Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012
Chuyện Hy Hữu
Đây chính là câu đầu tiên mà T trả lời với tôi trên phone khi tôi gọi báo cho T biết là tôi đã tìm được một vật mà T đánh rớt ngày hôm trước. T không thể ngờ được chuyện đó có thể xảy ra vì nó chỉ dễ hơn "mò kim đáy biển" một chút. Trong dân gian VN có câu "mò kim đáy biển" để ám chỉ những việc gần như không thể sảy ra, nhưng trên đời vẫn có những chuyện tưởng chừng "như không mà có" như tình yêu trong bản nhạc "tình là tình nhiều khi không mà có" vậy.
Cuối tuần trước T & a.T (hai người cột chèo của tôi có tên y chang nhau nên tôi tạm gọi "T&T") đến giúp tôi build 1 cái cầu tàu (jetty). Nói cầu tàu cho oai chứ chẳng tàu nào cặp bến được, chỉ có canoe thì may ra. Tôi biết 2 chàng T & T rất bận nên lúc đầu tôi định không nhờ. Tôi lặn lội định làm mình ên dù chẳng biết sẽ phải làm sao. Tôi cũng chẳng phải là kẻ siêng năng, khéo tay hay những người lấy công việc làm vui, chỉ vì bởi "trách nhiệm" nên tôi phải ra tay.
Sáng hôm đó tôi lái xe ra Bunning Warehouse gần nhà và bắt đầu tính chuyện mua dụng cụ. Dụng cụ đầu tiên tôi mua là 1 chiếc xe đẩy đất (wheel barrow), tôi chọn lựa thật kỹ vì vừa muốn nó đẹp, tốt lại vừa đủ gọn để có thể bỏ vào sau chiếc xe Prado. Tôi muốn chắc ăn nên gọi cả một anh nhân viên ở đó đến lựa dùm, kể cả việc mang chiếc xe đẩy này ra bỏ vào chiếc của tôi xem nó có vừa hay không. Xong xuôi tôi trả tiền & mang xe đẩy & đồ đạt ra bỏ vào xe. Khi vừa nhấc chiếc xe đẩy lên thì hỡi ôi, càng rơi một nơi, thùng rớt một nẻo ... Tôi lại phải lục đục mang vào đổi chiếc khác, lần này thì tôi không dám tin vào nhân viên nữa mà lựa cái hiệu thật có tiếng để mua cho chắc.
Lục tục khi lên đến "chiến trường" thì đã quá nửa ngày, nhìn vào đống gỗ, đá, đất ngổn ngang, tôi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng dẫu sao tôi cũng đã từng quen hát bài "Đời tôi cô đơn" nên vận dụng hết khả năng "project management" tính toán rồi xăn tay áo lên xông vào việc.
Tôi hì hục được một hồi, sau khi vận chuyển mọi cái mọi thứ "ra mặt trận" và "tiêu diệt" được 1 số mục tiêu lẻ tẻ, cái việc chính tôi không muốn đụng đến cũng đã đến, đó là cái "cầu tàu". Tôi mang theo một bộ đồ mặc không thấm nước (water proof) nhào xuống nước để tấn công cái cầu tàu. Khổ một nỗi tay tôi vừa bị trật khớp sau những vụ tập luyện lung tung, dù đã được Thầy (Võ) sửa xong nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bây giờ phải đụng cái cầu tàu nặng mấy trăm cân đang ngâm mình nửa trên cạn nửa dưới nước, thật là một chuyện "ê càng".
Tôi vận hết sức bình sinh nhấc đầu này lên thì đầu khác nó xệ xuống cứ thế tôi loay hoay được mươi phút đủ biết một mình tôi không thể làm gì nổi với cái cầu tàu này. Bí quá tôi lấy mobile gọi cho 2 chàng T&T, một chàng đang du hý mãi tận city còn một chàng thì đang ở nhà bận việc. Tuy thế nhưng vì lòng nhiệt thành 2 chàng đều nhận lời giúp tôi. Trong lúc chờ đợi hai chàng, tôi vẫn phải chiến đấu một mình, tấn công những mục tiêu nào tôi có thể, vì tôi biết trời mùa Đông rất mau tối và lúc đó đã gần 2 giờ chiều rồi.
Gần 2:30 chiều 2 chàng "ngự lâm pháo thủ" xuất hiện, một lần nữa tôi lại nhào xuống nước để hai chàng trên bờ. Sau vài lần thử đòn tụi tôi đành bỏ ý định sửa cái cầu tàu cũ vì nó đã quá mục. Thế là kế hoạch "hành quân" phải thay đổi, theo kế hoạch mới, chúng tôi sẽ đóng thêm 2-3 cột mới, làm những đà ngang cao hơn so với cầu tàu cũ.
