Cuối năm rồi, lâu lắm mới về gặp lại ông Cậu ở Sài Gòn, ông rủ:
- Đi ăn thịt chó không?
Tự dưng tôi trả lời:
- Không, con không muốn đi Cậu.
Mấy ngày sau, trên một chuyến xe bus đi tour cùng với những người bạn, khi đi ngang qua đèo Hải Vân một chiếc xe chở đầy những con chó thân hình đa phần ốm yếu nhìn thật tội nghiệp. Gần mười mấy đứa nhỏ sinh ra & lớn lên ở nước ngoài trông thấy cảnh này chúng la thất thanh làm náo loạn cả chiếc xe bus. Chúng quay lại hỏi bố mẹ:
- Why?
Tour đi ra ngoài Bắc lại có người rủ ăn thịt chó, tôi buộc miệng trả lời:
- Dạ không ...
Sinh ra trong một gia đình có máu "Bắc Kỳ", việc ăn thịt chó chẳng còn lạ gì. Thế mà chẳng biết tự bao giờ, đã lâu lắm rồi tôi tự dưng quyết định không làm việc này nữa ...
***
Sâm Hoài Nguyễn
Những đôi mắt biết nói
Từ ngày quen anh, khi vui, bạn bè rủ rê, hai đứa ra quán “Cầy tơ” ở ven sông Sài Gòn. Gió mát, trăng thanh, chuyện trò rôm rả, tuổi trẻ nghịch ngợm và vui tươi, bạn anh nói đùa “Em ăn thử đi, ngon lắm. Sống trên đời ăn miếng dồi chó, chết xuống Âm phủ biết có hay không...”. Nàng rụt rè ăn thử, quả thật cũng thơm ngon.
Lâu lâu bận rộn không đi ăn cũng thấy thèm hương vị bùi bùi của miếng thịt cuộn trong lá mơ lông tím, nhấm lát riềng non, chấm mắm tôm chanh, đường, ớt, sả; miếng lòng dồi nóng hổi thơm mùi đậu xanh, mùi rau ngổ…Trời mưa, nàng rủ anh đi ăn. Hai đứa hăm hở đội mưa đi ăn “Cầy nồi đất”. Kể cũng thú vị.
… Cho đến một ngày, bác ruột của nàng bị ốm nặng ở thành phố Vĩnh Long, hai mẹ con nàng khăn gói xuống thăm bác. Nấu xong bữa cơm bếp củi cay xè hai mắt mời bác, nàng đi vòng ra thăm vườn. Hai vợ chồng con gái bác tần tảo vườn nhà. Vườn rộng 3 ha đất. Trong chuồng, hai con bò béo mập có bầu đủng đỉnh nằm nhai cỏ. Hai ao nuôi ba ngàn con Ba ba lớn bằng bàn tay. Một trăm con gà cho hàng chục trứng sạch mỗi ngày. Ba chục con heo nhỡ réo rắt trong chuồng.
Vườn nhà Bác thật thích. Bên cạnh khu đất trống, một thanh niên đang dùng máy đập chó… Máu chảy đỏ bầm làm nàng hoa mắt, xây xẩm mặt mũi. Con chó không còn sức để kêu to, chỉ còn rên ư ử, đau đớn, van xin. Nàng nhắm mắt lại và chạy vội ra ngoài.
Bên ngoài là một căn nhà mái tôn, hàn sắt bốn xung quanh, nhốt những con chó bị chủ đem tới bán, 40 ngàn một klogam hơi.
Gần ba chục con chó đủ loại đang nằm, ngồi nhìn ra cửa, lo lắng không biết khi nào mình bị bắt lên đoạn đầu đài. Chúng chẳng thiết ăn uống. Những cặp mắt to tròn, đen như hạt nhãn, hiền lành, trong veo ngước nhìn nàng như muốn nói. Nàng nhìn thấy một chú chó lông màu đen pha xám nhạt, rất đẹp có hai đốm đen ở trên mắt, cặp mắt không rời nàng “làm ơn cứu tôi !!!!”...
Con chó Becgie già què một chân, chung số phận sau một thời gian oanh liệt bảo vệ cho chủ nhà. Những con chó lai chó sói tuyệt đẹp, lông màu vàng xám, đôi mắt tinh anh. Chị chó vừa sinh con bụng còn lặc lè sữa…; Những chú chó tơ lông mượt không biết mình được nuôi để bán làm thịt; Chó nhà hiền lành nhưng chủ vì lý do nào đó không muốn nuôi … Chúng buồn bã ngước cặp mắt đen nhìn nàng. Những đôi mắt tối sầm khi nghe tiếng rên rỉ đau đớn trăng trối của bạn. Chúng rít lên ai oán…
Nàng đi giật lùi ra cổng, né tránh không dám nhìn vào những đôi mắt đó. Trái tim nàng thắt nghẹn. Cảm giác buồn nôn nghĩ về những miếng dồi chó trước đây…
Từ đó, không ai có thể mời được nàng đi ăn “cầy tơ“ nữa.
Source Lá Thư Úc Châu (Tony Son Nguyen).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.