Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2021

Truyện Kiều (Anh-Việt) - Chương 14 (Episode 14)

By Phan Huy MPH

CONCUBINE’S DISTANT WORRIES

XA XÔI LO PHẬN

WIFE’S SECRET CONSPIRACIES

THẦM LẶNG LỪA CHỒNG

So they indulged in morning wine and noon chess,

Mảng vui rượu sớm cờ trưa,

Till plum lost its fresh and lotus got its green.

Đào đà phai thắm, sen vừa nảy xanh.

1475. In their private room during a quiet night,

Trướng hồ vắng vẻ đêm thanh,

Kieu timidly expressed her concern and fright:

E tình nàng mới bày tình riêng chung:

“Since I was lucky to be your concubine,

“Phận bồ từ vẹn chữ tòng,

Wild geese went swallows came and full year has passed.

Đổi thay nhạn én đã hòng đầy niên.

Not a word has been heard from your family,

Tin nhà ngày một vắng tin,

1480. You’re warm with your mistress and cool with your wife.

Mặn tình cát luỹ, lạt tình tào khang.

I think we had better take precaution,

Nghĩ ra thật cũng nên dường,

Since no one care about hushing the rumor.

Tâm hơi ai kẻ giữ giàng cho ta.

I’ve overheard the woman of your household

Trộm nghe kẻ lớn trong nhà

Is a person of rules and regulations.

Ở vào khuôn phép, nói ra mối giường.

1485. These abnormal ones are utterly fearsome!

E thay những dạ phi thường!

Like sea and river, their hearts hard to fathom.

Dễ dò rốn bể, khôn lường đáy sông.

Our affair has lasted almost one year round,

Mà ta suốt một năm ròng,

It can’t by any means be hidden from her.

Thế nào cũng chẳng giấu xong được nào.

Up to now, you’ve not heard from home anything,

Bấy chầy chưa tỏ tiêu hao,

1490. Or something unusual has happened from within?

Hoặc là trong có làm sao chăng là?

Please hurry home to her in the shortest time,

Xin chàng kíp liệu lại nhà,

First to please her, second to sound her thinking.

Trước người đẹp ý, sau ta biết tình.

Keeping concealed for long our amorous tale,

Ví bằng giữ mực giấu quanh,

Or putting it off in time will surely fail.”

Rày lần mai lữa như hình chưa thông.”

1495. In compliance with her sensible advice,

Nghe lời khuyên nhủ thong dong,

Sinh reluctantly resolved to return home.

Đành lòng sinh mới quyết lòng hồi trang.

At dawn he reported his plan to old Thuc,

Rạng ra gửi đến xuân đường,

Who also urged him to expedite his trip.

Thúc ông cũng vội giục chàng ninh gia.

To drink their farewell cups of separation,

Tiễn đưa một chén quan hà,

1500. They strolled from home to the site of leave-taking.

Xuân đường thoắt đã dạo ra Cao đình.

The Ch’in River stretched into a bluish patch,

Sông Tần một dải xanh xanh,

Where sparse willows drooped their branches of longing.

Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương quan.

They held each other’s hands sighing and moaning,

Cầm tay dài thở vắn than,

Parting staled their wine and leaving choked their words.

Chia phôi ngừng chén, hợp tan nghẹn lời.

1505. She said: “Though we’ll be hills and streams divided,

Nàng rằng: “Non nước xa khơi,

The outside won’t be safe without inner peace.

Sao cho trong ấm thì ngoài mới êm.

It’s hard for a rag bag to hide a needle,

Dễ mà bọc rẻ giấu kim,

And it’s no way to catch a bird with closed eyes.

Làm chi bưng mắt bắt chim khó lòng.

About our furtive love affair and marriage,

Đôi ta chút nghĩa đèo bòng,

1510. Once at home, forthrightly tell her the story.

Đến nhà trước liệu nói sòng cho minh.

She might not gratify, and in her fury,

Dầu khi sóng gió bất bình,

She’ll prove her power and I’ll resign to my fate.

Lớn ra uy lớn, tôi đành phận tôi.

It is far better than lying or hiding,

Hơn điều giấu ngược giấu xuôi,

That will surely bring about disastrous things.

