Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2021

Truyện Kiều (Anh-Việt) - Chương 19 (Episode 19)

By Phan Huy MPH


SNAKE DEN TAKEN FOR SHELTER

TRÚ CHÂN NHÀ BẠC

BACK AGAIN INTO THE BROTHEL

HỒI KIẾP LẦU XANH

Bạc Bà

Now was the end of spring at the pagoda,

Cửa thiền vừa cữ cuối xuân,

Flowers draped the earth, moonlight whitened the sky.

Bóng hoa rợp đất, vẻ ngân ngang trời.

In this leisure time of calm wind and clear cloud,

Gió quang mây tạnh thảnh thơi,

A believer made a visit at the shrine.

Có người đàn việt lên chơi cửa già.

2065. Appraising the silver gong and the gold bell,

Giở đồ chuông khánh xem qua,

She praised: “Fairly like Lady Hoan’s property!”

Khen rằng: “Khéo giống của nhà Hoạn nương!”

By hearing this, Giac Duyen startled with worries,

Giác Duyên thật ý lo lường,

In the calm night she came to Kieu for query.

Đêm thanh mới hỏi lại nàng trước sau.

Thinking it impossible the truth to hide,

Nghĩ rằng khôn nỗi giấu màu,

2070. Kieu narrated the whole story of her life:

Sự mình nàng mới gót đầu bày ngay:

“Now it turns out that thing has come to this stage,

“Bây giờ sự đã dường này,

It’s up to you to decide my abject fate.”

Phận hèn dầu rủi dầu may tại người.”

Truth unveiled, Giac Duyen shook with trepidation,

Giác Duyên nghe nói rụng rời,

Hesitating between fear and compassion.

Nửa thương nửa sợ bồi hồi chẳng xong.

2075. She whispered to Kieu her heart-felt emotion:

Rỉ tai mới kể sự lòng:

“Here the Buddha’s gate is always wide open;

“Ở đây cửa Phật là không hẹp gì;

I just fear of unexpected happenings,

E chăng những sự bất kỳ,

That’ll drive you into regretful misfortune.

Để nàng cho đến thế thì cũng thương.

It is better to avoid and run away,

Lánh xa trước liệu tìm đường,

2080. Than to sit and wait while the flood’s on the way.”

Ngồi chờ nước đến nên đường còn quê.”

There lived nearby a some woman surnamed Bac,

Có nhà họ Bạc bên kia,

Who used to visit the shrine with offerings.

Am mây quen lối đi về dầu hương.

She was sent for and entrusted everything,

Nhắn sang dặn hết mọi đường,

That to shelter Kieu her abode be prepared.

Dọn nhà hãy tạm cho nàng trú chân.

2085. Kieu was so happy for a secure haven

Những mừng được chốn an thân,

That she had no time near and far to reckon.

Vội vàng nào kịp tính gần tính xa.

Naively she fell into the den of a cheat,

Nào ngờ cùng tổ bợm già,

Who was really Madam Tu’s old colleague.

Bạc Bà học với Tú Bà đồng môn.

Seeing her beauty of white face and red lips,

Thấy nàng lạt phấn tươi son,

2090. Dame Bac got thrilled within due to big profit.

Mừng thầm được món bán buôn có lời.

Out of nothing she yarned bad tales about Kieu,

Hư không đặt để nên lời,

That many times struck her with trembling dismay.

Nàng đà nhớn nhác rụng rời lắm phen.

The wicked dame kept on pursuing her prey,

Mụ càng xua đuổi cho liền,

Forcing her with evil words to a marriage.

Lấy lời hung hiểm ép duyên Châu Trần.

2095. Saying: “You’re all alone on an alien land,

Rằng: “Nàng muôn dặm một thân,

And tarnished with nasty rumors near and far.

Lại mang lấy tiếng dữ gần lành xa.

What a cursing and disrupting girl you are!

Khéo oan gia của phá gia!

Not a single house dares to harbor so far.

Còn ai dám chứa vào nhà nữa đây.

Hurry to look for yourself a wedded place,

Kíp toan kiếm chốn xe dây,

2100. Or you can fly and seek refuge in heaven!

Không dưng chưa dễ mà bay đường trời!

Nearby match is by all means not convenient,

Nơi gần thì chẳng tiện nơi,

No match is to be found in the surroundings.

Nơi xa thì chẳng có người nào xa.

Bạc Hạnh

Now a nephew of mine whose name is Bac Hanh,

Này chàng Bạc Hạnh cháu nhà,

Not a stranger but flesh and blood relative.

Cũng trong thân thích ruột rà chẳng ai.

2105. A shop owner in T’ai-ch’u[42] with property,

Cửa hàng buôn bán châu Thai.

A man of honesty and credibility.

Thật thà có một đơn sai chẳng hề.

In any case you ought to listen to me,

Thế nào nàng cũng phải nghe,

After marriage you’ll manage to leave for T’ai,

Thành thân rồi sẽ liệu về châu Thai.

Where nobody who you are can recognize,

Bấy giờ ai lại biết ai,

2110. Then in ocean and river, you’re free to ride.

Dầu lòng bể rộng sông dài thênh thênh.

