Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2021

Truyện Kiều (Anh-Việt) - Chương 13 (Episode 13)

By Phan Huy MPH

SEVERE FATHER DIVIDED

NGHIÊM PHỤ PHÂN LY

KIND MANDARIN UNITED

PHỦ QUAN TÁC HỢP

By the excuse of an outdoor promenade,

Mượn điều trúc viện thừa lương,

Sinh escorted her girl to a hiding place.

Rước về hãy tạm giấu nàng một nơi.

War or peace he had two strategies ready,

Chiến hoà sắp sẵn hai bài,

Advice from lawyer, information from spies.

Cậy tay thầy thợ, mượn người dò la.

1375. He sent words to the wench for a solution,

Bắn tin đến cửa Tú Bà,

She compromised due to her weak position.

Thua cơ mụ cũng cầu hoà dám sao.

He paid money as ransom and got the girl,

Rõ ràng của dẫn tay trao,

And had her record signed by the official.

Hoàn lương một thiếp thân vào cửa công.

Now public and private problems had been solved,

Công tư hai lẽ đều xong,

1380. Kieu at last pulled her nymph feet out of the mire.

Gót tiên phút đã thoát vòng trần ai.

They joined under the same roof as man and wife,

Một nhà sum họp trúc mai,

Whose mutual loves were like ocean and river.

Càng sâu nghĩa bể, càng dài tình sông.

Her pervasive perfume roused his ardent fire,

Hương càng đượm, lửa càng nồng,

That in return made her pearly beauty shine.

Càng sôi vẻ ngọc, càng nồng màu sen.

1385. Half a year of conjugal life just gone by,

Nửa năm hơi tiếng vừa quen,

The yard’s dark-green planes were mixed with yellow leaves,

Sân ngô cành biếc đã chen lá vàng,

And young blossoms’d just shot from hedge shrubberies,

Giậu thu vừa nảy giò sương,

When Sinh’s father was seen back from his village.

Gối yên đã thấy xuân đường đến nơi.

Wildly furious over his son’s marriage,

Phong lôi nổi trận bời bời,

1390. Curbing pity, he tried to split the couple.

Nặng lòng e ấp, tính bài phân chia.

He explained and analyzed the right and wrong,

Quyết ngay biện bạch một bề,

And ordered that she be back to the brothel.

Dạy cho má phấn lại về lầu xanh.

In the face of his father’s strict forthright words,

Thấy lời nghiêm huấn rành rành,

Sinh risked himself entreating for empathy:

Đánh liều Sinh mới lấy tình nài kêu:

1395. “I know my deplorable mistake, daddy,

Rằng: “Con biết tội đã nhiều,

That deserves the sternest penalty on earth.

Dẫu rằng sấm sét búa rìu cũng cam.

My hands have by mistake dipped in indigo,

Trót vì tay đã nhúng chàm,

All lost, I don’t know how to find the right road.

Dại rồi còn biết khôn làm sao đây.

Since we’ve been man and wife for more than one day,

Cùng nhau vả tiếng một ngày,

1400. I have no heart to break the marital tie.

Ôm cầm ai nỡ dứt dây cho đành.

In case you’re adamant in your decision,

Lượng trên quyết chẳng thương tình,

Instead of betrayal I’d rather risk my life.”

Bạc đen thôi có tiếc mình làm chi.”

Boiled with anger on his son’s obstinate word,

Thấy lời sắt đá tri tri,

Old Thuc knelt at public office to report.

Sốt gan ông mới cáo quì cửa công.

1405.Then on the flat earth thundered a tsunami,

Đất bằng nổi sóng đùng đùng,

District office issued summons of query.

Phủ đường sai lá phiếu hồng thôi tra.

They both were to follow the district gendarmes,

Cùng nhau theo gót sai nha,

To kneel and bow in the district office court.

Song song vào trước sân hoa lạy quì.

They looked up at the severe black-iron face[34]

Trông lên mặt sắt đen sì,

1410. Of the judge who proclaimed those words harsh and grave:

Lập nghiêm trước đã ra uy nặng lời:

“That man foolishly leads a debauched living,

“Gã kia dại nết chơi bời,

And that wench commits act of adultery.

Mà con người thế là người đong dưa.

A kind of wasted and discarded flower,

Tuồng chi hoa thải hương thừa

Who used to trick people with scent and powder.

Mượn màu son phấn đánh lừa con đen.

1415. Based on the position of the complainant,

Suy trong tình trạng bên nguyên,

Nothing’s been satisfactorily settled.

Bề nào thì cũng chưa yên bề nào.

In pursuance to law we reach the judgment,

Phép công chiếu án luận vào,

That one of two ways is up to her to choose:

Có hai đường ấy muốn sao mặc mình:

Either she stays and faces law’s punishment,

Một là cứ phép gia hình,

1420. Or she be returned to her green pavilion.”

Hai là lại cứ lầu xanh phó về.”

She said: “My resolution has been taken!

Nàng rằng: “Đã quyết một bề!

