By Phan Huy MPH
RELUCTANT JOYS AT THE BROTHEL
LẦU XANH VUI GƯỢNG
DISTANT FEARS OF A BAD FORTUNE
PHẬN BẠC LO XA
Now the brothel rolled down a new drape for her,
Lầu xanh mới rủ trướng đào,
The dearer her price, the higher her value.
Càng treo giá ngọc, càng cao phẩm người.
As bees and butterflies swarmed in customers,
Biết bao bướm lả ong lơi,
1230. Plunging her in night-through revels and pleasures.
Cuộc say đầy tháng, trận cười thâu đêm.
Busy as leaf blown by wind, branch perched with birds,
Dập dìu lá gió cành chim,
At dawn she saw off Tsong[27], at dusk looked for Tchang[28],
Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Tràng Khanh.
When awake from drunkenness or night slumber,
Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh,
She startled and bitterly pitied herself.
Giật mình mình lại thương mình xót xa.
1235. How she had been then a silk-and-brocade girl,
Khi sao phong gấm rủ là,
How she was now a tattered mid-road flower.
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường.
Her face beaten by wind and thickened with mist,
Mặt sao dày gió dạn sương,
Her body by men utterly exploited.
Thân sao bướm chán ong chường bấy thân.
In spite of their carnal fondle and caress,
Mặc người mưa Sở mây Tần,
1240. She did not know a small bit of happiness.
Những mình nào biết có xuân là gì.
Still when savoring fresh wind by the flowers,
Đòi phen gió tựa hoa kề,
Or watching the moon through the snow-covered pane.
Nửa rèm tuyết ngậm bốn bề trăng thâu.
The scene, by its nature, was melancholic,
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
How could it be cheerful when one was in grief.
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
1245. At times she’d draw a picture or write a poem,
Đòi phen nét vẽ câu thơ,
Play music under the moon or chess by the bloom.
Cung cầm trong nguyệt, nét cờ dưới hoa.
But hers was only a forced jubilation,
Vui là vui gượng kẻo mà,
Since no friend was there to share her enjoyment.
Ai tri âm đó mặn mà với ai.
Unmoved to winds in bamboo or rains on plum,
Thờ ơ gió trúc mưa mai,
1250. She was instead beset by hundreds of cares.
Ngẩn ngơ trăm mối, giùi mài một thân.
Obsessed with secret fresh and old memories,
Nỗi lòng đòi đoạn xa gần,
That messed without rumpling, pained without whipping.
Chẳng vò mà rối, chẳng dần mà đau.
Now she thought of her munificent parents,
Nhớ ơn chín chữ cao sâu,
Who were getting older with elapsing days.
Mỗi ngày một ngã bóng dâu tà tà.
1255. From their deep-sunk river and far-flung mountain,
Dặm nghìn nước thẳm non xa,
Had they ever known this status of her fate?
Nghĩ đâu thân phận con ra thế này?
Her siblings were still too young and innocent,
Sân hoè đôi chút thơ ngây,
To substitute her taking care of parents.
Trân cam ai kẻ đỡ thay việc mình.
Now she missed the man of her life commitment,
Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
1260. Far away had he known her predicament?
Xa xôi ai có thấu tình chăng ai?
When he came home looking for his engaged girl,
Khi về hỏi liễu Chương Đài,
Her spring bloom had been plucked for man’s diversion.
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay.
May his zeal be returned by Van’s affection,
Tình sâu mong trả nghĩa dày,
Had she joined him in their conjugal union?
Hoa kia đã chắp cành này cho chưa?
1265. That first love, like silk, kept entangling her heart,
Mối tình đòi đoạn vò tơ,
And dreams of her home kept haunting her long nights.
Giấc hương quan luống lần mơ canh dài.
Alone and hopeless she sat by the window,
Song sa vò võ phương trời,
Watching dusk follow dusk at the horizon.
Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng.
As moon hare and sun crow chased one another,
Lần lần thỏ bạc ác vàng,
1270. She felt sorry for those in the League of Doom[29]!
Xót người trong hội Đoạn Trường đòi cơn.
These women, with inborn beauty and talent,
Đã cho lấy chữ hồng nhan,
Were subjected to ruin for compensation.
Làm cho cho hại cho tàn cho cân.
Exiled to a destiny of dust-and-wind,
Đã đày vào kiếp phong trần,
They should be disgraced once before forgiven!
Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi.
1275.Then there was among tourists a gentleman,
Khách du bỗng có một người,
Named Ky-Tam Thuc- a scholar of tradition.
