Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Thác loạn



Tình về thăm nơi mình đã ở ngày xưa nhưng đi qua đi lại chỗ chung cư cũ sao thấy xa lạ dưới mắt mình. Khu Albertslund nay thay đổi nhiều quá, đứng tần ngần nhìn tới nhìn lui, vẫn chưa biết căn Lejlighej của mình nằm khu nào. Ký ức mờ phai. Đó là lần đầu tiên trong đời một đứa con gái bỗng chốc xa quê hương, xa cha mẹ, xa người yêu, vượt biển sang Bắc Âu sống đời tỵ nạn, nghèo, lang thang, bơ vơ lạc lõng nơi xứ người. Nàng cố gắng chiến đấu với xã hội mới, với trường học, nhưng khó khăn nhất vẫn là chiến đấu với chính bản thân mình.  

Trong lớp laborant ở Roskilde thời 1978 có 5 đứa con gái, và 7 thằng con trai, mỗi Tình là con gái Việt nam, còn Perihan là con gái Thổ, ngoài ra Nicole, Iben và Annette là các cô gái Đan Mạch. Gái Đan mạch có mắt xanh, tóc vàng, da trắng, đôi ngực to trông thật đẹp, thật hấp dẫn, thật sexy. Vào thập niên 70 - 80 mà trai gái vùng Bắc Âu đã nỗi tiếng tự do về vấn đề luyến ái cũng như về tình dục.

Có những lúc ngồi trong lớp Frank cứ đưa mắt nhìn về phía Tình không chớp mắt, bắt gặp cái nhìn đó nàng lúng túng, chi phối, ước gì người yêu mình cũng ở ngay đây. Thật ra con gái Việt như nàng vừa mới lớn đã xa quê hương, xa cha mẹ, nhất là xa người yêu cùng trường, nàng chưa quen với con trai mắt xanh mũi lõ đừng nói chi để ý đến yêu thương với họ. Nàng không thể yêu con trai ngoại quốc vì nàng muốn chờ ngày hội ngộ với chàng trai Việt nam, người mà nàng đã trao trái tim từ trường sư phạm, anh nay đang sống bên Mỹ. Nàng muốn mình phải đấu tranh với xã hội mới, vừa đi học vừa chung thủy chờ đợi anh, giữ gìn cho anh.

Sắp nghỉ hè, đám bạn đề nghị rủ nhau đi cắm trại ở bãi biển Charlottenlund gần Hellerup, nơi đó ba của Kim có một Summerhus, gần Strandpark. Chiều cuối tuần cả lớp còn nán lại bàn tán xôn xao cho chuyến cắm trại. Tình cũng ngồi lại trong lớp nghe, nàng cũng thích đi chơi chung với bạn lắm nhưng nhìn những ánh mắt của bọn con trai nhìn mình háo hức, làm nàng hơi sờ sợ, sợ một cái gì đó mơ hồ. Đối với con gái Việt nam mới lớn, vừa sang hải ngoại sinh sống, cái gì càng cấm đoán thì càng gợi sự tò mò. Con gái mới lớn sống độc thân như Tình cũng rất tò mò về chuyện ấy. Ở Kobenhave nàng được cấp nhà riêng, được trợ cấp đi học, lần đầu tiên trong đời nàng sống riêng một mình, hoàn toàn tự lập, muốn đi đâu thì đi, về hồi nào thì về, toàn quyền quyết định do chính mình. Xa người yêu xưa khiến Tình buồn lắm, nhưng càng buồn, càng cô đơn nàng lại càng sợ sự trống vắng khi quay về căn phòng cô độc của mình. Sợ sự lạnh lẽo của đêm đen. Nàng quyết định đi cắm trại cuối tuần với đám bạn Đan mạch. Thấy Perihan không lộ vẻ hưởng ứng lại đứng lên ôm cặp ra về trước Tình liền chạy theo bạn, hai đứa đi song song ra bến xe buýt để về tới nhà ga Roskilde. Từ Roskilde nàng phải đi 3 trạm nữa mới về tới Albertslund, còn Perihan thì ngồi chờ xe lửa thẳng về Norreborg, gần Kobenhave.
Tình đưa mắt nhìn Perihan, hỏi:
- Mầy cũng đi theo cắm trại chung với lớp chứ?
Perihan lắc đầu:
- Tao không thể đi theo được!
Tình ngạc nhiên, hỏi:
- Sao không được? Vào ngày nghỉ cuối tuần mầy làm gì?
Perihan nhún vai, im không trả lời. Perihan chưa tìm được lời giải thích cho bạn gái hiểu. Tình thấy có cái gì khó hiểu với cô bạn gái người Thổ này.