But if you are adamant to my reason,

Nàng dù quyết chẳng thuận tình,

You are sure to subject to awful consequence.”

Trái lời nẻo trước luỵ mình đến sau.”

Kieu listened to dame’s words with a painful heart,

Nàng càng mặt ủ mày chau,

Her face contorted and her eyebrows knitted.

Càng nghe mụ nói càng đau như dần.

2115. Thinking of her tripped feet over a trapped land,

Nghĩ mình túng đất sẩy chân,

In the stalemate, she at last sighed her complaint:

Thế cùng nàng mới xa gần thở than:

“I’m just a swallow strayed away from its flock,

“Thiếp như con én lạc đàn,

Once wounded by a bow, now it fears curved twigs!

Phải cung rày đã sợ làn cây cong.

Even to follow a man through an impasse,

Cùng đường dầu tính chữ tòng,

2120. I know his face but how can I know his heart?

Biết người biết mặt biết lòng làm sao?

By chance in case something hazardous happens,

Nữa khi muôn mặt thế nào,

What will I get from this uncertain venture?

Bán hùm buôn sói chắc vào lưng đâu?

If someone has any wish for a union,

Dầu ai lòng có sở cầu,

Let him declare his heartfelt resolution.

Tâm minh xin quyết với nhau một lời.

2125. Once our wedding witnessed by Earth and Heaven,

Chứng minh có đất có trời,

I’ll follow him wherever across ocean.”

Bấy giờ vượt bể ra khơi quản gì.”

With Kieu’s consent, the dame went to her nephew,

Được lời mụ mới ra đi,

And ordered him to prepare for the wedding.

Mách tin họ Bạc tức thì sắm sanh.

His house was altogether put in order,

Một nhà dọn dẹp linh đình,

2130. Yard swept, altar set, vase cleaned, incense sticks burned.

Quét sân đặt trác rửa bình thắp nhang.

Bac Hanh the groom, in an eagerness, knelt down,

Bạc sinh quì xuống vội vàng,

And overstated his prayers to all the gods.

Quá lời nguyện hết Thành hoàng Thổ công.

Then in the yard the couple exchanged their oaths,

Trước sân lòng đã giãi lòng,

And went behind curtain for their union.

Trong màn làm lễ tơ hồng kết duyên.

2135. The wedding done, Kieu was led down in a boat,

Thành thân mới rước xuống thuyền,

That sailed smoothly down wind and wave toward T’ai.

Thuận buồm một lá xuôi miền châu Thai.

When the boat had safely docked at the station,

Thuyền vừa đỗ bến thảnh thơi,

Bac went up beforehand to the usual place.

Bạc sinh lên trước tìm nơi mọi ngày.

Another Brothel

It was the same old brothel for many years,

Cũng nhà hành viện xưa nay,

2140. The same sellers and buyers of human flesh.

Cũng phường bán thịt, cũng tay buôn người.

They scrutinized the woman and set a price,

Xem người định giá vừa rồi,

When the deal was ten times its worth, he okayed.

Mối hàng một đã ra mười thì buông.

A sedan chair was hired to take her away,

Mượn người thuê kiệu rước nàng,

While Bac got the money and ran off his way.

Bạc đem mặt bạc kiếm đường cho xa.

2145. The sedan chair stopped before a flowered porch,

Kiệu hoa đặt trước thềm hoa,

From inside the house hurried out a woman,

Bên trong thấy một mụ ra vội vàng.

Who escorted her in before the altar,

Đưa nàng vào lạy gia đường,

On which stood the same white-browed brothel patron.

Cũng thần mày trắng, cũng phường lầu xanh.

At first glance she’d realized her predicament,

Thoắt trông nàng đã biết tình

2150. But a caged bird, she could not fly high and flee:

Chim lồng khôn lẽ cất mình bay cao:

“What a curse! this peach flower’s bad destiny,

“Chém cha cái số hoa đào!

Which loosened then tightened like a mockery.

Gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi.

The more I think the more I’m tired of life,

Nghĩ đời mà ngán cho đời,

The more you’re talented the more you’re envied.

Tài tình chi lắm cho trời đất ghen.

2155. How regretful for the alum-cleared water!

Tiếc thay nước đã đánh phèn!

It is now stirred up and soiled by mud again.

Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần.

Does heaven have any ill will with woman,

Hồng quân với khách hồng quần,

Not to spare her after so much maltreatment.

Đã xoay đến thế còn vần chưa tha.

I’ve been strayed from home misstep after misstep,

Lỡ từ lạc bước bước ra,

2160. Though very watchfully I’ve fathomed the road.

Cái thân liệu những từ nhà liệu đi.

What wrongs did it commit, my innocent soul,

Đầu xanh có tội tình gi?

That I have to redeem with half of my time?

Má hồng đến quá nửa thì chưa thôi.

Now knowing there’s no way to avoid the fate,

Biết thân chạy chẳng khỏi trời,

I’ll risk my prime for my faults to compensate.”

Cũng liều mặt phấn cho rồi ngày xanh.”


Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com

 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.