Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Nàng Đông - Nàng Xuân


Hôm nay đã là giữa tháng 10 nhưng cảm thấy như ngày đầu của mùa xuân.  Ở Nam bán cầu, mùa xuân vẫn thường bắt đầu vào tháng 9.  Năm nay chẳng biết sao nàng Đông lấn lướt nàng Xuân, đến tận cuối tuần rồi mà tuyết vẫn rơi đều trên những dãy cao nguyên kéo dài từ (tiểu bang) Victoria, sang đến tận rặng Blue Mountains (New South Wales) gần ngàn cây số về hướng Bắc.

Melbourne quả là Melbourne, một ngày có thể là 4 mùa huống chi là một tuần.  Bởi thế hôm Thứ Bảy vừa rồi trời vẫn mưa lạnh căm căm như đang tỉ tê với nàng Đông, sang đến Chủ Nhật nắng vàng rực rỡ như nàng Xuân đã trở về từ lâu lắm rồi.  Có thể ví von "chàng Melbourne" quả thật đào hoa, thiên hạ vẫn thường dẫu có bay bướm đến đâu thì cũng phải tiễn nàng này đi trước khi chờ nàng khác đến, đằng này chàng cứ tung tăng một lúc với 4 nàng. 

Có lẽ thế mà lắm người thích Melbourne, dẫu Tasmania có hoang vắng, Adelaide có êm đềm, Canberra có thơ mộng, Sydney có nhộn nhịp hay Brisbane có nắng vàng rực rỡ - hơn.

Với dân cày, Chủ Nhật là ngày "sung sướng" khi không phải nghe tiếng alarm kêu réo đinh tai.  Tỉnh dậy vói tay mở chiếc radio bên cạnh rồi mơ màng, nếu tai muốn nghe thì nghe còn nhỡ nếu mắt muốn đánh tiếp một giấc nữa cũng chẳng sao. 

Tận hưởng cho hết cơn mơ, kéo màng cửa sổ - Ôi! nắng vàng rực rỡ. 

Trời đẹp quá! ăn trưa xong phái đưa con gái đi đạp xe một vòng. Chưa biết sẽ đi hướng nào? Hướng Nam chạy dọc theo bãi biển, nhưng hôm nay không biết bao nhiêu chiếc xe kéo tàu câu đậu đầy trong bãi tràn ra cả ngoài đường.  Thôi xoay sang hướng Bắc vậy, hồ Cherry Lake  ở đây đường xe đạp chạy quanh hồ cũng khá đẹp.  À quên rồi, đây là bãi tụ tập của gia đình mấy chú Rệp, người xe đông đúc - không xong phải quay đi hướng khác.  Ưm ... thôi quay về hướng Tây thử xem, nước biển xanh rì đã hiện ra trước mắt.

Cỏ non xanh rờn điểm hoa vàng hoa tím, sóng vỗ róc rách, gió mát trời xanh...  Thiên đường là đây còn tìm nơi đâu?  Lâu lâu có đi sang các nước Á Châu khi trở về mới thấy đất nước này đẹp làm sao!  Con người ở đây may mắn làm sao! Trước những cảm nhận này mọi khó khăn hàng ngày đã trở nên vô nghĩa.



Đôi khi chỉ vì những lo âu vụn vặt mà hạnh phúc tràn đầy hiện hữu quanh ta bị che mờ - Quả là vô minh!

Làng Nam
10-2012.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.