Not to be trapped once more in the spider’s web.

Nhện nầy vương lấy tơ kia mấy lần.

Soiled or clean, it is my flesh and blood body,

Đục trong thân cũng là thân,

Weak and naive, I’m resigned to the court’s fury.”

Yếu thơ vâng chịu trước sân lôi đình.”

1425. The judge ordered: “Be the state’s law carried out!”

Dạy rằng: “Cứ phép gia hình!”

A poor peony in triple punishment,[35]

Ba cây chập lại một cành mẫu đơn,

She stood torture without cry of innocence,

Phận đành chi dám kêu oan,

Her flower cheeks dirtied, her willow brows tattered.

Đào hoen quẹn má, liễu tan tác mày.

On the floor of mud and dust she lay writhing,

Một sân lầm cát đã đầy

1430. Her clear face blurred and her thin body skinny.

Gương lờ nước thuỷ, mai gầy vóc sương.

And Thuc was also an object of pity,

Nghĩ tình chàng Thúc mà thương,

He watched the scene with a heart full of sorrow.

Nẻo xa trông thấy lòng càng xót xa,

He cried: “All this disaster because of me!

Khóc rằng: “Oan khốc vì ta!

If I obeyed her then, she’s not at fault now.

Có nghe lời trước, chẳng đà luỵ sau.

1435. My shallow heart did not care to think deeply,

Cạn lòng chẳng biết nghĩ sâu,

And she now has to bear all the penalty.”

Để ai trăng tủi hoa sầu vì ai.”

Overhearing Thuc’s moaning of grievances,

Phủ đường nghe thoảng vào tai,

The judge was touched and asked about his story.

Động lòng lại gạn đến lời riêng tây.

In tears he then expressed himself politely,

Sụt sùi chàng mới thưa ngay,

1440. All details from the day of their acquaintance:

Đầu đuôi kể lại sự ngày cầu thân:

“She did previously reckon the consequence,

“Nàng đà tính hết xa gần,

And foretold she would be victimized one day.

Từ xưa nàng đã biết thân có rày.

’Tis my fault to ransom her and bring her home,

Tại tôi hứng lấy một tay,

That she’s to suffer all this calamity.”

Để nàng cho đến nỗi này vì tôi.”

1445. Thuc’s touching story got the judge’s pity,

Nghe lời nói cũng thương lời,

Who softened his sternness and showed a way out,

Dẹp uy mới dạy cho bài giải vi,

“Be it true,” Said he. “What you’ve told me about,

Rằng: “Như hẳn có thế thì,

Though a harlot, she knows what is right and wrong.”

Trăng hoa song cũng thị phi biết điều.”

Sinh said: “This woman of drifting destiny,

Sinh rằng: “Chút phận bọt bèo,

1450. Knows a little literature and poetry.”

Theo đòi vả cũng ít nhiều bút nghiên.”

The judge smiled and said: “A poet if she be!

Cười rằng: “Đã thế thì nên!

Let her show talent via the theme of a cangue.”

Mộc già hãy thử một thiên trình nghề.”

She obeyed and raised the brush into a poem,

Nàng vâng cất bút tay đề,

Then offered it before the mandarin’s desk.

Tiên hoa trình trước án phê xem tường.

1455. The judge praised: “This poem dwarfs the High T’ang[36]’s best!

Khen rằng: “Giá đáng Thịnh Đường!

Such beauty and genius beat thousands of gold!

Tài này sắc ấy nghìn vàng chưa cân!

A girl of beauty and a man of success,

Thật là tài tử giai nhân,

What pair of man and wife is more excellent?

Châu Trần còn có Châu Trần nào hơn?

Henceforth stop harboring anger and rancor,

Thôi đừng rước dữ cưu hờn,

1460. That but disrupt the rhythm of harmony.

Làm chi lỡ nhịp cho đàn ngang cung.

Once you brought one another to the Court’s door,

Đã đưa đến trước cửa công,

Reason is external but love is at core.

Ngoài thì là lý song trong là tình.

Son and girl-in-law are family’s children,

Dâu con trong đạo gia đình,

So dismiss the discontent and end the mess.”

Thôi thì dẹp nỗi bất bình là xong.”

1465. He then ordered the wedding celebration,

Kíp truyền sắm sửa lễ công,

Carried in bridal couch under the torched lights,

Kiệu hoa cất gió, đuốc hồng ruổi sao,

Followed by a band of mirthful musicians,

Bày hàng cổ xuý xôn xao,

The new weds were brought to the nuptial chamber.

Song song đưa tới trướng đào sánh đôi.

By the esteem for her virtue and talent,

Thương vì hạnh, trọng vì tài,

1470. Old Thuc also put aside his chastisement.

Thúc ông thôi cũng dẹp lời phong ba.

Perfume of lilies and orchids filled the home,

Huệ lan sực nức một nhà,

Old bitterness made room for true happiness.

Từng cay đắng lại mặn mà hơn xưa.


Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.