Chàng bước vào tuổi 55. Đủ nhận ra mình
bắt đầu xuống dốc. Thích hoài niệm, nhớ về những ngày đã qua. Hạnh phúc, vui,
buồn, hỉ, nộ, ái, ố của cuộc sống đã nếm trải đủ đầy. Mái tóc xanh mướt bây giờ
sợi bạc đan chen, chẳng biết lũ tóc bạc âm thầm rủ nhau mọc từ khi nào. Vợ
chàng khuyên “anh nhuộm tóc đi cho trẻ”, nhưng chàng không nghe.
Tuy nhiên, trái tim và tâm hồn vẫn trẻ, vẫn
rung động, vẫn khao khát yêu thương. Vẫn hát những bài tình ca nồng nàn. “Ta
vẫn chờ em, dưới gốc sim già ấy, để hái dâng người một đoá đẫm tương tư…”
Sáng đi làm, lên xe buýt đông người,
chàng đứng vịn vào dây treo. Cậu thanh niên trung trung tuổi lễ phép nói “Ông
ơi, mời ông ngồi xuống ghế cho đỡ mệt, ông đứng, con ngồi, mắc cỡ lắm ông
ạ!”
Giật mình, cau mày “chắc nhìn mình già
lắm!”. Ngày nào nghe gọi chú đã thấy kỳ kỳ, rồi bác … lâu dần cũng quen, nhưng
gọi ông quả thật sốc quá!
Thấm thía nỗi buồn, “ông” âm thầm nghĩ về
cuộc đời, những năm tháng tuổi trẻ ngập đầu với công việc, treess, cơm áo, gạo
tiền.
Tuổi xuân vĩnh viễn đi qua, vội vàng, để lại
chút hối tiếc, cũng may người khoẻ mạnh, không bệnh tật gì…
Tuần trước đưa tiễn người bạn tuổi năm ba. Hoa
hồng đỏ tươi rải đầy trên mộ. Hư không. Bạn nào hay biết.
Bây giờ ông mới ngộ ra, của cải, tiền tài,
danh vọng, chức quyền…tất cả phù du, chỉ có tình người còn mãi mãi...
Sâm Hoài Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.