngày kia, Mộ Dung Phục là một cao thủ trẻ của gia đình này giao chiến với một kẻ thù. Anh ta dùng Nhất Dương Chỉ đánh vào tim kẻ thù. Tưởng là kẻ thù chết ngay nhưng hắn lại không chết mà nhân cơ hội tẩu thoát được. Mộ Dung Phục rất xấu hổ vì võ công mình còn thấp kém nên đau khổ, sám hối và ngày đem cố gắng luyện tập thêm.
Có một điều mà Mộ Dung Phục không biết được là trái tim đối thủ của chàng không ở bên trái mà lại ở bên phải. Bởi thế mà hắn chỉ bị thương chứ không chết.
Đọc tới đó thì tôi nghĩ đây là chuyện hoang đường. Làm gì mà có người có tim bên phải. Học Vạn Vật thì biết là tim nằm bên trái lồng ngực. Đây là điều hiển nhiên không thể chối cãi.
Về sau này sang Úc tôi gặp lại một ông bạn cũ là BS ở Melbourne. Anh ta bảo anh là người có trái tim nằm bên phải. Anh kể rằng khi đi chụp quang tuyến lần đầu tiên, BS coi hình chới với, dở hình qua, dở hình lại mà vẫn không ổn con mắt. Một hồi mới định ra là anh có tim bên phải.
Đây là một hiện tượng đã được Y Khoa công nhận là có. Danh từ khoa học chỉ “tim bên phải” là "Dextrocardia".
Từ đó về sau tôi mới nhận xét là tác giả Kim Dung, tuy viết truyện võ hiệp, bịa nhiều chuyện nhưng không phải lúc nào cũng bịa.
Người đẹp trong tranh
Hồi nhỏ tôi hay đọc những truyện cổ  tích. Có một chuyện kia tên là “Bích Câu Kỳ Ngộ”  kể là có một chàng văn sĩ kia, tên Tú Uyên ở Bích Câu (gần Hà Nội) đời vua Lê Thánh Tôn được chỉ dẫn để mua được một bức tranh có 1 người thiếu nữ đẹp để trong nhà.
Khi ăn chàng thường sắp hai chén cơm và mời người trong tranh ăn. Khi chàng không có nhà, thiếu nữ này ra khỏi tranh và chăm sóc cơm nước mỗi ngày cho chàng. Rồi có một lần chàng về nhà bất chợt, rình và “tóm” được người đẹp này Người đẹp trong tranh từ đó ra khỏi tranh luôn và chàng cưới làm vợ.
Rồi có lúc tôi xem ảo thuật, có một chàng Ảo Thuật Gia kia vẽ một bức tranh trong đó có một người đẹp mà anh thích. Vẽ xong anh đứng dậy nắm tay người đẹp này và từ  từ  lôi nàng từ  trong tranh ra. Thật hay.
Từ đó tôi bắt đầu nghĩ chắc người đẹp trong tranh đi ra ngoài chắc cũng không phải là chuyện hoang đường.
Nhớ lại ngày xưa ở Sài Gòn tôi thường đọc báo Ngôn Luận, có bé Ngôn, bé Luận, Chị Huyền và anh Hiếu Kỳ. Tôi rấy thích vai trò của Chị Huyền hay giải thích những thắc mắc của hai bé Ngôn và Luận.
Hôm nay ngồi đây, nhớ lại chuyện ngày xưa và cứ tưởng Chị Huyền chỉ là một nhân vật trong tranh nhưng nay chị đã bước ra ngoài. Một Bích Huyền bằng xương bằng thịt.
Nhà ta nghèo
Hồi nhỏ ở VN, ba tôi thường cấm ngặt những trò bài bạc, bảo là “Cờ bạc là bác thằng bần”. Tôi chỉ biết có 3 thứ đơn giản: Tam Cúc, bài cào và Cạc Tê. Chỉ được đánh 3 ngày Tết. Sau đó là ông đốt hết.
Khi sang Úc, tôi bị bạn bè cười vỡ bụng vì không biết những thứ bài cao siêu như Phé, Xập Xám v.v. Lâu lâu phải năn nỉ để chúng nó dạy cho mình nhưng rồi cũng chẳng rành cho lắm.
Sau 6 tháng ở Sydney học tiếng Anh, chúng tôi được phân tán đi các trường Đại Học toàn nước Úc. Tôi được gởi đi học ở Queensland University ở Brisbane.
Học ròng rã hết một năm tới hè, tôi và vài người bạn xuống Sydney chơi và  thăm lại vài bạn cũ.
Gặp một anh học ở Sydney University. Khi vào phòng anh trong Đại học xá, tôi bỗng chú ý có một cái bảng lớn treo trên tường.
Bảng này có vỏn vẹn 3 chữ “NHÀ TA NGHÈO”.
Tôi ngạc nhiên không hiểu nhưng vì nhiều người khác ở đó nên không dám hỏi. Lòng cứ thắc mắc tại sao? “nghèo” mà lại “nổ lớn” à? Nghịch lý! Kỳ dị!
Môt hôm gặp một người bạn khác, anh này cho biết đây là kết quả của những đêm thâu thức trắng, sát phạt bằng Phé, Xập Xám và Sọt Tê của anh bạn kia. Chơi với các đàn anh trong Đại Học Xá, anh thiếu kinh nghiệm nên thường là nhẵn túi. Anh bèn để bảng lớn nhắc nhở cho mình là đừng nên chơi nữa vì gia đình nghèo  không thể nào giúp được về chuyện tiền bạc.
Suy nghĩ lại, Ba tôi đã đúng và cấm tôi đúng.  Về sau tuy biết rành các món Phé và Xập Xám nhưng tôi cũng chẳng ham mê. Cũng chả hiểu sao dân VN hễ cứ “bài” là phải “bạc”, tức là đánh bài thì phải đánh tiền. Úc nó đâu có thế. Chơi các loại bài như 500 và Bridge đâu cần phải đánh tiền..


