By Phan Huy MPH
A RENDEZ-VOUS AT CH’IEN-TANG RIVER
LỜI HẸN TIỀN ĐƯỜNG
TRICK AND SHAMELESSNESS OF A PANDER
MẸO LỪA NGƯNG BÍCH
But her karma in the world not yet ended
Nào hay chưa hết trần duyên,
She saw in her swoon a girl stand by the bed.
Trong mê dường đã đứng bên một nàng.
995. She whispered: “Your cause and effect aren’t finished,
Rỉ rằng: “Nhân quả dở dang,
How can you evade paying off your life’s debts?
Đã toan trốn nợ đoạn trường được sao?
Still you must bear the ill fate as a woman,
Số còn nặng nghiệp má đào,
Though you choose to end it, heaven not permits.
Người dầu muốn quyết trời nào đã cho.
Try your best to live out your wretched life then
Hãy xin hết kiếp liễu bồ
1000. Afterwards on the Ch’ien-t’ang River we’ll meet.”
Sông Tiền Đường sẽ hẹn hò về sau.”
After all day of care and medicament,
Thuốc thang suốt một ngày thâu,
Kieu gradually recovered from her faint-death.
Giấc mê nghe đã dàu dàu vừa tan.
Standing almost ready by the bed net,
Tú bà chực sẵn bên màn,
Dame Tu chose the gentlest words to comfort her:
Lựa lời khuyên giải mơn man gỡ dần:
1005. “We are all born with no more than one body,
“Một người dễ có mấy thân?
You’re like a young bloom with spring days long ahead.
Hoa xuân đương nhuỵ, ngày xuân còn dài.
There might’ve been somewhere an error or mistake,
Cũng là lỡ một lầm hai.
Virtuous girls should not be forced to sex trade.
Đá vàng sao nỡ ép nài mưa mây.
Now that you’ve overstepped here into this house,
Lỡ chân trót đã vào đây,
1010. Lock yourself in room to wait for a matched spouse.
Khoá buồng xuân để đợi ngày đào non,
So long as you’re still alive, you’ll have your price,
Người còn thì của hãy còn,
You’ll find a spouse from a worthy family.
Tìm nơi xứng đáng là con cái nhà.
Instead, what you’ve just done but builds up the guilt,
Làm chi tội báo oan gia,
That not only hurts you but also harms me.”
Thiệt mình mà hại đến ta hay gì?”
1015. Those insisting words whispered into Kieu’s ears,
Kề tai mấy nỗi nằn nì,
Seemed logical as to discern right from wrong.
Nàng nghe dường cũng thị phi rạch ròi.
Besides according to the girl in the dream,
Vả trong thần mộng mấy lời,
Her misfortune was preordained by heaven.
Túc nhân âu cũng có trời ở trong.
If she did not pay off her debt in this life,
Kiếp này nợ trả chưa xong,
1020. It would be accumulated in the next.
Làm chi thêm một nợ chồng kiếp sau.
Kieu listened pensively to all madam’s words,
Lặng nghe ngẫm nghĩ gót đầu,
“I don’t want it either,” she politely said.
Thưa rằng: “Ai có muốn đâu thế này.
“It will be lucky if your word is correct,
Được như lời thế là may,
But will it be the same in the days ahead?
Hẳn rằng mai có như rày cho chăng?
1025. Lest in carousals I should entertain guests,
Sợ khi ong bướm đãi đằng,
I’d rather die in honor than live in shame.”
Đến điều sống đục, sao bằng thác trong.”
Madam said: “Take your time, my girl, and you’ll see,
Mụ rằng: “Con hãy thong dong,
Not a play or lie those heart-felt things of mine.
Phải điều lòng lại dối lòng mà chơi.
If later by my words I do not abide,
Mai sau ở chẳng như lời,
1030. Let me be judged by the overhead sunshine.”
Trên đời có bóng mặt trời rạng soi.”
Thinking madam’s promise really serious,
Thấy lời quyết đoán hẳn hoi,
Kieu felt relieved gradually nevertheless.
Đành lòng nàng cũng sẽ nguôi nguôi dần.
In front of the Jade Hall where Kieu was locked in,
Trước lầu Ngưng Bích khoá xuân,
The far hill and the near moon shared the same space.