Thứ hai tuần sau, trong giờ ra chơi, hai đứa cùng xuống cantine ăn cơm trưa, Perihan luôn mang theo hộp thức ăn cho mình vì nàng không ăn được thịt heo của cantine nấu. Perihan giải thích người theo đạo Hồi là vậy. Lúc này Perihan mới thố lộ cho Tình biết nàng không thể đi theo cắm trại được, vì hoàn cảnh gia đình. Nàng châu mày ngạc nhiên:
- Mầy phải làm việc trong xưởng may đồ giúp ba má mầy mỗi cuối tuần hay sao mà không đi được. Tao thấy rất buồn nếu mầy không đi chung với tao.
Perihan chần chừ một lúc, rồi nói thật nhỏ:
- Tao cũng tiếc, nhưng không thể đi cắm trại với lớp được vì...vì có con trai đi chung!
- Trời, vậy mà cũng làm tao hết hồn. Có tao đi theo mà, có con trai theo cắm trại thì đã sao !!
Tình biết mình đang dối lòng mình, chính nàng cũng lo lắng cho một phút yếu lòng của đứa con gái. Nàng sợ mình sa ngã vào vòng tay của những chàng đẹp trai Đan Mạch. Người xưa thường nói " con gái khôn 3 năm dại 1 giờ", hiện nay nàng không còn cha mẹ anh em ở gần để cấm đoán việc mình làm. Nàng được phép "thả lỏng mình". Nàng thầm nghĩ. Quay lại nhìn bạn gái với sự cảm thông, Tình nắm tay Perihan, hai đứa là bạn gái ngoại quốc trong lớp nên khá thân nhau. Tình bỗng gợi ý :
- Ê Perihan, hay là tao đi với mầy tới nhà và xin phép ba má mầy nhé, mầy nghĩ ý kiến đó có tốt không?
Perihan lắc đầu giọng cứng rắn:
- Tao biết là không có cách nào để lay chuyển được ba má tao đâu mầy ơi! Tao đã khóc với má tao, nhờ má xin phép với ba, nhưng một khi ba nói không, tức là sự việc không thay đổi được nữa. Má tao rất bực mình tại sao tao cứ nằng nặc đòi đi theo cắm trại với lớp cho bằng được.
- Đó, mầy là con gái đi học và sống bên bắc Âu, chứ có phải bên Thổ đâu nà!! Thôi để tao thử nói chuyện với bác gái lần nữa, có tao đi theo biết đâu bác lại chẳng an tâm cho mầy theo...
Perihan lắc đầu:
- Thôi, cảm ơn mầy quan tâm cho tao. Ba má tao quan niệm rằng làm con gái phải giữ gìn để mai kia còn có "cơ hội đi lấy chồng", lỡ một lần sa ngã thì tao sẽ là gái ế không ai thèm cưới !!
- Trời ơi quan niệm của gia đình mầy sao cổ lỗ sĩ quá vậy? Đạo đức của người Việt nam tụi tao cũng khó, nhưng không quá cực đoan như gia đình mầy.
- Không phải chỉ phong tục của gia đình tao đâu mày ơi, tôn giáo nước tao đòi hỏi con gái phải "khép kín" vậy đó. Nên con gái Thổ thường gặp trở ngại trong vấn đề hội nhập với người Tây phương. Ba má tao kềm kẹp tao, cấm đoán nhiều cái tao cũng buồn, nhưng suy cho cùng, tao không dám làm trái ý của gia đình. Ba má tao lo sợ cho tao, tao cũng cám ơn ba má tao, gia đình giữ gìn trinh tiết cho tao tức là muốn cho tao có hạnh phúc với chồng trong tương lai thôi!

*****
Thế là Perihan ở nhà không đi cắm trại ở Summerhus của thằng Kim. Kim là anh chàng lịch sự đẹp trai nhất lớp. Còn thằng Henrik thì cao nhồng, mới bây lớn mà bày đặt để râu quay hàm, được cái nó rất tốt, hai đứa ngồi cạnh bên nếu có gì thắc mắc bài vở Tình hay hỏi thì Henrik luôn sẵn sàng chỉ dẫn cho bạn. Anh biết cô gái này mới từ Việt nam sang nên sinh ngữ Danish còn yếu, nhưng nàng tỏ ra thông minh lanh lợi. Tâm sự riêng thì nàng chỉ tâm sự với Iben và Perihan mà thôi, còn các bạn khác, chỉ là bạn cùng lớp, không thân thiết mấy. Với con trai thì Tình càng giữ khoảng cách.

