By Phan Huy MPH
TEARS OF SEPARATION
GIỌT LỆ CHIA LÌA
BLADE OF INDIGNATION
LƯỠI DAO OAN NGHIỆT
805. Nothing she knew about her husband-to-be,
Chẳng ngờ gã Mã Giám Sinh,
Who was an experienced erotic playboy.
Vốn là một đứa phong tình đã quen.
Plunged in his debauchery he’d met bad luck,
Quá chơi lại gặp hồi đen,
A girl expert, he now lived a whore pander.
Quen mùi lại kiếm ăn miền nguyệt hoa.
And there ruled in the whorehouse a Tu Madam,
Lầu xanh có mụ Tú bà,
810. Who was herself an old rotten prostitute.
Làng chơi đã trở về già hết duyên.
By random and without arrangement they’d met,
Tình cờ chẳng hẹn mà nên,
Trickster versus swindler, two made a crime’s gang.
Mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường.
They cooperated to run a whore den,
Chung lưng mở một ngôi hàng,
Year round their carnal business smoothly ran.
Quanh năm buôn phấn bán hương đã lề.
815. Throughout the country land for young girls they scanned,
Dạo tìm khắp chợ thì quê,
Bought them as maid-sevants but taught them sex funs.
Giả danh hầu hạ, dạy nghề ăn chơi.
Ill or good, a fate is disposed by heaven,
Rủi may âu cũng tại trời,
And a painful doom-fate was destined to her.
Đoạn trường lại chọn mặt người vô duyên.
How pitiful was the chaste and lovely girl!
Xót nàng chút phận thuyền quyên!
820. A flower sold to a boat of trafickers.
Cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn.
A poor victim trapped in their tricking device,
Mẹo lừa đã mắc vào khuôn,
Of cheap marriage gift and fixed wedding date.
Sính nghi giá rẻ, nghênh hôn sẵn ngày.
Secretly pleased, Ma thought: “The flag’s in my hand,
Mừng thầm: “Cờ đã đến tay,
The longer I admire and the more I desire.
Càng nhìn vẻ ngọc, càng say khúc vàng.
825. She’s in fact a national- perfumed beauty,
Đã nên quốc sắc thiên hương,
Whose single smile could equal thousands of gold.
Một cười này hẳn nghìn vàng chẳng ngoa.
To taste the virginity of this flower,
Về đây nước trước bẻ hoa,
Princes and gentlefolk will vie for the prize.
Vương tôn công tử ắt là đua nhau.
It’d be worth no less than three hundred ounces,
Hẳn ba trăm lạng kém đâu,
830. That’ll make up for the capital, then profit.
Cũng đà vừa vốn còn sau thì lời.
But the tidbit is right there next to my mouth,
Miếng ngon kề đến tận nơi,
Its asset I regret but its charm I crave.
Vốn nhà cũng tiếc, của trời cũng tham.
Now the fairy peach has fallen in my hand,
Đào tiên đã bén tay phàm,
I’d rather pluck and enjoy this life’s delight.
Thì vin cành quít cho cam sự đời.
835. Under the sky in this world of enjoyment,
Dưới trần mấy mặt làng chơi,
Few men have more knowledge of brothel’s women.
Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa.
Juice of pomegranate skin and cockscomb blood,
Nước vỏ lựu, máu mào gà,
Can heal and recover a lost chastity.
Mượn màu chiêu tập lại là còn nguyên.
By this vague ploy we’ve managed to cheat the nuts,
Mập mờ đánh lận con đen,
840. And her price remains unchanged not less a sou.
Bao nhiêu cũng bấy nhiêu tiền mất chi.
If the old hag has anything to question,
Mụ già hoặc có điều gì,
At most I’ll risk to stand a kneel punishment.
Liều công mất một buổi quì mà thôi.
Besides, here in this remote quiet country,
Vả đây đường sá xa xôi,
If I stay still, they will doubt my intention.”
Mà ta bất động nữa người sinh nghi.”
845. What a regret for the spotless camellia,
Tiếc thay một đoá trà mi,
A bee had defiled and gone through the flower.
Con ong đã tỏ đường đi lối về.
A ravaging storm had blown pitilessly,
Một cơn mưa gió nặng nề,
Without care for her gem nor heed for her scent.
Thương gì đến ngọc, tiếc gì đến hương.
