Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

Kẻ Gặp Nạn Và Bát Nhã Tâm Kinh



Tác giả : Bảo Ngọc
(05/22/2012)
 
Một ngày đẹp trời. Rất đẹp trời. Vậy mà tôi lại gặp nạn trong cái không gian vừa đẹp, vừa bình yên này. Thế mới có chuyện để nói!

Tại nơi cư ngụ, buổi sáng thứ năm lặng như tờ, tôi mở email, định xin tham khảo với một vị thiện tri thức, về một vấn đề tôi chưa am tường. Trên máy hiện ra email của một người tôi quen biết. Tạm gọi là “bạn” cho dễ kể chuyện. Chủ đề thấy ngay, là “Help me! Please help!”

Bạn tôi, làm sao mà tôi không mở ra để xem bạn cần giúp gì!

Nội dung những điện thư qua lại về việc này, toàn bằng tiếng Anh, tôi chuyển lại bằng tiếng Việt, cho dễ hiểu, và những địa danh thì xin tạm dùng những dấu chấm:

“Tôi đang ở ……., vừa ra khỏi khu shopping, rẽ vào đường tắt để về lại khách sạn thì có 3 kẻ gian đã rình sẵn. Nhanh như chớp, một đứa kề dao vào cổ, một đứa nhét giẻ vào miệng, dán băng keo cho tôi không kêu được, còn tên khác nhanh nhẹn lục khắp áo quần. Chưa đầy 2 phút, chúng vét sạch những gì tôi có, phóng chạy ra một xe nhỏ chực sẵn, biến mất! May mắn, tôi còn mạng sống & passport, vì để ở khách sạn. Tôi cần ngay $2850.00 dollars để thanh tóan mọi chi phí và lấy vé bay trở lại Hoa Kỳ cho kịp trước cuối tuần này. Tôi sẽ hoàn lại ngay khi tôi về tới nhà an toàn. Xin giúp tôi! Giám đốc khách sạn cho tôi dùng máy ở thư viện để liên lạc. Xin cứu tôi ra khỏi đây!”

Tôi chưa gặp lời kêu cứu thế này bao giờ, nên chưa biết hoài nghi đủ! Bèn trả lời ngay:

“Bạn làm gì tận bên đó? Chương trình của bạn, tôi biết, đáng lẽ đang ở …. cơ mà? Có đúng là bạn không?”

Rồi tôi ngồi trước máy, hồi hộp chờ. Mười lăm phút sau:

“ Đúng là tôi chứ ai! Tôi sẽ kể hết, khi về đến nơi. Bây giờ, tôi cần ra khỏi đây trước khi thêm tai nạn ập tới. Bằng mọi giá, cứu tôi đã! Hãy đến Local Western Union gửi cho tôi theo tên & địa chỉ sau đây (đúng là đầy đủ cái tên đặc biệt của bạn, làm sao tôi không tin?!). Xong rồi, gửi lại cho tôi cái số biên nhận Confirmation và tên người gửi. Tôi sẽ nhận được ngay, và sẽ trở về ngay. Chỉ cần làm thế thôi, là cứu sống một mạng người!”

Tôi vét hết những gì đang có, và hớn hở làm ngay!

Ba mươi phút sau:

“Cám ơn ngàn lần! ngàn lần! Tôi vừa nhận đủ tiền rồi! Nhưng trời ơi! Lên thanh toán với khách sạn, nó bảo, có cái outstanding bills $1750.00, không trả hết, nó không cho đi! Nó giữ hết hành lý rồi! Đã giúp xin giúp cho chót. Gửi tiếp ngay cho tôi $1750.00 ”

A! Tới đây thì tôi có ngu đến mấy, cũng phải khởi nghi, bèn trả lời:

“Làm gì đến nỗi có outstanding bills tới $1750.00 mà bạn không hề biết??? Bạn tưởng tôi là triệu phú hả? Bạn có biết phải khó khăn thế nào tôi mới vừa đáp ứng lời kêu cứu của bạn không? Nếu không nói thật điều gì đang xảy ra thì tôi sẽ không liên lạc nữa. Ít nhất, bạn có mớ tiền trong tay rồi, tôi không còn lo bạn lang thang đói khát. Vậy, ráng xoay xở mà về ngay đi! Good luck & take care.”

Sau đó, tôi mới ngồi thừ người suy nghĩ và nhận ra những điểm bất thường. Chẳng hạn, cái điện thư đầu tiên tôi nhận, chỉ có mỗi chữ “Hi”, rồi một tràng kể lể, than khóc; thay vì “Hi ….rồi tên tôi, như mọi khi”. Kế đến, khi tôi gửi tiền thì giờ địa phương bên đó mới là 7 giờ sáng, nơi nào mở cửa cho nhận tiền ngay vậy?