Chiều thứ sáu rời trường Tình sẽ không đi thẳng về nhà, mà về nhà Nicole, và sẽ cùng Nicole đi Disco suốt sáng, nàng muốn tận hưởng. Nàng muốn thả lỏng mình một cách tự do không gò bó. Không cắn rứt lương tâm. Không hối hận. Vâng, tuổi con gái trưởng thành là muốn „ thử lửa“. Nghe Nicole kể tối thứ bảy nào nó cũng đi disco và mang theo về nhà một chàng. One-Night-Stand đối với người trẻ Đan Mạch là chuyện thường tình. Nicole học không giỏi, nhiều lần Tình phải giúp nó giải những bài toán khó, những phương trình hóa học phức tạp. Có lẽ Nicole chi phối chuyện yêu đương bừa bãi quá chăng!!

Hai đứa đứng trong phòng tắm, ngắm nó ăn mặc hở hang sexy và cách trang điểm, Tình như bị thôi miên. Sao người nó đẹp thế, da trắng hồng, mắt xanh, tóc vàng, hai đồi vú phập phồng hấp dẫn. Nicole đưa thỏi son cho bạn gái, nói:
-Mầy thoa tý son đi, đi chơi ban đêm trang điểm đậm mới nổi.
- Nhưng ….tối nay xe lửa cuối cùng là trước 12 giờ đêm, thì làm sao mình về ?
Nicole cười ngất.
-Ngu ơi là ngu, đi disco là mình đi suốt đêm, không có về, chờ chuyến xe đầu tiên sáng sớm mới về, nghe chưa.

Hồi hộp và tò mò Tình đi theo nó, vào hết vũ trường này, chốc sau nó kéo bạn sang vũ trường khác, gian phòng đầy mùi khói thuốc và chật nứt người ta. Tình thích thú quên cái rụt rè của cô gái Việt, nàng thả lỏng mình nhún nhảy theo nhạc, có vài anh chàng đến cạnh bên nàng cọ vai cọ vế, vuốt vào đùi, vào lưng, kề môi vào môi nàng. Cảm giác rừng rực nóng. Gợi cảm. Bỗng Nicole biến đâu mất, nó bị rơi vào cơn thác loạn của vũ trường rồi ư? Đêm đã quá khuya có lẽ đã gần sáng, Tình mệt quá chờ bạn không thấy, nàng ngủ gà ngủ vịt trên salon một góc của vũ trường, tiếng nhạc vẫn dồn dập, người ta vẫn nhảy múa, thân thể họ ôm sát vào nhau. Có vài cặp kéo nhau ra trước sân cho mát, có cặp đưa nhau vào phòng toilett hôn hít như chỗ không người. Nhìn đồng hồ đã quá 5 giờ sáng, nàng cầm ví đứng lên lảo đảo ra cửa, phải định hướng một hồi để tìm đường về nhà ga Kobenhave. Sáng sớm trời mùa hè khá lạnh, nàng đi xiêu vẹo vì thiếu ngủ vừa sợ đàn ông chặn đường hãm hiếp bất tử. Bước lên xe, ngã người ra ghế, nàng đánh thẳng một giấc, đến đỗi xe đã qua trạm Albertslund về tới End station, xe dừng, nàng mới giật mình tỉnh ngủ chờ xe quay lại, cố giương mắt không dám ngủ nữa, sợ lỡ đường lần nữa.