Lại mang những việc tày trời đến sau.

1515. If you truly love me, keep in mind my words,

Thương nhau xin nhớ lời nhau,

One year of absence will eventually pass.

Năm chầy cũng chẳng đi đâu mà chầy.

Today remember these cups of division,

Chén đưa nhớ bữa hôm nay,

Today next year we’ll drink cups of reunion!”

Chén mừng xin đợi ngày này năm sau.”

He got on horse while she let go of his gown,

Người lên ngựa, kẻ chia bào,

1520. Fall’d dyed the maple woods with separation.

Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.

Miles of dust soon covered the departing man,

Dặm hồng bụi cuốn chinh an,

Who disappeared among greenish strawberries.

Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh.

She was back, a night shadow of loneliness,

Người về chiếc bóng năm canh,

While he alone ventured into wilderness.

Kẻ đi muôn dặm một mìn xa xôi.

1525. High above who cut the moon into two halves?

Vầng trăng ai xẻ làm đôi?

Half stamped on her pillow, half brightened his road.

Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.

But all the hardships of his trip were nothing,

Kể chi những nỗi dọc đường,

Compared to his grief on his household’s lady.

Buồn trong này nỗi chủ trương ở nhà.

She belonged to the Hoan famous family,

Vốn dòng họ Hoạn danh gia,

1530. Her name was Hoan Thu, a minister’s daughter.

Con quan lại bộ tên là Hoạn Thư.

A marriage of chance and opportunity

Duyên Đằng thuận nẻo gió đưa,

Had attached him to her for quite a long time.

Cùng chàng kết tóc se tơ những ngày.

The way she behaved in life was not so bad,

Ở ăn thì nết cũng hay,

The way she manipulated so aghast.

Nói điều ràng buộc thì tay cũng già.

1535. Since she heard of his newly wed concubine,

Từ nghe vườn mới thêm hoa,

All these tidings she’d got from others but him.

Miệng người đã lắm, tin nhà thì không.

The more she quenched her heart’s fire, the more it burned,

Lửa tâm càng dập càng nồng,

She blamed him for betrayal and adultery:

Trách người đen bạc ra lòng trăng hoa:

“Had he confessed to me about his mistress,

“Ví bằng thú thật cùng ta,

1540. I’d have the lenience to tolerate her.

Cũng dung kẻ dưới mới là lượng trên.

I’m not a foolish not to save my honor,

Dại chi chẳng giữ lấy nền,

Won’t it be good to be named a jealous wife?

Tốt chi mà rước tiếng ghen vào mình?

But he chose in contrary to veil and hide,

Lại còn bưng bít giấu quanh,

Making all those funny childish monkeyshines.

Làm chi những thói trẻ ranh nực cười.

1545. Thinks out of my sight everything he can hide,

Tính rằng cách mặt khuất lời,

Well, let him hide and I’ll pretend not to know.

Giấu ta ta cũng liệu bài giấu cho.

Such a thing I have none to worry about,

Lo gì việc ấy mà lo,

How can the ant crawl out from inside the bowl?

Kiến trong miệng chén có bò đi đâu?

I will make them each other to disavow,

Làm cho nhìn chẳng được nhau,

1550. I will shame her till she could not raise her head.

Làm cho đày đoạ cất đầu chẳng lên.

I will make appear before them clean and clear,

Làm cho trông thấy nhãn tiền,

The consequences that a traitor must bear.”

Cho người thăm ván bán thuyền biết tay.”

She kept her confidence deep within her heart,

Nỗi lòng kín chẳng ai hay,

And made a deaf ear to all rumors outside.

Ngoài tai để mặc gió bay mé ngoài.

1555. A week later suddenly came two persons,

Tuần sau bỗng thấy hai người,

Who brought about the news to ask for favors.

Mách tin ý cũng liệu bài tâng công.

The mandarin’s daughter feigned a boiled anger:

Tiểu thư nổi giận đùng đùng:

“Loathsome ones who out of none invent stories!

“Gớm tay thêu dệt ra lòng trêu ngươi!

My husband’s not as trite as anybody,

Chồng tao nào phải như ai,

1560. The source must have been from these rumormongers.”

Điều này hẳn miệng những người thị phi.”