Rồi tôi lên Net, tra cứu cái địa chỉ bạn cho, để tôi gửi tiền, thì đó là địa chỉ của một cái Shopping Mall ! Chưa hết, nhân thể mò ra nơi đó, tôi dò bản đồ những khu loanh quanh thì thấy mấy Hotel, giá chỉ có $27.00 một đêm! Vậy bạn tôi ăn cái chi, xài cái chi mà có cái bill phụ trội $1750.00?

Tôi quên một chi tiết, là ngay điện thư cầu cứu đầu tiên, bạn dặn tôi, nếu có giúp, xin giữ bí mật, khi về, bạn hứa sẽ kể rõ sự tình tại sao bạn có mặt nơi này, ngày này.

Cá tính bạn vốn hơi “bí ẩn” nên tôi đặt việc cứu bạn lên priority, mà không nghĩ đến việc gọi về nơi tôi biết là đáng lẽ, bạn đang phải ở đó!

Nhưng đến nước này, tôi không còn chọn lựa nào khác để tìm sự thật. Tôi bèn gọi về cái nơi “đáng lẽ” ấy.

- Cô tìm ai?

- Dạ, tôi xin được nói chuyện với ….

- Cô chờ chút, tôi lên phòng gọi.

Tôi nghe máu trong người mình chạy rần rần...

- Không có trong phòng, chắc vừa ra ngoài rồi. lát cô gọi lại nhé!

Như vậy, không phải bạn đang ở tít mù bên kia đại dương, đang gặp nạn và đang cầu cứu tôi? Vậy tôi vừa gửi tiền cho ai???

Bây giờ thì tôi có thể thử gọi bạn qua số cell phone mà tôi vẫn có. Chuông reo. Và rồi:

- Gì đó?

Chúa Phật ơi! Đúng là giọng nói của bạn! Tôi la lên:

- Bạn đang ở đâu vậy?

Cảm nhận tiếng la bất thường của tôi, bạn hỏi lại:

- Đang ở ….. chứ ở đâu! Chuyện gì vậy?

Thế là tôi tuôn ra hết những gì vừa xảy ra cho tôi (trừ chi tiết tôi ĐÃ gửi tiền). Bạn tỉnh bơ:

- Tưởng gì, những email giả đó luân chuyển tùm lum cả mấy tuần nay rồi, nhưng có ai nhẹ dạ mà làm theo!

Tôi đã không đừng được, để không thở dài ngao ngán:

-Biết giả, cả mấy tuần mà bạn không làm gì thiết thực để ngăn chặn và thông tin cho những thân hữu bạn từng liên lạc email biết ư? Thưa bạn, có một kẻ vừa nhẹ dạ đấy ạ. Nhẹ dạ là tiếng của bạn dùng, chứ với kẻ này thì đó là do tình thương, nóng lòng cứu giúp bạn bè mà lọt bẫy.

- Thế đã gửi rồi ư? Gửi bao nhiêu?

Tôi càng nghe giọng mình ngao ngán hơn:

- Hỏi làm chi, khi câu trả lời chỉ là những con số.

Có lẽ bạn không hiểu được hết ẩn ý trong câu tôi nói, mới buông lời “an ủi” rằng:

- Thôi, coi như sui! Tới lúc mất tiền!

Tôi chào bạn, rồi cúp máy.

Tới đây thì tôi biết tôi đang cần gì.

Rất chậm rãi, khoan thai, tôi pha cho mình một ấm trà.

Trong khi chờ trà ngấm, tôi thay bộ áo lụa cho thoải mái, mang bồ đoàn đến bên kệ sách. Đâu đó xong xuôi, tôi đặt ấm trà và một cái tách vào khay, bưng để trước bồ đoàn.

Vén vạt áo, khoanh chân ngồi bán già, tôi bắt đầu quán hơi thở.

“Thở vào một hơi ngắn, tôi ý thức mình đang thở vào một hơi ngắn.
Thở ra một hơi dài, tôi ý thức mình đang thở ra một hơi dài.
Tôi đang thở vào, và có ý thức về toàn thân tôi.
Tôi đang thở ra, và có ý thức về toàn thân tôi.
Tôi đang thở vào, và làm cho toàn thân tôi an tịnh.
Tôi đang thở ra, và làm cho toàn thân tôi an tịnh.
Tôi đang thở vào, và cảm thấy an lạc.
Tôi đang thở ra, và cảm thấy an lạc …..”