Drifting through a vague dream of the nuptial night,
Đêm xuân một giấc mơ màng,
850. All alone under the wedding lamp she lied.
Đuốc hoa để đó mặc nàng nằm trơ,
Tears of disgrace fell in abundance like rain,
Giọt riêng tầm tã tuôn mưa,
Hating the man and loathing her soiled body:
Phần căm nỗi khách, phần dơ nỗi mình:
“It seems he’s just a kind of filthy being,
“Tuồng chi là giống hôi tanh,
My prized body and pure name have been sullied.
Thân nghìn vàng để ô danh má hồng.
855. Is there anything left of me to hope for?
Thôi còn chi nữa mà mong?
Consequently this is the end of my life.”
Đời người thôi thế là xong một đời.”
Sullen with her love and bitter for her fate,
Giận duyên tủi phận bời bời,
She took out the knife and attempted suicide.
Cầm dao nàng đã toan bài quyên sinh.
But again she thought over her decision,
Nghĩ đi nghĩ lại một mình:
860. “It’s fine for me but how about my parents?
“Một mình thì chớ, hai tình thì sao?
Whatever the outcome of my act would be,
Sau dầu sinh sự thế nào,
It will certainly be traced back unto them.
Truy nguyên chẳng kẻo luỵ vào song thân.
Anyhow in time my sorrow will soften,
Nỗi mình âu cũng giãn dần,
And soon or late only once people must die.”
Kíp chầy thôi cũng một lần mà thôi.”
865. She was absorbed in weighing those pros and cons,
Những là đo đắn ngược xuôi,
When by the wall the cocks had noisily crowed.
Tiếng gà nghe đã gáy sôi mái tường.
As the watchtower’s horn blew its morning sound,
Lầu mai vừa rúc còi sương,
Ma the Scholar came and pressed the departure.
Mã sinh giục giã vội vàng ra đi.
What a heart-tearing scene of separation!
Đoạn trường thay lúc phân kỳ!
870. Horses limped on hoofs and carriage leaped on wheels.
Vó câu khấp khểnh, bánh xe gập ghềnh.
At a rest station ten miles beyond the town,
Bề ngoài mười dặm trường đình,
Old Vuong treated people to a farewell feast.
Vương ông mở tiệc tiễn hành đưa theo.
Outside host and guests were toasting each other,
Ngoài thì chủ khách dập dìu,
Inside Kieu and mom were sharing their sorrows.
Một nhà huyên với một Kiều ở trong.
875. They looked at each other, eyes profuse with tears,
Nhìn càng lã chã giọt hồng,
Then she began to whisper at mother’s ear:
Rỉ tai nàng mới giãi lòng thấp cao:
“I’m ashamed to be born a weak naive girl,
“Hổ sinh ra phận thơ đào,
When could I pay off your labor and favor?
Công cha nghĩa mẹ kiếp nào trả xong?
My body’s been trapped in mud and it’s over,
Lỡ làng nước đục bụi trong,
880. My heart’s the sole thing I have now to offer.
Trăm năm để một tấm lòng từ đây.
By examples of what I’ve seen in these days,
Xem gương trong bấy nhiêu ngày,
I think I’ve been duped into an old thug’s hands.
Thân con chẳng kẻo mắc tay bợm già.
When at home, he almost leaves me all alone,
Khi về bỏ vắng trong nhà,
Going out with haste and coming in with stealth.
Khi vào dúng dắng, khi ra vội vàng.
885. When eating or talking, his manner’s sordid,
Khi ăn khi nói lỡ làng,
Master and servants have no mutual respect.
Khi thầy khi tớ xem thường xem khinh.
From top to bottom, differs a gentleman,
Khác màu kẻ quí người thanh,
Through scrutiny, looks like a kind of merchant.
Ngắm ra cho kỹ như hình con buôn.
What could I expect of my life? It is doomed,
Thôi con còn nói chi con?
890. Alive or dead, I’ll be exiled on strange land!”
Sống nhờ đất khách, thác chôn quê người.”
Upon hearing these words from her beloved child,
Vương bà nghe bấy nhiêu lời,
Old Vuong wished to split the sky to hurl her cries.
Tiếng oan đã muốn vạch trời kêu lên.
Outside, hardly had they drained their cup of wine,
Vài tuần chưa cạn chén khuyên,
Already, Ma promptly urged the departure.
Mé ngoài nghỉ đã giục liền rủi xe.
895. Heart weighed down by the love for his poor daughter,
Xót con lòng nặng ê chề,
Old Vuong came before Ma’s horse and stooped to plead:
Trước yên ông đã nằn nì thấp cao:
“This young feeble and helpless daughter of mine,
“Chút thân yếu liễu thơ đào,
Has, due to home misfortune, become your wife.