Kỳ Tâm họ Thúc cũng nòi thư hương.
A native of Hsi District in Ch’ang county[30],
Vốn người huyện Tích châu Thường,
Followed his dad and had a shop at Lin-tzu.
Theo nghiêm đường mở ngôi hàng Lâm Tri.
A long-time enthusiast of Kieu’s beauty,
Hoa khôi mộ tiếng Kiều nhi,
1280. He found his way there and had his card sent in.
Thiếp hồng tìm đến hương khuê gửi vào.
On his first sight of her bloom face at the blind,
Trướng tô giáp mặt hoa đào,
He fell in love with each of her traits and styles.
Vẻ nào chẳng mặn, nét nào chẳng ưa.
Like a fresh camellia on its young stem,
Hải đường mơn mởn cành tơ,
She got more magnificent in spring weather.
Ngày xuân càng gió càng mưa càng nồng.
1285. Moon and bloom, captivated by each other,
Nguyệt hoa hoa nguyệt não nùng,
Who could restrain oneself in a spring love night?
Đêm xuân ai dễ cầm lòng được chăng?
It’s no strange that what concurs comes together,
Lạ gì thanh khí lẽ hằng,
They were so attached that none could separate.
Một dây một buộc ai giằng cho ra.
From dawn to dusk they were two amorous mates,
Sớm đào tối mận lân la,
1290. Who turned their sexual game to a truthful love.
Trước còn trăng gió, sau ra đá vàng.
Then came a fortunate opportunity,
Dịp đâu may mắn lạ thường,
It was time his father went back his homeland.
Lại vào gặp khoảng xuân đường lại quê.
More mesmerized than ever by his passion,
Sinh càng một tỉnh mười mê,
Sinh spent most of his time beside his sweetheart.
Ngày xuân lắm lúc đi về với xuân.
1295. Now on windy terrace, now in moonlit yard,
Khi gió gác, khi trăng sân,
They toasted wine and traded poetic rhymes.
Bầu tiên chuốc rượu, câu thần nối thơ.
While sensing dawn incense or tasting noon tea,
Khi hương sớm, khi trà trưa,
They either played chess or concerted their lutes.
Bàn vây điểm nước, đường tơ hoạ đàn,
Giving themselves up to the pleasures’ pursuit,
Miệt mài trong cuộc truy hoan,
1300. They fell deeper in love through mutual knowledge.
Càng quen thuộc nết, càng dan díu tình.
What a wonder it was the waves of her eyes,
Lạ cho cái sóng khuynh thành,
Which could easily make collapse a nation!
Làm cho đổ quán xiêu đình như chơi!
Thuc Sinh, extolled to the sky by the madam,
Thúc Sinh quen thói bốc rời,
Wasted thousands of gold for his girl’s laughter.
Trăm nghìn đổ một trận cười như không.
1305. Hence lured by greed for copper coins’ stale odor,
Mụ càng tô lục chuốc hồng,
The wench tried to add more hues to Kieu’s color.
Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê.
Beneath the moon, cuckoos were crying summer,
Dưới trăng quyên đã gọi hè,
Above the walls, pomegranates shot their blooms.
Đầu tường lửa lựu lập loè đơm bông.
For her leisure within her private chamber,
Buồng the phải buổi thong dong,
1310. Kieu dropped the rosy drape for a perfume bath.
Thang lan rủ bức trướng hồng tắm hoa.
What a statue of crystal and ivory!
Rõ màu trong ngọc trắng ngà!
A masterpiece of nature, her nude body.
Dày dày sẵn đúc một toà thiên nhiên.
The more he contemplated, the more he praised,
Sinh càng tỏ nét càng khen,
To his love, he wrote a T’ang poem.
Ngụ tình tay thảo một thiên luật Đường.
1315. She said: “I really understand your feelings,
Nàng rằng: “Vâng biết ý chàng,
Your nice words of gemstone and lines of brocade.
Lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu.
Good or bad, I should have something in return,
Hay hèn lẽ cũng nối điêu,
But since my thought has flown back to my hometown,
Nỗi quê nghĩ một hai điều ngang ngang,
And my heart’s still tracking my sky’s yellow clouds,
Lòng còn gửi ánh mây vàng,
1320. For a reply to your poem, I owe you now.”
Hoạ vần xin hãy chịu chàng hôm nay.”
Sinh said: “How weird and abnormal your word is!
Rằng: “Sao nói lạ lùng thay!
Are you not the daughter of madam owner?”
Cành kia chẳng phải cỗi này mà ra?”