******
Nhà Summerhus của gia đình Kim nằm trong rừng, tuy nhà gỗ nhỏ đơn sơ nhưng có nhà tắm, bếp điện, tủ lạnh, nước nóng nước lạnh và một phòng khách rộng, dùng một góc làm bếp và phòng ăn, ngoài ra còn có 2 phòng ngủ riêng. Tới Summerhus thì trời còn sớm, khiêng đồ vào nhà xong, Kim dẫn mọi người đi dạo biển. Ngồi nhìn biển khơi Tình nhớ tới những tháng sống bên đảo tỵ nạn Mã lai, chỉ thấy biển mênh mông vô bờ bến, và cơn nhớ nhà bất tận! Bãi biển Bellerup có bãi đá thay vì bãi cát mịn. Chờ mặt trời lặn cả đám mới lên xe quay về nhà, Kim và Henrik lo khiêng củi để lát nữa đốt lửa nướng thịt, còn mấy đứa con gái lo dọn bàn ăn trong nhà. Annette, Iben và Tình làm salad, cắt bánh mì, bày bơ, và nước uống ra bàn. Mọi người ăn uống chuyện trò vui vẻ, trời dần về khuya, bắt đầu mệt, hồ như chúng nó bắt bồ ai sẽ ngủ chung với ai trong phòng nào, tuy không nói ra nhưng có thể nghĩ thầm là trai gái trong lớp đêm nay sẽ là dịp „thác loạn“. Tình phập phồng lo, nói nhỏ bên vai Iben: „ Tao và mầy ngủ chung một giường nhá“. Iben gật đầu. Tuy là gái Đan Mạch nhưng Iben cũng rất hiền lành. Bỗng nửa đêm về, trong phòng mình đang ngủ có tiếng ai đang thở hỗn hễn, tiếng da thịt họ chạm nhau làm Tình tỉnh giấc. Định thần, nàng mới nghĩ ra, trời, họ đang làm chuyện „ thác loạn„ ngay bên cạnh mình đây mà. Trong bóng đêm, Tình vờ nằm yên nhắm nghiền mắt như ngủ say. Chịu trận. Nàng thấy mồ hôi mình tuôn ra ẩm ướt. Nàng nhớ nụ hôn và vòng tay của Quá Khứ, anh nay ở xa quá, ước gì có anh cạnh bên em đêm nay.

********
Sáng hôm sau, mọi người lục đục thức dậy dọn bàn ăn sáng, tất cả vẫn cười nói râm rang vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra hết. Không khí như có vẻ gì không thích hợp nên hai đứa bạn gái Tình và Iben rủ nhau về sớm. Kim lái xe đưa hai đứa ra nhà ga, hai đứa về bằng xe lửa. Bỏ lại sau lưng căn nhà Summerhus đầy thác loạn của bọn trẻ Bắc Âu. Hai đứa ngồi cạnh nhau suốt đoạn đường dài mà chẳng buồn nói với nhau câu nào. Tình nghĩ ngợi tới sự khó khăn của ba má Perihan, con gái phải giữ gìn trinh tiết để giữ gìn cho chồng!

Rời nhà ga, đi bộ từ nhà ga về căn phòng cô độc của mình, đi ngang qua dãy phố của mấy người Pakistan, và Thổ, buổi sáng mùa Hè có mấy chàng mặc quần áo như Ấn độ đang tụm đôi tụm ba trò chuyện, họ thấy cô gái Việt trẻ độc thân đang lang thang vào sáng sớm các chàng liếc mắt đưa tình lộ liễu, cười lớn tiếng thăm hỏi, có chàng còn bỏ thư tình vào thùng thư cho nàng nữa. Đã qúa mệt mỏi với cuộc sống thác loạn của giới trẻ Bắc Âu, nàng thèm một giấc ngủ dài. Về phòng mình, lăn ra giường, nàng ngủ một giấc khi tỉnh ra thì trời đã tối.

Thức giấc giữa khuya bụng thấy đói cồn cào nhưng hai ngày đi chơi quên đi chợ, khoác vội chiếc áo nàng bước ra đường. Đêm khuya gió Hè thật lạnh, nàng chưa biết tại sao mình cô độc nơi này và sẽ đi đâu đêm nay cho lấp sự trống trải buồn tênh. Nàng nhớ người yêu quá đỗi, anh có nhớ em không? Em sống cô độc giữa cảnh thác loạn để giữ gìn cho anh, nhưng quanh em chỉ thấy màn đêm còn anh thì xa tít. Kéo áo lên cao, nàng lủi thủi một mình đi về phía kiosk như thể tìm người để nói chuyện. Cho đêm bớt dài. Đèn còn phát ra sáng choang. Chung cư Albertslund của nàng về đêm chỉ có thế, những dãy chung cư, tiệm kiosk và con đường dài dẫn ra nhà ga. Tối thui. Âm u. Đe dọa một cô gái cô độc.
Một chung cư nàng âm thầm sống trong lặng lẽ để chờ đợi một người, lâu lắm rồi chưa lần nào gặp lại.

Võ thị Trúc Giang Lúa 9
Juli 2013

Source Internet.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.