Lúc 10 giờ sang ngày hôm nay của 38 năm trước , ngày 14 tháng 1 năm 1974, một người con trai còn thật trẻ , đưa một cô gái cũng còn quá trẻ tiến đến trước một vị Linh Mục .
Hai người lần lượt tuyên hứa lẫn nhau sẽ cùng sống chung trọn đời , cho dù có thịnh vượng hay gian nan , có mạnh khỏe hay đau yếu . Đó “ Bản án Chung Thân “ mà họ ký kết trước Thiên Chúa , với sự chứng kiến của đa số bà con hai họ cùng người thân .
Trước đó mấy ngày , người con trai rời căn cứ hỏa lực nằm sâu trong mật khu Lệ Minh , nhận giấy phép đặc biệt để về Sài Gòn “ ký kết bản án “ Câu chuyện tưởng chừng như trong thơ nhạc , mà người nhạc sĩ thường hay tưởng tượng , pha chế để viết thành bài ca , tô đậm cho cuộc tình của những người lính miền xa .
Ngày này nó cũng y như lời của một bản nhạc nào đó nói về người lính đang trong vùng hành quân , áo trận còn vươn mùi thuốc súng , vội vã trở về phố thị viết chung tên trên thiệp hồng với người em gái hậu phương sau bao năm mỏi mòn chờ đợi
Bảy ngày phép cho sự tao ngộ của cuộc tình , nhất là đối với dấu ấn đẹp nhất của đời một người con gái là ngày bước sang ngang chắc chắn là quá ngắn ngủi . Người con trai phải vội vã trở về đơn vị đang hành quân : mật khu Lệ Minh .
Lệ minh , một địa danh nằm về phía tây bắc của thành phố Pleiku , đang là nơi trở nên nổi tiếng , Một căn cứ địa , CS Bắc Việt đang tung hoành , nó là cái gai trước mắt của Quân Đoàn 2 Pleiku cần phải nhổ bỏ .
Con đường đất đỏ , từ Pleiku đến mật khu , đầy mìn bẩy và bóng quân thù , mỗi khi muốn đi qua phải mở đường mỗi sáng sớm , Màu chiếc xe ô liu sau khi qua đoạn đường vài chục cây số ấy tất cả trở thành màu đỏ vì buị đường bám víu ; buị ngập tới hai phần ba bánh xe , và một màn buị dày đặt tung bay phía sau xe làm cho chiếc xe chạy sau nó không bao giờ thấy gì nữa .
Thế nhưng chỉ sau 15 ngày , kể từ “ ký bản án tù chung thân “, người con gái Sài Gòn chưa bao giờ xa cha mẹ nữa ngày , đã dám lặn lội đặt chân đến mật khu Lệ Minh đang ngút trời khói lửa . Thế mới hiểu sức mạnh của tình yêu , hay sức mạnh của mùi hương da thịt quyện lấy nhau sau tuần trăng mật ?
Chiếc xe Jeep từ Lệ Minh về đến Phi trường Pleiku đón nàng đến Lệ Minh , không còn dáng dấp dịu dàng đâu nữa , chỉ thấy một khối sắt màu đất đỏ , kể cả áo quần tóc tai của nàng biến thành màu đỏ chỉ trừ đôi gò má được che lại bởi cái khăn . Đó , tình yêu và chiến tranh là thế đó . Có ai giãi thích nổi tại sao người con gái dám liều mạng vượt ngàn hiểm nguy để gặp người lính trận vừa mới cưới .
Một khúc quanh của một cuộc đời người em gái bé bỏng bắt đầu từ đó , Nhưng nàng cãm thấy sung sướng và hạnh phúc lắm
Mật khu Lệ Minh nổi tiếng VC tràn ngập , mà ngày nào cũng có người nằm xuống từ phía bên này hay bên kia . Tiếng đại bác nổ suốt ngày đêm , sao không thấy nàng sợ đến xanh máu mặt ? Ôi cãm phục cho một tấm lòng , một sức mạnh tình yêu .
Đáng quan tâm nhất của vùng đất Lệ Minh là chuyện sốt rét . Đến 80 % người lính tham chiến ở đây sau khi tham dự chiến dịch trở về đều nằm bệnh viện , đến nổi không còn chổ chứa . May mắn người con gái chưa nhiểm vi trùng sốt rét trước khi trở lại Sài gòn sau 15 ngày nếm mùi khói lửa .