Nguyễn Thành Thụy (JT)
***

1- Nồi cá bống kho tiêu
Ba mươi tuổi đầu, lận đận chiến chinh, chưa kịp lấy vợ thì trời sập.  Đi tù.  Mẹ thăm nuôi 6 tháng một lần.  Quà chỉ có nồi cá bống kho tiêu và nước mắt thương con.  Được 3 năm thấy mẹ già đi, tóc bạc phơ. Thương mẹ, hắn bảo mẹ đừng lên thăm nữa. Nhưng đến kỳ thăm lại đi ra đi vào, trông ngóng mẹ.  Suốt hai năm không thấy mẹ lên thăm.
Được tha, về nhà mới hay khi mẹ về gặp mưa bị cảm nặng trong lần thăm nuôi sau cùng và đã qua đời hai năm rồi.  Giỗ mẹ, hắn đi chợ mua cá bống về kho tiêu. Giỗ xong bưng chén cơm và đĩa cá bống kho tiêu cúng mẹ xuống ăn, hình như có vị mặn của nước mắt.

2- Tình đu
Mười tám tuổi, yêu tha thiết, tỏ tình.  Nàng chu mỏ: học trò ,nhỏ xíu, bày đặt.  Hai mươi hai, Thiếu úy Sư Đoàn 18, về phép đến thăm, nàng lạnh lùng.  Sợ làm góa phụ lắm.  Hai mươi sáu  Đại úy Trưởng khối CTCT Trung Đoàn.  Khó chết rồi, xin bỏ trầu cau.  Nàng ậm ừ để suy nghĩ lại đã. Tháng 4/75 chạy giặc, lạc mất nhau.
Ở tù ra, gặp lại.  Nàng đã có chồng, hai con. Buồn và mặc cảm, thôi cứ ở vậy không lấy ai. Ba mươi năm sau, lận đận quê người ,gặp lại.  Nàng chồng chết, các con trưởng thành ra ở riêng.  Mừng rơn ,mời nàng đi ăn cơm tối nhà hàng. Tỏ tình.  Nàng thẳng thừng: già rồi bận bịu nhau làm gì, ở một mình cho khỏe.

3- Hai ch em
Chị quen anh Hân, trung úy phi công.  Anh đến nhà chơi, thấy em gái quấn quít Hân, chị nhường.  Hai người tổ chức đám cưới, chị gom hết tiền để dành tặng đôi vợ chồng mới.
Em có thai đứa con đầu lòng được 6 tháng thì Hân đi tù cải tạo. Chị thương em  đang có con dại, thay em đi ra Bắc thăm nuôi Hân.  Con được hai tuổi, em đi buôn hàng chuyến, lỡ có thai với người tài xế. Chị tiếp tục đi thăm, dối Hân em dẫn con đi vượt biên rồi. Thấy Hân mừng cho tương lai vợ con mình, chị xấu hỗ, tủi thân, âm thầm khóc lặng lẽ trên chuyến tàu lửa từ Hà Nội về lại Sài Gòn.
Hân về, biết sự thật.  Buồn, dẫn con gái đi vượt biên.  Nghe tin hai cha con chết trên biển, chị lập bàn thờ.  Lấy tấm hình Hân đứng bên cạnh chiếc máy bay phản lực F5 Hân tặng chị hồi mới quen rọi lớn ra, bỏ vào khung đặt lên bàn thờ, chị khóc gọi Hân ơi…