Không hề chủ ý, nhưng không hiểu sao, tôi lại ngồi xuống, và lặng lẽ quán hơi thở như thế. Đây là bài quán tôi từng thực tập ở Làng Mai.

Bây giờ thì tôi biết rất rõ, là những chủng tử đã được gieo trồng, chúng sẽ rơi vào ruộng-tâm, nằm yên trong cái kho chứa, tên là Tàng-thức đó. Cái kho này rất dễ dãi. Nó nhận mọi thứ người ta gửi vào, xấu tốt gì cũng không từ chối. Nó lặng thinh như kẻ vô tình, nhưng thật ra nó đủ bén nhạy để hạt giống nào đủ duyên là đơm hoa kết trái ngay. Cái phần vụ vô cùng quan trọng của người chủ nhân là nhận diện được những gì trong kho chứa đó, rồi gạn lọc, chuyển hóa cái xấu thành tốt, trước khi cái xấu hội đủ duyên mà trưởng thành; cũng như, cái đã tốt thì đem ra dùng, khai triển và thăng hoa.

May thay, giờ phút này, trạng huống này, tôi đã chợt biết ngay là mình đang cần gì, và sẵn có gì.

Tạ ơn thầy đã từng nhắc nhở “Khi thất niệm, hãy về ngay với hơi thở, bám chặt lấy nó, và con sẽ được che chở”.

Trà gì đây, mà hậu vị ngọt lạ lùng! Vừa độc ẩm, vừa mỉm cười với mình.

Chỉ cần quay về được với hơi thở chánh niệm, mọi sự đã hoàn toàn đổi khác.

Trong khoảng chưa đầy một giờ đồng hồ trước đây, tôi là kẻ nhẹ dạ, đi cứu nạn. Bạn là người gặp nạn, được tôi nhẹ dạ, cả tin, vội vã đi cứu.

Nhưng sự thật, khi biết ra thì lại không phải như thế. Bạn không phải là người gặp nạn, mà chính tôi, kẻ đi cứu nạn mới là người gặp nạn!

A! Cái vòng luẩn quẩn này nghe có vẻ quen quen.

Kẻ tưởng gặp nạn, không phải gặp nạn. Kẻ đi cứu nạn lại là gặp nạn. “Sắc tức thị không. Không tức thị sắc …”

Nhưng cũng chưa hẳn là thế, vì nếu kẻ gặp nạn đang là tôi, sao tôi lại chẳng rầu rĩ buồn phiền?

Oh! The Bodhisattva Avalokita!

Có phải là phản xạ tự nhiên của phần nào công phu tu tập đã lập tức ra lệnh tôi về nương tựa hải đảo tự thân, là bám lấy hơi thở chánh niệm của mình? Có lẽ thế, nên trong hương trà mới đang vẳng âm Bát Nhã ngân nga tiếp “ … thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị …”

Đúng thế. Trong câu chuyện ở buổi sáng đẹp trời này, không có ai gặp nạn, nên không có ai đi cứu nạn.

Nhưng còn những kẻ “tưởng là kẻ gặp nạn” đã kêu cứu, và đã nhận sự tiếp cứu kia thì là gì?

À, đó là những kẻ đáng thương, có thể do thiếu thốn, cũng có thể do tham lam, mới nghĩ ra phương cách gạt gẫm này! Những kẻ đó, nếu từng một lần được nghe ai tụng Lương Hoàng Sám, hay đơn giản, ngắn gọn hơn, như Địa Tạng Bổn Nguyện Kinh thôi, thì chắc đã không dám làm như đã vừa làm! Những kẻ đó đang vui mừng với những đồng tiền, do tin có tình thương giữa người với người mà gạt gẫm được.

Nói thế, dường như không ổn, vì những kẻ đã tin có tình thương, lại dựa vào niềm tin có tình thương đó, để làm những việc khó thương, thì có mâu thuẫn không?

Thế mới là cõi ta-bà ngũ trược, lấy khổ làm vui thì vui được bao lâu, rồi những gì sẽ tới? Rất đáng tội nghiệp!

Chuyện có thật, cách đây 36 tiếng đồng hồ, tôi định cho qua đi, vì thật chẳng có gì để nói nữa! Nhưng chợt nghĩ, biết đâu ngoài kia, có vị nào đó cũng đang gặp phải và đang đau khổ, giận mình, giận người, thì may ra, những lời chia sẻ này phần nào giúp người gặp nạn kịp chuyển đổi lăng kính mà… thoát nạn!

Bảo Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.