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung.
1035. Casting eyes at four sides of the immense sky,
Bốn bề bát ngát xa trông,
She saw but dunes of gold sand, miles of red dirt.
Cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia.
All ashamed she faced the dawn clouds and dusk lights,
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,
Her heart divided by love and nostalgia.
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.
She thought of her sworn man in the moonlit nights,
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng,
1040. Who was now languishing in wait of her news.
Tin sương luống những rày trông mai chờ.
While she was trapped alone on this remote land,
Bên trời góc bể bơ vơ,
Possessed by their never-forgotten first love.
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai?
She thought of her parents by the door waiting,
Xót người tựa cửa hôm mai,
Who’d fan them in summer, warm them in winter?
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
1045. In the home yard, after so much shine and rain,
Sân lai cách mấy nắng mưa,
Were they still healthy or the worst had arrived[26]?
Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
Glumly she glimpsed at the port in the twilight,
Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Whose erring boat was flitting its sail afar?
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?
Glumly she stared at the froths of falling waves,
Buồn trông ngọn nước mới sa,
1050. Where were they flowing those drifted poor flowers?
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Glumly she stared at the fields of dreary grass,
Buồn trông nội cỏ dàu dàu,
That merged into the blueness of land and cloud.
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.
Glumly she stared at winds twisting on the bay,
Buồn trông gió cuốn mặt doành,
That around her thrashed waves into roaring sounds.
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.
1055. Surrounded by alien mountains and waters,
Chung quanh những nước non người,
Sad of exile, she chanted a four-verse poem.
Đau lòng lưu lạc nên vài bốn câu.
While she was letting down the beaded curtain,
Ngậm ngùi rủ bức rèm châu,
An answering poem was heard beyond the wall.
Cách tường nghe có tiếng đâu hoạ vần.
The bard was a young man of blossoming age,
Một chàng tuổi trạc thanh xuân,
1060. With well groomed appearance of refined attire.
Hình dung chải chuốt, áo khăn dịu dàng.
She thought him a scholar of good family,
Nghĩ rằng cũng mạch thư hương,
He was So Khanh, instead, upon inquiry.
Hỏi ra mới biết rằng chàng Sở Khanh.
Seeing her figure flit across the curtain,
Bóng nga thấp thoáng dưới mành,
He was at once attached inseparably.
Trông nàng chàng cũng ra tình đeo đai:
1065. “Hellas!” Grumbled he: “Great perfume and beauty!
“Than ôi sắc nước hương trời!
It’s sorry that she falls down this humble place.
Tiếc cho đâu bỗng lạc loài đến đây.
Your price is high up on the moon in the clouds,
Giá đành trong nguyệt trên mây,
Why are you so mortifying yourself, flower?
Hoa sao hoa khéo đoạ đày bấy hoa?
Within myself, I’m angry at old heaven,
Sốt gan riêng giận trời già,
1070. And my heart’s feelings, will yours stoop to listen?
Lòng này ai tỏ cho ta hỡi lòng?
If ever has the lady met the hero,
Thuyền quyên ví biết anh hùng,
He’d help her easily get out of her cage.”
Ra tay tháo cũi sổ lồng như chơi.”
The outer windows had already been shut,
Song thu đã khép cánh ngoài,
She still heard echo in her ears his firm words.
Tai còn đồng vọng mấy lời sắt đinh.
1075. She thought of So Khanh and then of her stalemate,
Nghĩ người thôi lại nghĩ mình,
His nice compassion softened her helplessness.
Cảm lòng chua xót, lạt tình bơ vơ.
If she continued to lead a life like this,
Những là lần lữa nắng mưa,
When would her miserable plight terminate?
Kiếp phong trần biết bao giờ mới thôi?
She would risk sending him a couple of words,
Đánh liều nhắn một hai lời,
1080. Asking his kind hands to save her drowned body.
Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân.
She wrote him a note telling all her story,
Mảnh tiên kể hết xa gần,
From her home disaster to her own exile.
Nỗi nhà báo đáp, nỗi thân lạc loài.
As soon as the morning dew just disappeared,
Tan sương vừa rạng ngày mai,
She had the letter sent through to him somewhere.