4- Trả hiếu
Thằng Út đói bụng, tìm Lan. Chị ơi nấu cho em gói mì. Từ sáng đến giờ hai chị em chưa ăn gì cả. Nhà hết mì gói ăn liền lại hết cả gạo.
Lan dỗ dành , ba đi thồ về thế nào cũng mua bánh mì cho em. Trời tối dần vẫn không thấy ba về, Lan dẫn em ra đầu hẽm nơi anh Tư sửa xe gắn máy, ngồi đợi. Tư và Lan thương nhau đã hơn hai năm. Tư đang cố dành dụm ít tiền để sang năm làm đám cưới. Trời tối hơn, chú Bảy xe thồ chạy về báo tin ba bị xe đụng gãy chân rồi.  Bệnh viện đòi 5 triệu mới chịu bó bột.
Lan về nhà thay áo, chạy vội ra nhà dì Năm đầu phố. Dì ơi con bằng lòng. Đêm bán trinh cho ông Đài Loan, Lan khóc lặng lẽ.  Anh Tư ơi, cho em xin lỗi…


                                                                        5- Khói thuốc
Năm thứ hai ở Đại học CTCT Đà Lạt, Duy quen Trinh, học năm thứ nhất ở Đại học Chính Trị Kinh Doanh.  Hai đứa yêu nhau tha thiết, thề hẹn sống chết với nhau . Tốt nghiệp, Duy về Sư Đoàn 5 bộ binh, hành quân liên miên Bình Dương, Bình Long, Phước Long.  Đêm hành quân giăng võng nằm trong rừng cao su Đồng Xoài, Duy mơ có dịp về phép Đà Lạt, cùng Trinh tay trong tay dạo khắp Thành Phố Sương Mù, rồi vào Cà phê Tùng gọi một gói thuốc Capstan, một tách cà phê sữa, một ly sữa đậu nành nóng, cho ấm.
Trinh ra trường về nhà ba mẹ ở Sài Gòn.  Duy xin phép thường niên được 7 ngày, ghé thăm. Trinh báo tin ba mẹ gả em cho anh giám đốc Trung Á ngân hàng. Cưới xong chắc em cũng vào làm ở đó luôn cho tiện. Mẹ bảo em hãy quên ông Trung úy đó đi.
Hai tháng sau Duy bị thương về nằm Tổng Y Viện Cộng Hòa.  Anh lính đơn vị cử đi theo chăm sóc chạy về báo tin hôm nay đám cưới cô Trinh, thấy nhà trai tới với nhiều xe hơi sang trọng lắm.
Duy chống nạng ra ngồi trước hiên, châm điếu thuốc.  Thẩm quyền! bộ ông đang khóc đó hay sao? Không phải đâu, chỉ là khói thuốc lá cay cay làm chảy ra nước mắt…


6- Chồng xa
Tin vào chủ trương của lãnh đạo ủy ban nhân dân huyện, cha Hạnh bỏ lúa đổi sang nuôi tôm xuất khẩu. Vay của ngân hàng nhà nước 3 tỷ bạc. Tôm chết trắng ruộng, lỗ nặng. Đến hạn trả nợ, không trả được bị ngân hàng hăm tịch thu nhà. Vịnh, em trai đang học lớp 10 muốn bỏ học đi làm thuê.  Hạnh khuyên em cứ tiếp tục học lên đại học, mong sau nầy đổi đời.  Nợ nần của gia đình để chị lo.
Nuốt nước mắt vào lòng, Hạnh lên Sài Gòn tìm mối lấy chồng Đại Hàn.  Được ba tháng chị gọi phôn về thăm Vịnh, dặn dò em cố gắng học và chăm sóc cho cha.  Tiếng chị nghèn nghẹn như đang khóc. Thương chị,Vịnh nghẹn ngào hứa vâng theo lời chị dặn dò. Hai tuần sau, tòa lãnh sự Đại Hàn mời gia đình đến nhận bình đựng tro cốt của Hạnh.  Họ giải thích tại chị nhảy lầu tự tử…
Trên chuyến xe đò từ Sài Gòn về Long Xuyên, xe chạy qua những cánh đồng lúa bạt ngàn tận chân trời, Vịnh thút thít khóc gọi chị Hai ơi…
Unknow Author

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.