Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

Ta Gục Ngã Nhưng Rồi ...

Đó là những dòng tôi đã viết ở cái tuổi 18 đôi mươi để tự "nâng đỡ" tinh thần cho chính mình trong những ngày sống lây lất ở Sài Gòn vào giữa & cuối thập niên 80. Những ngày ở Sài Gòn là những ngày hoang mang, phập phồng, chờ mong, thất vọng rồi tự cố hy vọng. Sau bao nhiêu chuyến vượt biên bị thất bại, bao nhiêu lần dời chỗ cư ngụ chạy trốn công an, có những lúc tôi lang thang trên đường phố Sài Gòn mà trong lòng bật lên từng tiếng:

Buồn, đau, tủi, hận đến bao giờ
Cô thân "đất khách" nỗi bơ vơ
Bạn bè tri kỷ tìm đâu thấy
Tương lai mờ mịt mãi mong chờ ...

Cứ sau mỗi chuyến vượt biên thất bại, tinh thần và thể xác đều rã rời. Bao nhiêu người quen thân bỏ cuộc vì khủng hoảng. Phải thú nhận rằng có những lúc tôi cũng cảm thấy khủng hoảng:

...Đêm nằm ngủ trong giấc mơ vẫn còn thấy khổ
Gia đình không có ai
Sống không biết ngày mai ...

Có những lúc tôi tưởng như gục ngã. Cũng may còn có những người quen, những ân nhân mà tôi không bao giờ quên. Họ là những "người dưng nước lã" mà tấm lòng họ vô biên. Tôi đã sống dựa vào tình thương của họ. Tôi may mắn có được chỗ nương thân, may mắn có một lớp võ mà ngày nào tôi cũng đến tập để rèn luyện thể xác, rèn luyện tinh thần. Những lúc cảm thấy yếu đuối, thất vọng tôi cố tự nhủ:

Ta gục ngã nhưng rồi ta sẽ đứng
Đi vững vàng khi ta đã hồi sinh
Chí dời non ta hề chi nao núng
Chờ một ngày tươi sáng bình minh ...

Đó là nỗi lòng và những lời tự nhủ của cái tuổi mới lớn, nghe có vẻ "ngây ngô" nếu không gọi là hơi "ngông".

Hai mươi mấy năm trôi qua, khi đã trải thêm những thăng trầm trong cuộc sống, mấy năm trước đây có lần tôi ngồi trên xe lửa nhẩm lại mấy câu này và đổi hai câu sau rằng:

...Tâm khẳng khái ta hề chi nao núng
Ta màng chi thắng bại với nhục vinh ...

***

Giờ đây, nhắc đến những tâm sự này không để kể lại những nỗi khổ, những điều kém may mắn của mình. Vì tôi đã nhận ra, tôi đã may mắn nhiều so với bao người, và những khó khăn tôi đã trải qua vẫn rất nhỏ nhoi so với bao người tôi đã biết. Nhớ lại những kỷ niệm xưa để ôn lại những tâm tình cũ & không quên tự nhủ:

Ta gục ngã nhưng rồi ta sẽ đứng
Đi vững vàng khi ta đã hồi sinh ...

Vâng, đời là một cuộc hành trình, một dòng chảy, có những lúc nó đưa chúng ta qua những dòng xoáy khiến ta như "gục ngã", nhưng có cách nào khác ngoài việc tự "đứng lên" tiếp tục đi và cần phải đi một cách "vững vàng". Chẳng vậy mà Đức Phật đã dạy: "Thất bại lớn nhất của đời người là không đứng dậy sau khi ngã ..."

Cuộc hành trình càng xa, người lữ khách càng mang nhiều trên người những hành lý "trách nhiệm" & những món nợ "tình thương" & càng không thể không đi vững vàng.

Vâng:

Ta gục ngã nhưng rồi ta sẽ đứng
Đi vững vàng khi ta đã hồi sinh ...


Làng Nam
02-2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.