Bởi không chuẩn bị trước nên chúng tôi có nhiều lúng túng, việc đầu tiên là cây súng bắn đinh bị trục trặc không sử dụng được, may sao T có mang theo một số ốc vặn dài nên chúng tôi chuyển qua dùng ống vặn thay vì đóng đinh. Khi mới chuẩn bị tra đầu vặn ốc, T vì đứng chênh vênh trên những thanh gỗ nên đã run tay làm rơi chiếc đầu vặn ốc xuống nước. Thế là hết hy vọng, súng bắn đinh không xài được, máy vặn ốc bị mất đầu, hết đường binh rồi còn gì . Cũng may T nhớ ra có mang theo một cái đầu vặn ốc xơ cua, thế là từ đó trở đi chúng tôi "cưng" cái đầu vặn ốc còn hơn vàng, vì thiếu nó kể như thua .
Cái khó khăn là bởi không phải làm việc trên cạn mà đứng chơi vơi trên những thanh gỗ trên mặt nước, một số thanh gỗ không biết còn chắc hay đã mục, bởi vậy tư thế các "chiến sĩ" lúc nào cũng sẵn sàng. Một vấn đề nữa, khi làm trên mặt nước như vậy, hễ cái gì rơi xuống kể như xong, đừng mong tìm lại. Chưa kể một số dụng cụ có dây điện thì phải hết sức cẩn thận vì chỉ 1 sơ xuất là chúng tôi sẽ trở thành gà nướng dễ như chơi . Ấy vậy mà cuối cùng chúng tôi cũng thực hiện được việc làm xong bộ khung cầu tàu.
Khi xong bộ khung, nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ chiều, hai chàng T&T rất nhiệt tình muốn giúp tôi làm cho xong việc nên góp ý tôi đi mua gỗ đóng sàn cầu tàu. Kẹt một nỗi chúng tôi khong có xe lớn để chở, nên đành tận dụng một chiếc Honda Jezz & một chiếc Prado để đi mua gỗ. Sau khi chọn & mua gỗ xong chở về đến nơi đã hơn 5 giờ, may sao T phát hiện cây súng bắn đinh không phải bị hư mà là bị ráp lộn đinh. Thế là chúng tôi có thể dùng súng bắn đinh tiết kiệm được biết bao thời gian.
Giờ hành động cuối cùng đã bắt đầu, việc tôi cần cố gắng là phải hoàn thành xong phần dưới của cầu tàu (đóng gỗ, chèn đá v.v.), vì một khi sàn cầu tàu đã đóng xong thì phần dưới không thể đụng đến được . Thế là tôi tăng hết năng suất trong lúc hai chàng T&T cố bắn sàn cầu tàu như điên vì trời đã sụp tối. Khi chỉ còn vài miếng gỗ nữa là hoàn tất sàn cầu tàu chúng tôi phải căng 6 mắt ra mới có thể bắn đinh mấy tấm ván cuối cùng . Sau đó chúng tôi gần như phải mò mẫn để thu dọn chiến trường . Tối hôm đó chúng tôi đã nhậu một trận bí tỉ để ăn mừng việc đóng xong một cái cầu tàu trong một thời gian kỷ lục (của chính mình) trong 3 tiếng đồng hồ kể từ 2:30 cho đến 5:30 chiều. Một công việc mà chưa ai trong chúng tôi đã thử qua & cũng không hê tính toán trước .
Nhưng chuyện hy hữu chỉ sảy ra vào ngày hôm sau đó, khi tôi phải quay lại chiến trường để lội xuống nước làm những phần việc còn lại . Ngày hôm đó bà xã tôi tuy người không được khỏe vì đang bị cảm nhưng thấy tôi "đơn thương độc mã" nên quyết đi theo phụ một tay cho tôi thêm tinh thần. Khi đến nơi tôi mặc bộ đồ lội nước & nhảy xuống nước để tiếp tục công việc, một lúc sau tay tôi cầm cái đầu vặn ốc của T làm rơi ngày hôm qua đưa lên cho bà xã đang đứng trên bờ & nói:
- Em cầm cái này cất cho kỹ để hôm nào gặp trả lại cho T.
Bà xã tôi quá ngạc nhiên vặn hỏi:
- Làm sao anh có thể nhặt lại nó ở dưới dòng nước đục ngầu, bùn lún lên đến gối này được ?
Tôi trả lời:
- Anh cũng không thể nào ngờ được nhưng nó lại có thể sảy ra ...
Sau đó thì tôi kể lại chi tiết làm sao tôi nhặt được cái đầu vặn ốc nhỏ đúng bằng đầu đũa, dài khoảng 2-3cm nhưng bà xã tôi vẫn không thể tin được. Tôi cố tình không kể chi tiết cho bà con ở đây để thêm phần hấp dẫn, tuy nhiên tôi chỉ có thể nói nó thật sự là một chuyện hết sức "hy hữu".
Khi tôi gọi báo cho T, T nói:
- Nếu N có thể tìm ra cái đó T sẽ bao N một chầu nhậu vì chuyện quá hy hữu
Tôi nói:
- Thôi T đã giúp N như vậy, N nỡ lòng nào gài T một chầu nhậu, hôm nào gặp N sẽ "của Ceasar trả lại cho Ceasar" & kể cho T nghe để thấy chuyện nó hy hữu ra sao ...
Thế mới biết, trên đời này hy vọng dầu mong manh đến đâu vẫn có cơ hội trở thành hiện thực nên chúng ta đừng bao giờ mất tính lạc quan nhé ...
Melbourne - August 2012
Làng Nam .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.