Rớp nhà đến nỗi giấn vào tôi ngươi.
Henceforth, anywhere in the world she might be,
Từ đây góc bể bên trời,
900. She’ll be all alone exposed to rain and shine.
Nắng mưa thui thủi quê người một thân.
’Tis at the shade of your high and large pine tree,
Nghìn tầm nhờ bóng tùng quân,
That she will be protected from fog and snow.”
Tuyết sương che chở cho thân cát đằng.”
Politely Ma said to his father-in-law:
Cạn lời khách mới thưa rằng:
“I’ve been attached to her by god of nuptials.
“Buộc chân thôi cũng xích thằng nhiệm trao.
905. No matter what’ll happen on earth tomorrow,
Mai sau dầu đến thế nào,
May the sun and moon and elves be my witness!”
Kìa gương nhật nguyệt, nọ dao quỉ thần!”
The carriage hurled itself off like a tempest,
Đùng đùng gió giục mây vần,
As if flied through the rosy dust of the road.
Một xe trong cõi hồng trần như bay.
People wiped their parting tears and fixed their eyes
Trông vời gạt lệ chia tay,
910. Into the deep horizon for their beloved.
Góc trời thăm thẳm, đêm ngày đăm đăm.
Now into a remote strange land Kieu was blown,
Nàng thì cõi khách xa xăm,
Bridges whitened by frosts, hills darkened with clouds.
Bạc phau cầu giá, đen rầm ngàn mây.
Reeds huddled closely and whined in the cold wind,
Vi lô san sát hơi may,
The fall sky reserved for her and her alone.
Một trời thu để riêng ai một người.
915. On the night blank road through the dim drape of mist,
Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,
She stared at the moon and felt shame with her pledge.
Thấy trăng mà thẹn những lời non sông.
Autumn wood was dotted with yellow and red,
Rừng thu từng biếc chen hồng,
She heard the birds chirp and thought of her parents.
Nghe chim như nhắc tấm lòng thần hôn.
Through totally strange weathers and mountains,
Những là lạ nước lạ non,
920. They arrived in Lin-tzu[25] after a full month.
Lâm Tri vừa một tháng tròn tới nơi.
Had the carriage just stopped at the front entrance,
Xe châu dừng bánh cửa ngoài,
A shadow was seen step out from the curtain.
Rèm trong đã thấy một người bước ra.
At first sight, it was a woman of pale skin,
Thoắt trông nhờn nhợt màu da,
With oversized body of a well fed being.
Ăn gì cao lớn đẫy đà làm sao.
925. Before the coach she feigned a cordial greeting,
Trước xe lơi lả han chào,
Kieu submissively stepped down and went inside.
Vâng lời nàng mới bước vào tận nơi.
The vestibule was lined one side by some whores,
Bên thì mấy ả mày ngài,
Other side were seated patrons, five or four.
Bên thì ngồi bốn năm người làng chơi.
Between was a gravely adorned high altar,
Giữa thì hương án hẳn hoi,
930. Above which stately hung a white-browed image.
Treo trên một tượng trắng đôi lông mày.
It was a long-time tradition of harlots,
Lầu xanh quen lối xưa nay,
To adore this idol as ancestral god,
Nghề nầy thì lấy ông nầy tiên sư,
And worship night and day with flowers and fruits.
Hương hoa hôm sớm phụng thờ.
When bad luck struck a whore with a slim clientele,
Cô nào xúi vía có thưa mối hàng,
935. She would strip herself nude in front of the god,
Cởi xiêm lột áo sỗ sàng,
Lighted incense sticks and mumbled her prayers,
Trước thần sẽ nguyện mảnh hương lầm rầm,
Changed and put under her bed mat used flowers,
Đổi hoa lót xuống chiếu nằm,
Then carnal clients would again rush to her.
Bướm ong bay lại ầm ầm tứ vi.
Kieu was all stupefied before the weird scene,
Kiều còn ngơ ngẩn biết gì,
940. As advised she kowtowed while the woman prayed:
Cứ lời lạy xuống mụ thì khấn ngay:
“May our shop be prosperous in business,
“Cửa hàng buôn bán cho may,
That our days and nights are like festivities.
Đêm đêm Hàn thực, ngày ngày Nguyên tiêu.
May people who come become our devotees,
Muôn nghìn người thấy cũng yêu,
Who swarm herein like orioles and swallows.
Xôn xao anh yến, dập dìu trúc mai.