Tiện hồng nàng mới nhắn lời gửi sang.
1085. When in the west the pallid sun was dying,
Trời tây lãng đãng bóng vàng,
A response letter arrived with his tidings.
Phúc thư đã thấy tin chàng đến nơi.
Quickly she tore open the godsend letter,
Mở xem một bức tiên mai,
Inside were plainly written two coded words,
Rành rành ‘tích việt’ có hai chữ đề,
Which Kieu at length succeeded to decipher:
Lấy trong ý tứ mà suy:
1090. The date was set at nine on twenty-first.
Ngày hai mươi mốt tuất thì phải chăng.
Late night birds were hurrying home to the woods,
Chim hôm thoi thóp về rừng,
The camellia was hiding half the moon.
Đoá trà mi đã ngậm trăng nửa vành.
The branches’ shades were stirring on the east wall,
Tường đông lay động bóng cành,
So Khanh came in, forcing through the windowpanes.
Rẽ song đã thấy Sở Khanh lẻn vào.
1095. All embarrassed she ventured out to greet him,
Sượng sùng đánh dạn ra chào,
She bowed to him, then with tender behavior,
Lạy thôi nàng mới rỉ trao ân cần.
“I’m but a lentil-and-foam girl,” She whispered:
Rằng: “Tôi bèo both chut thân.
“Astray from my flock and stranded in this place.
Lạc đàn mang lấy nợ nần yến anh.
Hence your rescue will bring me to life from death,
Dám nhờ cốt nhục tử sinh,
1100. This great favor of yours I’ll never forget.”
Còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau.”
He listened, nodded, then babbled his bombast,
Lặng ngồi tủm tỉm gật đầu:
“It’s me but no other who’ll do the rescue.
“Ta đây nào phải ai đâu mà rằng.
Lady, perhaps you have heard my fame, have you?
Nàng đà biết đến ta chăng?
I’m resolved to flatten this sea of grievance.”
Bể trầm luân lấp cho bằng mới thôi.”
1105. She said: “Everything depends on your favor,
Nàng rằng: “Muôn sự ơn người,
Please tell me how and I’m ready to follow.”
Thế nào xin quyết một bài cho xong.”
He said: “I have a wind-chasing stallion,
Rằng: “Ta có ngựa truy phong,
And a bodyguard of stalwart tradition.
Có tên dưới trướng vốn dòng kiện nhi.
We’ll take flight when people have no precautions,
Thừa cơ lẻn bước ra đi,
1110. That’s the best ruse among the thirty-six ones.
Ba mươi sáu chước chước gì là hơn.
Even in violent winds and torrential rains,
Dầu khi gió kép mưa đơn,
You’ll be perfectly safe and sound in my hands.”
Có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì.”
She turned suspicious at these arrogant words,
Nghe lời nàng đã sinh nghi,
But it was too late for her to change the course.
Song đà quá đỗi quản gì được thân.
1115. She closed her eyes and ventured to step forwards,
Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
Giving up to whatever fate would turn out.
Mà xem con tạo xoay vần đến đâu.
With furtive steps they scurried down the staircase,
Cùng nhau lẻn bước xuống lầu,
Then her horse after his, they galloped away.
Song song ngựa trước ngựa sau một đoàn.
Time elapsed as the autumn night was fading,
Đêm thu khắc lậu canh tàn,
1120. The wind stripped the trees and the fog hid the moon.
Gió cây trút lá, trăng ngàn ngậm gương.
The worn grass pathway was blurred by mist vapor,
Lối mòn cỏ nhạt mù sương,
Her nostalgic heart ached at each pace of road.
Lòng quê đi một bước đường một đau.
Then mixed in the hurriedly pressing cocks’ crows,
Tiếng gà xao xác gáy mau.
Were the chasing men’s loudly resounding shouts.
Tiếng người đâu đã mé sau dậy đàng.
1125. While she was still throbbing and shaking in fright,
Nàng càng thổn thức gan vàng,
So Khanh steered his horse abruptly out of sight.
Sở Khanh đã rẽ giây cương lối nào.
Left by herself Kieu did not know what to do,
Một mình khôn biết làm sao,
On the ups and downs of the wood terrified.
Dặm rừng bước thấp bước cao hãi hùng.
Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.