She swiftly showed her power and gave orders,

Vội vàng xuống lệnh ra uy,

That one was mouth-slapped and the other tooth-cracked.

Đứa thì vả miệng, đứa thì bẻ răng.

As a result all people kept their mouths shut,

Trong ngoài kín mít như bưng,

And none dared say a word about the rumor.

Nào ai còn dám nói năng một lời.

1565. The lady stayed all at ease in her chamber,

Buồng đào khuya sớm thảnh thơi,

Laughing and talking as if nothing happened;

Ra vào một mực nói cười như không;

While day and night she kept telling herself so,

Đêm ngày lòng những dặn lòng,

Sinh reached their rose pavilion and got down.

Sinh đà về đến lầu hồng xuống yên.

Words of greeting mixed with joys of union,

Lời tan hợp, nỗi hàn huyên,

1570. Their love warmer and their fervor more ardent.

Chữ tình càng mặn, chữ duyên càng nồng.

They drank gleefully the cups of home welcome,

Tẩy trần vui chén thong dong,

But they kept in hearts their own secret problems.

Nỗi lòng ai ở trong lòng mà ra.

As Thuc came home to sound his wife’s attitude,

Chàng về xem ý tứ nhà,

He intended to tell the entire story.

Sự mình cũng rắp lân la giãi bày.

1575. But his wife, half drunken, laughing and talking,

Mấy phen cười nói tỉnh say,

Had not the slightest hint of his love affair.

Tóc tơ bất động mảy may sự tình.

Therefore he thought: “The affair’s concealed tightly,

Nghĩ: “Đà bưng kín miệng bình,

Why should I confess without her inquiry?”

Nào ai có khảo mà mình lại xưng?”

So he kept on faltering and wavering,

Những là e ấp dùng dằng,

1580. Fearing to pull a cord and disturb the wood.

Rút dây sợ nữa động rừng lại thôi.

At times as they exchanged merriments or jokes,

Có khi vui chuyện mua cười,

The lady would let slip ambiguous words.

Tiểu thư lại giở những lời đâu đâu,

Saying: “In this messy world of pearls and stones,

Rằng: “Trong ngọc đá vàng thau,

We have a total trust in one another.

Mười phần ta đã tin nhau cả mười.

1585. Praiseworthy for those wide and long mouthpieces,

Khen cho những miệng dông dài,

That spread rumors of baseless disloyalty.

Bướm ong lại đặt những lời nọ kia.

Though a dull I’ve never cared to think of them,

Thiếp dầu vụng chẳng hay suy,

Those fouling things but make me target of joke.”

Đã dơ bụng nghĩ, lại bia miệng cười.”

Thinking her words casual and light-hearted,

Thấy lời thủng thỉnh như chơi,

1590. He also expressed his passive approval.

Thuận lời chàng cũng nói xuôi đỡ đòn.

The couple then went on their round of delights,

Những là cười phấn cợt son,

Either under the lamp or in the moonshine.

Đèn khuya chung bóng, trăng tròn sánh vai.

But Thuc began to miss his old rustic bliss,

Thú quê thuần ức bén mùi,

As yellow leaves started to fall on the pool.

Giếng vàng đã rụng một vài lá ngô.

1595. He recalled the scene of rivers and mountains,

Chạnh niềm nhớ cảnh giang hồ,

And the home he’d left after seasons of love.

Một màu quan tái, mấy mùa gió trăng.

While he had not the gut his heart to disclose,

Tình riêng chưa dám rỉ răng,

The lady had foreseen his mind and declared:

Tiểu thư trước đã liệu chừng nhủ qua:

“You’ve been far away from dad almost one year,

Cách năm mây bạc xa xa,

1600. Be back in Lin-tzu soon to take care of him”

Lâm Tri cũng phải tính mà thần hôn.”

Her words seemed to untie the knot of his heart,

Được lời như cởi tấc son,

He galloped straight back home through the alien land.

Vó câu thẳng ruổi nước non quê người.

In limpid water reflected the blue sky,

Long lanh đáy nước in trời,

Smokes rose like ramparts and hills bathed in sunshine.

Thành xây khói biếc, non phơi bóng vàng.


Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.