Her autumn-lake eyes turned sad more than ever,
Nàng càng ủ dột thu ba,
She poured forth the gloomy thoughts of her doomed plight:
Đoạn trường lúc ấy nghĩ mà buồn tênh:
1325. “Just a flower fallen off its bough I’m like,
“Thiếp như hoa đã lìa cành,
And courting ‘round for fun you’re a butterfly.
Chàng như con bướm lượn vành mà chơi.
As you are married with wife and family,
Chúa xuân đành đã có nơi,
Don’t waste your scarce time asking at length of me.”
Vắn ngày thôi chớ dài lời làm chi.”
Sinh said: “From the very first day I met you,
Sinh rằng: “Từ thuở tương tri,
1330. My heart’s been heavy with a love authentic;
Tấm riêng riêng những nặng vì nước non.
Because I’m resolved to consummate my wish,
Trăm năm tính cuộc vuông tròn,
That I’ve inquired about your identity.”
Phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông.”
Kieu said: “Ten thousand thanks for your caring heart,
Nàng rằng: “Muôn đội ơn lòng,
But it’s not easy in our situations.
Chút e bên thú bên tòng dễ đâu.
1335. You’ve lingered for a time in this house of mirth,
Bình Khang nấn ná bấy lâu,
You love the flower for the hue of its face.
Yêu hoa yêu được một màu điểm trang.
Then the blossom will wilt and the scent will fade,
Rồi ra lạt phấn phai hương,
Will you keep unchanged your former loving heart?
Lòng kia giữ được thường thường mãi chăng?
Besides there’s already on the moon’s threshold,
Vả trong thềm quế cung trăng,
1340. Lady Phoebe[31]- your wife- who rules your household.
Chủ trương đành đã chị Hằng ở trong.
Two of you’ve been so far attached together,
Bấy lâu khắng khít dải đồng,
A woman plus will divide your unity.
Thêm người người cũng chia lòng riêng tây.
Don’t let a weed-and-cloud drifting girl like me,
Vẻ chi chút phận bèo mây,
To affect the happiness of your marriage.
Làm cho bể ái khi đầy khi vơi.
1345. Hundred troubles because of me will happen,
Trăm điều ngang ngửa vì tôi,
Who’ll replace me to stand heaven’s punishment?
Thân sau ai chịu tội trời ấy cho?
Even if you’re in control of your household,
Như chàng có vững tay co,
You can protect me but one tenth of the whole.
Mười phần cũng đắp điếm cho một vài.
In case the wife has more power than the man,
Thế trong dầu lớn hơn ngoài,
1350. The poor victim will be at the lioness’ jaws.
Trước hàm sư tử gửi người đằng la.
I’ll be disgraced at the mercy of your wife,
Cúi đầu luồn xuống mái nhà,
Whose jealousy is three-fold harsher than fire.
Giấm chua lại tội bằng ba lửa hồng.
Above there’s still your dad, the powerful senior,
Ở trên còn có nhà thông,
Will he look down on poor me with compassion?
Lượng trên trông xuống biết lòng có thương?
1355. Or just see me as some kind of wild flower,
Sá chi liễu ngõ hoa tường,
And force me back to the former whorehouse.
Lầu xanh lại bỏ ra phường lầu xanh.
Then two of us will look filthy and hideous,
Lại càng dơ dáng dại hình,
My fate is nothing but your honor I care.
Đành thân phận thiếp, ngại danh giá chàng.
If you love me, have a perfect solution,
Thương sao cho vẹn thì thương,
1360. I’ll go with your satisfactory option.”
Tính sao cho trọn mọi đường xin vâng.”
Sinh said: “Your word is only speculation!
Sinh rằng: “Hay nói đè chừng!
Have you not ever seen through my truthful heart?
Lòng đây lòng đấy chưa từng hay sao?
Don’t fear any fanciful difficulties,
Đường xa chớ ngại Ngô Lào,
Everything about our marriage, entrust me.
Trăm điều hãy cứ trông vào một ta.
1365. Once we are together who can separate?
Đã gần chi có điều xa?
I’ve made up my mind and I’ll risk any storm.”
Đá vàng đã quyết, phong ba cũng liều.”
Likewise they exchanged all recommendations,
Cùng nhau căn vặn đến điều,
Citing mountain and sea as witness of oaths.
Chỉ non thề bể nặng gieo đến lời.
The night was too short for their intimate talks,
Nỉ non đêm ngắn tình dài,
1370. Outside the moon had been hid by the west hill.
Ngoài hiên thỏ đã non đòai ngậm gương.
Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.