945. May appointment letters arrive in plenty,
Tin nhạn vẩn, lá thư bời,
That our doors welcome incessant flows of guests!”
Đưa người cửa trước, rước người cửa sau!”
Those words sounded so strange and weird to her ears,
Lạ tai nghe chửa biết đâu,
And she thought they were not decent things to hear.
Xem tình ra cũng những màu dở dang.
When the ancestor’s observance was finished,
Lễ xong hương hoả gia đường,
950. Dame Tu installed herself cross-legged on the bed,
Tú bà vắt nóc lên giường ngồi ngay,
And ordered: “Come pay homage to me, your mum,
Dạy rằng: “Con lạy mẹ đây,
After me, kowtow to your uncle over there.”
Lạy rồi sang lạy cậu mày bên kia.”
Kieu said: “Being hurled into a vagrant life,
Nàng rằng: “Phải bước lưu ly,
I’ve accepted my lot as his concubine.
Phận hèn vâng đã cam bề tiểu tinh.
955. Why do people change swallow to oriole?
Điều đâu lấy yến làm anh?
I’m too naïve to know the functions of my role.
Ngây thơ chẳng biết là danh phận gì.
Since he’d offered the nuptial gift for wedding,
Đủ điều nạp thái vu qui,
Jointly as husband and wife we’ve been living.
Đã khi chung chạ, lại khi đứng ngồi.
Now it turns out our roles and ranks have been changed,
Giờ ra thay bậc đổi ngôi,
960. May I say these words to make clear the matter.”
Dám xin gửi lại một lời cho minh.”
On hearing Madam understood the problem,
Mụ nghe nàng nói hay tình,
At once she threw into a fierce anger:
Bây giờ mới nổi tam bành mụ lên:
“As she said, now everything is evident,
“Này này sự đã quả nhiên,
It is this man who robbed all my possession!
Thôi đà cướp sống của min đi rồi!
965. He told me: ‘I’ll make a tour for new young girls,
Bảo rằng đi dạo lấy người,
To recruit and train into our hostesses.’
Đem về rước khách kiếm lời mà ăn.
What a brazen-faced and merciless he is!
Tuồng vô nghĩa ở bất nhân,
For his own pleasure he tested beforehand.
Buồn mình trước đã tần mần thử chơi.
Now her virginity’s already been lost,
Màu hồ đã mất đi rồi,
970. And doomed is all my accumulated money!
Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma!
You, that maiden o’er there, you’ve been sold to me,
Con kia đã bán cho ta,
Once in my house, you must submit to its rules.
Vào nhà phải cứ phép nhà tao đây.
Had that old thug any sexual harassment,
Lão kia có giở bài bây,
Why you not slap his face but instead listen.
Chẳng văng vào mặt mà mày lại nghe.
975. Why instead go along with his lust demand?
Cớ sao chịu tốt một bề?
Too early as young girl you’ve been in the mood.
Gái tơ mà đã ngứa nghề sớm sao.
I’ll make you know the power of my command!”
Phải làm cho biết phép tao!”
She grasped the skin rod and pounced forward to whip.
Giật bì tiên rắp sấn vào ra tay.
“Under the deep sky on the thick land,” Kieu said,
Nàng rằng: “Trời thẳm đất dày,
980. “Since the day I left home, I’ve thought myself dead.
Thân này đã bỏ những ngày ra đi.
If it’s the end, I have nothing to regret!”
Thôi thì thôi có tiếc gì!”
She right away took out the knife from her sleeve.
Sẵn dao tay áo tức thì giở ra.
Afraid that Kieu could ruin her priceless body,
Sợ gan nát ngọc liều hoa,
The wench stood aghast while Kieu stabbed through herself.
Mụ còn trông mặt, nàng đà quá tay.
985. How pitiful, such a beauty and talent
Thương ôi tài sắc bậc này
Was cut off by a knife of indignation!
Một dao oan nghiệt đứt dây phong trần!
Her mishap was revealed and spread near and far,
Nỗi oan vỡ lở xa gần,
Curious people poured in and jammed the house.
Trong nhà người chật một lần như nêm.
While she was deadly unconscious in her swoon,
Nàng thì bằn bặt giấc tiên,
990. The wench shook with a soul-vanishing terror.
Mụ thì cầm cập mặt nhìn hồn bay.
At once they carried Kieu to the western wing,
Vực nàng vào chốn hiên tây,
Caretaker was assigned and doctor called for.
Cắt ngườii coi sóc, rước thầy thuốc men.
Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.