Khi đơn vị di chuyển đến một nơi an toàn hơn sau đó , người tù chung thân tiếp tục giã từ phố thị phồn hoa ngập lối tìm đến với người con trai đang đóng tại tiền đồn phía bắc thị trấn Kontum , nơi giáp ranh với kẻ thù vừa chiếm được đất . Mắt người con gái chứng kiến mỗi ngày họng súng đại bác 105 ly hạ nòng trực xạ những cột cờ của “ Mặt Trận Giãi Phóng Miền Nam “ khi đêm xuống họ cố dựng lên .
Những ngày bừng bừng khói lửa của miến Trung sắp sửa tắt thở , may mắn người con gái nhỏ xíu mong manh ấy đã nhanh chân lên chiếc máy bay Air VN về Sài gòn trước khi người lính trận gục xuống vì một quả B40 và ba viên AK ghim vào đầu . Có tất cả chin vết thương trong người , nhưng chàng không chết . Đồng đội đã khiêng người con trai kém may mắn ấy đi một đoạn đường dài 35 cây số để rồi bỏ được lên chiếc trực thăng hy vọng được tản thưong .
Nhưng chiếc trực thăng lại rớt xuống sau khi cất cánh , và đã chặt đứt đôi hai người đồng đội khiêng chàng . Chiến tranh thật tàn nhẫn . Người con trai mới vừa ký kết tù chung thân với cô em gái Sài Gòn chỉ vỏn vẹn một năm , giờ đây bị bỏ rơi lại vùng địch chiếm giử . Coi như hai phương trời cách biệt . Lúc này người con gái không hề biết được chuyện gì đã xãy ra cho chàng . Và chỉ còn cầu xin Chúa
Không may cho đất nước bị bức tử , nhưng may mắn cho hai người được gặp lại nhau , sau khi Sài Gòn thất thủ . Chỉ vài tháng trong không khí nghẹt thở sau 30 tháng 4 . Người con gái tất tã chạy mua mền gối chăn chiếu cho người con trai vô tù , Cứ tưởng “ học tâp cải tạo “ 10 ngày rồi về sống bên nhau . Ai ngờ gần tám năm biền biệt nơi đất Bắc .
Người con gái như một cành non yếu , chưa trãi dài với gió sương , cũng phải lặn lội nhiều ngàn cây số để đi thăm chồng nơi đất Bắc . Cả đi lẫn về mất bảy ngày mà chỉ gặp mặt chồng có 30 phút , ngồi đối diện trước sự quan sát không chớp mắt của tên quản giáo tù . Chỉ có nước mắt tuôn ra thay cho lời .
Người lính trận năm xưa cũng trở về bằng chiếc nạn gổ , tìm lại căn nhà người con gái mà phải mất nhiều giờ tìm kiếm vì dấu vết đổi thay . Chàng tay chống nạng , vai mang cây đàn Guitar tự đóng trong trại tù , tay cầm bó hoa vừa mua tại chợ Bà Chiểu sau khi ra khỏi nhà tù từ Hàm Tân , Xuân Lộc . Nàng không hề hay biết chàng trở về , Một tấm thân tàn tạ héo úa trở về với nàng , Sư hạnh ngộ sung sướng đến phát khóc Chàng trao cho nàng bó hoa mang theo ý nghĩa lời cám ơn . Nước mắt ràn rụa trong niềm hạnh phúc vô biên .
Bây giờ ngày này sau 38 năm , hai kẻ đã từng tuyên hứa sống suốt đời bên nhau đang trên vùng đất Tự Do , đang hít thở không khí yên lành hạnh phúc . Nhưng hình ảnh một chuổi dài thời gian 38 năm lại hiện về .
Vẫn tin tưởng rằng con người ta thành vợ chồng hay nữa đường gảy gánh đều có duyên nợ cả . Trong giây phút này , tròn đúng 38 năm , người con trai muốn bày tỏ lòng biết ơn nàng đã hy sinh cả đời mình cho tình yêu cao cả . “ Anh cám ơn em , cám ơn thật nhiếu tình yêu em dành cho anh và lòng chung thuỷ “
Đã 38 năm trôi qua . Hôm nay kỷ niệm “ HAPPY ANNIVERSARY LẦN THỨ 38 “ 14/ 1 / 1974 ------ 14/ 1 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.