Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Chiếc áo Jean xưa


Biết sắp xa nhau, anh đưa em về quê, đi Phà ngang qua sông Cữu Long, gió lồng lộng thổi. Anh còng lưng đạp chiếc xe mini, em ngồi sau lưng áp má mình vào lưng anh, ngửi mùi da thịt người yêu, nơi người anh tỏa ra mùi mồ hôi, và anh vẫn cố đưa em về trước khi trời tối. Về quê của em, ngồi dưới mé sông bên cầu Cái Cối, gió đêm lành lạnh, hai kẻ yêu nhau nghẹn ngào trước phút chia ly. Anh cởi chiếc áo Jean mình đang mặc, cúi xuống ghi vội hàng chữ " Chờ anh em nhé. Anh yêu em!" Rồi khoác lên vai em, anh nói thêm " Hy vọng chiếc áo này sẽ làm em đỡ lạnh giữa đại dương".
Thế là em đi vượt biển Đông, anh vượt biển sau em một năm, hai người xa tít, mất nhau luôn cho đến 33 năm sau. Tình cờ tìm đọc được một Truyện ngắn trên net, tựa là " Chiếc áo Jean xưa". Đọc tới đâu nước mắt anh rơi tới đó, vì chuyện này chỉ có hai người trong cuộc mới biết. Nhà văn này là ai mà biết chuyện này? Tình cờ tìm được địa chỉ của người xưa, em nay là một nhà văn, anh ra chợ mua một chiếc áo khác, gửi qua Âu châu, với hàng chữ: " Hy vọng với chiếc áo này sẽ làm cho em ấm khi xa anh!"

Bên kia bờ đại dương, nhà văn kia nhận được chiếc áo, như tìm lại mùi hương người yêu, và nàng chỉ biết khóc.

Võ thị Trúc Giang Lúa 9

Source Internet.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.